Chương 111 : Sấm sét giữa trời quang
Sáng sớm hôm sau Lâm Nhữ đến chùa Thiên Thiện, không gặp Hà Lịch, chẳng phải do ngượng ngùng mà vì qua một đêm thì lúng túng đều đã tan thành mây khói, vốn không để trong lòng.Nàng giả trai đã lâu nên da mặt dày, lòng cũng rộng rãi hơn nhiều.Hôm phúng viếng ở chùa Thiên Thiện có nói muốn đích thân sơn thân vàng cho tượng phật, đã nói được thì phải làm được.Cũng không thể trì hoãn, kéo dài thời gian e là Lâm Nguyên chưa từ bỏ ý định sẽ giở trò bên trong, Lâm Nhữ thật sự không muốn đưa tiền cho gã, nỗi đau cắt thịt chỉ là chuyện nhỏ, nhất quyết không thể giúp tham quan hốt bạc.Sơn thân vàng cho tượng phật rất tốn thời gian, chỉ nửa ngày hay một ngày không thể làm xong. Giang Nam mưa nhiều, mưa lớn mấy ngày liền, Lâm Nhữ không hề ngơi nghỉ, ngày ngày lội mưa thành kính đến chùa Thiên Thiện sơn thân vàng cho tượng phật. Lúc đó mấy gia tộc lớn trong thành cũng rối rít noi theo, đến chùa Thiên Thiện không nghỉ ngày nào sơn thân vàng cho tượng phật để tỏ rõ tấm lòng thành.Danh vọng của nhà họ Phương sau khi Phương Đức Thanh qua đời chẳng những không suy giảm mà ngược lại còn cao hơn.Sùng Huy đi theo Hà Lịch ban ngày đến phường quạt, buổi tối từ phường quạt về phủ, ăn cơm rồi ghé qua lầu Thuật Hương nói chuyện phiếm với Cẩm Phong.Hắn nói chuyện rất hợp ý với Cẩm Phong. Có lẽ tình cảm với Tố Tâm và Tố Vấn hài hòa, lại có Sùng Huy bầu bạn nên tâm trạng của Cẩm Phong rất tốt, cơ thể cũng khỏe mạnh hơn. Có một đêm, thậm chí chàng còn đi cùng với Sùng Huy chậm rãi đến gian Ngọc Lan trò chuyện với Lâm Nhữ, khiến Phương Khương thị vui mừng đến mức luôn miệng tụng A di đà Phật.Có Cẩm Phong trợ giúp quấn lấy, Phương Khương thị cũng không ra khỏi phủ tìm Tạ phu nhân.Phương Tú Khởi ở am Hội Liên bầu bạn với Liễu thị, mỗi ngày lấy lý do trở về phủ lấy đồ để sai Bích Kỳ đi báo tin, không có ai đến tìm Liễu thị.Tạ Nghi Ninh cũng không đến phường quạt nhà họ Phương. Trong thời gian ngắn, bình yên vô sợ, mọi điều suông sẻ.Bận rộn hết nửa tháng thì xong. Lâm Nhữ thấy phường quạt yên ổn, các thợ làm theo sự chỉ điểm của Sùng Huy mà quạt hợp hoan được làm ra đẹp hơn trước, vì thế nàng sắp xếp chuyện vào kinh một chuyến.Tay nghề làm quạt của Sùng Huy còn sắc sảo hơn cả thợ quạt nhà họ Phương. Trước đó nàng vốn định mang Sùng Huy cùng vào kinh, lúc cần sẽ để Sùng Huy thể hiện tài năng trước mặt các quan viên, nhưng giờ lại chần chừ.Khó khăn lắm mới tách Sùng Huy ra khỏi mình, nếu mang hắn cùng đi Trường An, đường xa nghìn dặm, liệu hắn có quay lại dáng vẻ dây dưa bám dính như trước hay không.Nghĩ mãi, Lâm Nhữ vẫn quyết định mang theo Sùng Huy.Lúc trước đã hứa sẽ mang hắn cùng đến kinh thành, không thể nói mà không giữ lời. Hơn nữa, mấy ngày nay quan sát, tuy Sùng Huy trông hơi ngốc, nhưng hắn chỉ ngốc với những người thân thiết không cần phải đề phòng, đối với người ngoài hắn khôn khéo nhạy bén, rất biết cách đưa đẩy và chu toàn, nếu bồi dưỡng kĩ lưỡng, chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành cánh tay đắc lực của nàng.Mang hắn đến kinh thành, thịnh đô sầm uất, khéo sao học được thêm kiến thức, bù đắp thiếu sót đến mười tám tuổi hắn mới nhập thế.Tối hôm nay xử lý xong sổ sách trong gian