Chương 112 : Không gánh nổi trọng trách
Qua ba ngày, các nhà buôn quạt lục tục nối nhau phái người đến báo lại, quạt hợp hoan bị mốc.Các vùng Đài Châu, Vụ Châu, Cù Châu, Tín Châu, Mục Châu… đều phản ánh tình huống như vậy.Trong số nhà buôn các vùng thì phụ tử Giang thị đáng tin nhất, vẫn chưa cho người báo tin về. Lâm Nhữ vội sai phụ thân của Thư cửu nương là Thư Vĩnh Căn đến Minh Châu nghe ngóng tình hình.Trưa hôm sau, Thư Vĩnh Căn trở về.Giữa đường ông gặp người do phụ tử Giang thị phái đến.Cửa hàng của Giang thị ở Minh Châu đặt quạt hợp hoan của nhà họ Phương cũng xuất hiện vết mốc.Người mà nhà họ Giang phái đến mang theo năm cây quạt hợp hoan có vết mốc. Lâm Nhữ với Hà Lịch xem xét cẩn thận từng chiếc, mặt quạt khác nhau, có lụa Lĩnh, lụa Quyên, vải the nhưng đều giống nhau là giữa mặt quạt có vết bẩn loang ra như vết mốc.Vết mốc ở dưới ánh mặt trời đâm thẳng vào mắt. Lâm Nhữ cầm quạt hợp hoan, cố gắng bình tĩnh nhưng hai tay vẫn không kiềm được mà run rẩy.“Lúc lão đương gia với thiếu đương gia phát hiện, cứ tưởng do mưa lớn mấy ngày liền nên muốn âm thầm phơi nắng xử lý. Sau đó nghe nói những vùng khác cũng bị như vậy, nghĩ rằng vấn đề không phải ở nhà họ Giang, liền sai tôi đi bẩm lại Phương gia chủ.” Người mà nhà họ Giang phái đến ăn nói rất thẳng thắn.Xem ra Giang Sở Trạch rất để ý việc này, phái đến ông chủ thứ hai của cửa hàng – Giang Thành.Tay nghề làm quạt nhà họ Phương truyền thừa trăm năm. Thợ trong phường quạt đều mấy đời làm cho nhà họ Phương. Phương Thành không rành chuyện bên ngoài, nhưng rất già dặn ở phương diện làm quạt, trước giờ chưa xảy ra chuyện gì. Không thể nào do quạt nhà họ Phương làm ra có vấn đề được.Nhưng mà, những nhà buôn quạt khác đã đành, tính tình của Giang Sở Trạch đội trời đạp đất hiên ngang thẳng thắn, đã từng chung hoạn nạn với nhà họ Phương, không thể nào lại giở âm mưu bỉ ổi để lừa gạt nhà họ Phương được.Giữa đình trống trải mênh mông. Gió thổi qua, hoa nghiêng đổ rào rào. Một chú chim kêu chíp chíp lướt trên không, vẽ một đường vòng cung giữa vòm trời rồi mất hút nơi chân trời. Cảnh tượng gió thổi hiu hắt sông Dịch lạnh lẽo. (1)(1) Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn: lấy ý từ bài “Dịch thủy ca”.“Xin ông chủ thứ hai bẩm lại Giang đại đương gia và Giang đại lang, chuyện này nhà họ Phương sẽ cho các nhà buôn một câu trả lời thỏa đáng, không cần phải lo lắng.” Hà Lịch cười nói, ra hiệu với Thư Vĩnh Căn.“Ông chủ thứ hai đi đường xa hẳn đã mệt rồi, trước hãy theo tiểu nhân rửa mặt dùng bữa.” Thư Vĩnh Căn cười nói.Giang Thành chần chừ chắp tay: “Tại hạ xin cáo lui trước, chờ ý kiến giải quyết của Phương gia chủ.”Giang Thành lui đi theo sự hướng dẫn của Thư Vĩnh Căn.Hà Lịch lấy quạt hợp hoan trong tay Lâm Nhữ, nhỏ giọng nói: “Vào nhà trước đã.”Trong phòng đặt chậu đá, mát mẻ dễ chịu, trên bàn để anh đào trộn váng sữa mà Hà Lịch mới sai người về phủ mang đến, thêm ít đá viên, đỏ tươi đẹp mắt, trắng nõn óng ánh, làm người ta thật hài lòng. Lâm Nhữ ngồi trước bàn, yên lặng một lúc rồi đưa tay, cầm thìa múc ăn từng miếng.