Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 110: Vui Vẻ Vô Cùng

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 110: Vui Vẻ Vô Cùng


Chương 110 : Vui vẻ vô cùng

"Nàng sao thế?” Sùng Huy xích lại gần, nhìn Lâm Nhữ không chớp mắt.

“Ta rất bất ngờ.” Lâm Nhữ lẩm bẩm, cảm thấy thật khó lòng tưởng tượng. “Huynh cảm thấy Tạ phu nhân sẽ cho là Tạ lão gia bị phụ thân ta hại chết ư?”

“Chắc chắc mà! Bà ta hận phụ thân nàng thấu xương, thề phải diệt trừ nhà họ Phương để báo thù cho phu quân mình.” Sùng Huy khẳng định, nói xong vội che miệng lại, có hơi hoảng loạn nhìn Lâm Nhữ.

Lâm Nhữ rủ mi trầm tư nên không nhìn thấy.

Sùng Huy thầm thở phào như trút được gánh nặng.

Lâm Nhữ càng suy nghĩ thì chân mày càng nhíu chặt.

Quách Thành An như hổ rình mồi, không hề che giấu dã tâm muốn thâu tóm nhà họ Phương. Nàng còn trẻ, hai vị huynh trưởng thì một người chỉ biết kéo chân để lại cục diện khó khăn buộc nàng nghĩ cách thu dọn, còn một người thì sức khỏe yếu đến mức không thể ra khỏi cửa. Cả hai đều không phụ giúp gì được cho nàng. Liễu thị không gây thêm phiền phức là mừng lắm rồi, mẫu thân không có lòng đề phòng. Nếu tiếp tục dùng bảo vật gia truyền quạt hợp hoan mỹ nhân thì tuy rằng sau này lỡ bị vạch trần khiến nhà họ Phương từ đỉnh mây lộn nhào xuống bùn lầy, nhưng trước đó sẽ vinh quang vô hạn thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng nàng không muốn tiếp tục sử dụng quạt hợp hoan mỹ nhân, nên phải làm sao để giữ được hào quang nhà họ Phương là gia tộc làm quạt đứng đầu, làm sao để quạt nhà họ Phương không rơi đài là điều khó khăn vô cùng.

Hôm nay e là mẫu thân đã nói hết mọi chuyện ở Tạ phủ. Liễu thị ở am Hội Liên trai giới. Nếu Tạ phu nhân thật sự có ý đồ xấu đối với nhà họ Phương, hẳn sẽ đến am Hội Liên, giả bộ như vô tình gặp được Liễu thị để ly gián một phen.

Liễu thị không giỏi mưu tính, chỉ biết khóc lóc om sòm làm mình làm mẩy. Nhưng Tạ phu nhân thì không như vậy, tuy chưa ăn trái đắng trên tay bà nhưng chỉ xem bề ngoài, nghe cách ăn nói liền biết bà là một người khi làm việc sẽ không để lộ sơ hở, không thể không đề phòng.

Đêm xuống, Uyển Sơ cùng Cảnh Sơ rón rén thắp nến, ánh sáng đỏ lan tỏa.

Lâm Nhữ thử co hai chân tê rần, nặng nề thở ra một hơi, nỗi khó chịu trong lục phủ ngũ tạng không được giải thoát mà ngược lại càng thêm chèn ép.

Lâm Nhữ liếc nhìn xung quanh. Sau khi Uyển Sơ và Cảnh Sơ thắp đèn lên thì một người dọn dẹp xiêm áo, người còn lại vào phòng sách kiểm kê giấy mực. Lúc trước vào thời điểm nàng không ghé gian Ngọc Lan để tính toán sổ sách, sẽ vào phòng sách đọc mấy quyển, lâm mô vài bia thiếp (1). Hai người họ hết lòng hầu hạ cuộc sống thường ngày của nàng vô cùng thỏa đáng, nhưng với những thứ khác thì không giúp được gì cả.

(1) Lâm mô bia thiếp (còn gọi tắt là lâm thiếp) là việc người học thư pháp nhìn thiếp mẫu để luyện viết theo trình độ. Thiếp là những bản mẫu được viết tay hoặc in để người học theo đó mà luyện tập.

Nàng nhìn bên cạnh, Sùng Huy cũng đang ngắm nàng, ánh mắt như muốn san sẻ cho nàng. Tiếc thay hắn mới nhập thế, nửa mê nửa tỉnh nên việc giúp được chỉ có hạn.