Ngọc Lan, Lâm Nhữ nói lại dự định của mình với Hà Lịch.Hà Lịch đã nghe Lâm Nhữ đề cập về chuyến đi Trường An, chỉ không ngờ nhanh như vậy, trong đầu như nổ vang một tiếng. Hắn bối rối, che giấu bằng cách nhấc bình trà, nhưng hắn không nhấc bình mà nhấc nhầm miệng bình, vừa rót nước sôi, hơi nóng làm bỏng lòng bàn tay, hắn giật mình tỉnh táo lại. Sau lưng hắn đổ một lớp mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn nàng. Lâm Nhữ vẫn đang chìm trong suy nghĩ nên không chú ý đến, Hà Lịch mừng thầm, ổn định thần trí, nhấc bình lên châm trà, nhìn trà xanh trong rơi vào ly sứ trắng, hít một hơi sâu nói: “Nhuận Châu khá xa Trường An, muội lại không biết gì cuộc sống ở đó, để huynh đi với muội.”“Cũng bởi quá xa nên chuyện cần làm không thể gấp rút. Chuyến đi này ngắn thì hai ba tháng, lâu thì nửa năm chưa định được. Hai chúng ta không thể cùng đi.” Lâm Nhữ phất tay, suy nghĩ cẩn thận nói: “Muội không đi đường bộ mà đi đường thủy. Đi đường thủy nhanh, đã vậy trên đoạn đường từ Nhuận Châu đến Trường An không qua biên cảnh không có nạn thổ phỉ, rất yên ổn, huynh chớ lo lắng.”“Con gái một thân một mình như muội huynh không yên tâm được.” Hà Lịch nghẹn một lúc lâu rồi nói.Lâm Nhữ bật cười, nâng ly trà lên nhấp một ngụm, chậm rãi nói: “Trước kia biểu ca chưa biết muội là con gái đâu có lo lắng lắm đến vậy, cứ xem muội là con trai là tốt rồi.”Cũng đâu phải xem nàng là con trai thì nàng thực sự là con trai. Dù thế nào Hà Lịch cũng không đồng ý: “Không đích thân đi cùng muội thì huynh không yên tâm được.”Kể từ khi biết nàng là con gái, thái độ của Hà Lịch luôn như vậy. Lâm Nhữ không hề nghi ngờ, nếu có thể, hắn sẽ nhốt luôn nàng trong phủ không cho ra ngoài.“Biểu ca, hai chúng ta đều đi thì phường quạt có sự cố gì biết làm sao? Trong phủ xảy ra chuyện thì xử lý thế nào?” Lâm Nhữ không biết làm sao.Hà Lịch không nói, cứ vuốt ve ly trà, hồi lâu sau thì bảo: “Nếu không thì tạm thời đừng đi Trường An, vẫn dùng quạt hợp hoan mỹ nhân hấp dẫn các nhà buôn quạt. Qua một hai năm nữa, muội làm gia chủ lâu ngày, trong ngoài kính phục, địa vị vững chắc. Sùng Huy rất thông minh, lúc ấy cũng đã gánh vác được việc rồi, chúng ta sẽ đi.”“Biểu ca chớ quên, Sùng Huy đã ngưng thuốc. Vóc dáng của hắn quá cao, xương cốt cũng không nhỏ, không bao lâu sẽ vỡ giọng có hầu kết, sẽ chẳng thể che giấu được chân tướng hắn là con trai. Sau khi hắn lộ ra mình là con trai, trừ khi nhà họ Phương có thể không xem Quách Thành An với Lâm Nguyên ra gì, nếu không chẳng thể cho hắn ra ngoài được.” Lâm Nhữ cười khổ.Hà Lịch không có lời đáp lại, im lặng.Thật ra có thể để Sùng Huy tiếp tục uống thuốc. Nhưng trước giờ Lâm Nhữ không để Sùng Huy uống nữa, về sau cũng không thể bắt Sùng Huy uống.Lâm Nhữ cũng không nói gì, trong phòng im ắng không tiếng động, tiếng kim thêu rơi xuống đất cũng có thể nghe được. Từ xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập vô cùng chói tai, cả hai đột ngột ngẩng đầu, trao đổi ánh mắt với nhau, đồng loạt đứng dậy nhìn ra ngoài cửa.“Nhị lang, Hà đại lang!” Phương Vị thở dốc chạy đến, gương mặt đỏ bừng, mồ hôi lã chã.“Xảy ra chuyện gì?” Hà Lịch cau mày hỏi.Truyện convert hay : Cố Thiếu Đầu Quả Tim Sủng: Manh Thê Vào Nhầm Hoài