“Chuyện này thật kì lạ, nếu do người làm, không thể nào nhiều cửa hàng quạt lại đồng loạt xảy ra vấn đề thế được, giống như do trời khiến vậy.” Hà Lịch lật qua lật lại quạt hợp hoan trong tay, bỗng hắn tái cả mặt mày, giọng nói the thé như đao thép mài trên bàn sắt, biến điệu hoàn toàn: “Nhữ lang này, muội nói xem, có phải năm nay không dùng đến quạt hợp hoan mỹ nhân để bán quạt nên bị liệt tổ liệt tông nhà họ Phương giáng tội không?”Cái thìa trong tay Lâm Nhữ đang đưa vào miệng chợt cứng đờ. Qua một lúc, nàng gác thìa, nhướng mày cười vui vẻ, đôi mắt đẹp yêu kiều, sóng nước mênh mông, hoa xuân nở rộ, chỉ trong chớp mắt đã có sắc xuân rọi sáng toàn bộ phòng khách.Hà Lịch đỏ mặt cúi đầu, ngọn lửa hừng hực trong đáy mắt.Lâm Nhữ đứng dậy vỗ bả vai Hà Lịch, khóe môi hàm chứa ý cười: “Biểu ca, nếu tổ tiên nhà họ Phương có biết thì sao lại giáng tội bằng cách tổn hại nhà họ Phương thế được, tất phải trừng trị riêng mình muội thôi. Huynh nghĩ nhiều rồi.”“Muội đừng nói nhảm, nếu muốn trị tội thì phải trừng trị huynh, là do huynh không khuyên nổi muội từ bỏ ý định.” Hà Lịch đột ngột biến sắc mặt.Bàn tay Lâm Nhữ đang khoác lên bả vai Hà Lịch chợt rụt về, cao giọng nói: “Tà ma ngoại đạo sao có thể địch lại chính khí hiên ngang. Muội không làm chuyện gạt đời lấy tiếng giết hại vô tội, nếu ông trời có mắt, tổ tiên hiển linh cũng sẽ ủng hộ muội, biểu ca chớ lo lắng.”Gương mặt lo lắng muốn đổ sụp của Hà Lịch nghệt ra, ngẩn người, nhỏ giọng nói: “Muội cho rằng do người làm sao?”“Đến tận nơi quan sát mấy cây quạt đó sẽ biết thôi. Biểu ca, huynh coi ngó Nhuận Châu, muội lập tức đi Minh Châu.” Lâm Nhữ nói, sải bước ra ngoài, góc bào phần phật, động tác nhanh nhẹn.“Mang theo vài người đi.” Hà Lịch nhanh chóng đuổi theo.Lâm Nhữ dừng chân, người theo bên cạnh phải thỏa đáng, nhưng không cần nhiều, một là đủ rồi.Mang theo ai cần phải bõ công suy nghĩ.Nàng mơ hồ cảm thấy, sau khi nàng đi, thành Nhuận Châu này sẽ gió giục mây vần, không ít chuyện phiền phức hơn so với bên ngoài. Phương Thành đã đi rồi, nếu mang thêm một hai người được việc thì người Hà Lịch có thể sai bảo càng ít hơn.Suy nghĩ vòng vo một hồi, Lâm Nhữ nói: “Gọi Sùng Huy ra đây, để huynh ấy đi với muội.”“Chỉ mang Sùng Huy thôi sao?” Hà Lịch chần chừ. “Tuy Sùng Huy thông minh, nhưng vẫn nhập thế chưa lâu, có nhiều chuyện mơ hồ không hiểu, e là không giúp được gì.”“Không cần huynh ấy hỗ trợ. Chỉ cần Sùng Huy ngay thật, lại là con trai, nếu thân phận con gái của muội lúc nào đó sơ hở thì sẽ nhờ huynh ấy che giấu.” Lâm Nhữ cười nói.Mặt mày an nhàn, bộ dạng biếng nhác, giống như chuyến này đi dạo chơi ngắm cảnh. Ánh nắng rọi lên người nàng, lan bào màu xanh biển, chỉ bạc thêu ẩn hoa văn hình đụn mây rực rỡ lấp lánh, như danh sĩ phong lưu, bá vương vung kiếm, mỗi cái nhăn mày mỗi tiếng cười đùa đều vô cùng rạng ngời.Hoa cỏ sum sê trước đình cũng không tươi đẹp bằng nàng.Hà Lịch nhìn Lâm Nhữ, căng thẳng trong lòng buông xuống, cũng cười theo. Hắn xoay người vào gian khu ba, đến xưởng gọi Sùng Huy.Từ Nhuận Châu đến Minh Châu hơn tám trăm dặm, Lâm Nhữ sốt ruột, ngựa mỗi ngày lao nhanh. Sùng Huy mới học cưỡi ngựa không lâu, lúc trước hắn ở vườn trúc tía chỉ học kỹ thuật phối vẽ đan thanh, chưa từng phải chịu khổ. Lâm Nhữ vốn hơi lo hắn không chịu nổi, vậy mà hắn không để bị tụt lại đằng sau, chẳng kêu than gì, vùi đầu theo sát.Ngược lại, Giang Thành chạy theo liên tục năm ngày không chịu nổi nữa. Lâm Nhữ vì thế sắp xếp Giang Thành đi từ từ ở sau còn mình với Sùng Huy đi trước.Trưa hôm nay Lâm Nhữ không kịp đến thị trấn, nàng cũng không kén chọn, nghỉ chân ở một quán trà ven đường.Bốn sào tre chống thành cái gian sơ sài hình chữ nhân (人), trên mặt đất là mấy tấm chiếu cói rách rưới, vài chiếc bàn ngắn không nhìn ra màu gỗ ban đầu, bình trà bằng gạch mộc màu nâu đất, nước trà đục.Lâm Nhữ hành tẩu bên ngoài, lúc cần kĩ lưỡng thì kĩ lưỡng, còn không cần thì tùy theo hoàn cảnh. Nàng chỉ lo Sùng Huy, hắn sống trong nhung lụa của vườn trúc tía, chẳng biết có thể chịu khổ hay không.Sùng Huy vén nón màn che lên. Lâm Nhữ nhìn kỹ, mặt mày Sùng Huy rạng ngời, mấy ngày nay lại nghiêm túc không nói lời nào, bộ dạng kín miệng như hồ lô, giống như hai người khác nhau vậy. Thoáng chốc nhớ đến tình cảnh hắn biến sắc mặt như tắc kè đổi màu da lúc mới đến Phương phủ, nàng bất giác cười thầm.Đồ ngốc vậy mà không hề ngốc, vô cùng tinh ý, trước mặt người khác sợ nói sai lời nên cứ giả khờ, lừa gạt cả nàng.“Nhị lang, lần này chúng ta đến Minh Châu làm gì?” Ánh mắt Sùng Huy sáng ngời nhìn Lâm Nhữ.Hôm đó Hà Lịch gọi hắn ra khỏi xưởng, theo Lâm Nhữ về phủ, mang theo bọc quần áo rồi nhanh chóng lên đường với Giang Thành, chẳng nói lời nào cả.Lâm Nhữ nhìn hắn, chợt nảy lên ý định trêu đùa.“Phường quạt gặp chuyện phiền phức, phải đền rất nhiều tiền cho các người buôn quạt. Ở Minh Châu có một tên phú thương thích mỹ nhân tuyệt sắc, mang huynh đến đó bán cho ông ta đổi lấy một hai nghìn lượng vàng để giải quyết tình cảnh khốn khó của nhà họ Phương.”“Hở!” Đầu Sùng Huy như bị ai đánh, ngây cả người, ngơ ngẩn kinh ngạc nhìn Lâm Nhữ, một lúc sau giãy dụa đấu tranh: “Ta là con trai chứ nào phải con gái đâu, người ta đâu có mua?”Truyện convert hay : Tiên Y Đế Phi