Lâm Nhữ khẽ đưa tay xoa đầu hắn, căn dặn Uyển Sơ và Cảnh Sơ mời Phương Tú Khởi đến.

Phương Tú Khởi đến rất nhanh. Trong ánh nến mờ ảo, áo ngắn bằng gấm Thục màu xanh nhạt viền xanh đậm mơn mởn choáng hết tầm mắt, váy dài bằng lụa Lĩnh màu trắng thêm mấy phần ưu nhã. Áo váy hòa hợp khiến Phương Tú Khởi không lộ ra vẻ hoa hòe mà cực kỳ đáng yêu xinh đẹp.

Lâm Nhữ mỉm cười tán dương, ngoắc tay kêu Phương Tú Khởi ngồi bên cạnh mình.

Phương Tú Khởi nghe Lâm Nhữ bảo nàng đến am Hội Liên hầu hạ Liễu thị vì có người muốn đi tìm bà, không cần phải nói gì hay phản bác, chỉ cần lẳng lặng nghe ngóng sau đó báo lại cho Lâm Nhữ. Phương Tú Khởi không hỏi tại sao mà đồng ý ngay.

“Tối nay muội đi liền, nhị huynh khỏi cần sắp xếp người cho muội, tránh cho việc lỡ mà đại tỷ cũng đi thăm mẫu thân rồi nói ra thì mẫu thân sẽ biết nhị huynh phái muội đến.”

Quả là một người hiểu chuyện, thông minh và lo nghĩ chu đáo.

Lâm Nhữ gật đầu. Phương Tú Khởi ra khỏi cửa. Lâm Nhữ âm thầm dặn Uyển Sơ, kêu Uyển Sơ đi gặp Thư cửu nương bảo Phương Tú Khởi cần một cỗ xe ngựa ra khỏi phủ, cứ đồng ý thẳng, không cần bẩm lại.

“Nhị lang sợ Tạ phu nhân tìm Liễu di nương rồi Tạ phu nhân sẽ hiến kế để Liễu di nương quay lại phủ tạo nên sóng gió sao?” Sùng Huy nhỏ giọng hỏi.

Lâm Nhữ thoáng kinh ngạc, không ngờ đến hắn lại nhạy cảm như vậy.

Nàng muốn chối bỏ nhưng lắc đầu gạt ngay đi. Nếu ngay cả Sùng Huy cũng không thể tin tưởng vậy thì có ai tin được đây. Nàng “ừ” một tiếng thật khẽ thừa nhận.

Sùng Huy cau mày, thoáng trầm ngâm rồi nói: “Liễu di nương ở trong phủ chẳng có tiếng nói bao nhiêu cũng chẳng làm được mấy việc. Theo ta thấy, phu nhân thường hay tìm Tạ phu nhân, lời phu nhân nói nàng chỉ được nghe không được phép phản bác, đó mới là mối phiền phức lớn.”

Nói có lý.

Lâm Nhữ than thở, buông tay, mệt mỏi nói: “Mẫu thân có ấn tượng tốt với Tạ phu nhân, dù ta muốn nói với mẫu thân rằng Tạ phu nhân không có thiện ý nhưng không có chứng cứ thì mẫu thân cũng không nghe lọt tai.”

“Vậy để phu nhân ít gặp Tạ phu nhân lại. Ta đi dặn nhị nương, nhị nương chắc chắn sẽ giúp đỡ bám lấy phu nhân để phu nhân không ra khỏi cửa.” Sùng Huy nói.

“Thế Tạ phu nhân đến tìm mẫu thân thì sao? Cũng đâu thể không cho mẫu thân tiếp đãi?”

“Sắp xếp bên cạnh phu nhân một người thân thiết với nhị lang, nàng muốn biết chuyện gì hỏi cái là nắm được. Chỉ có biết hết mọi chuyện mới khỏi phải lo nghĩ, nàng thấy sao?” Sùng Huy nháy mắt, con ngươi sáng rực nhìn Lâm Nhữ.

Chủ ý rất tốt. Lúc trước Ngân Hạnh ở cạnh Phương Khương thị thì có thuận lợi này nhưng giờ thì không.

Muốn sắp xếp Ngân Hạnh về lại hầu Phương Khương thị cần phải có lý do ổn thỏa, không thể nói Ngân Hạnh hầu hạ Cẩm Phong thiếu chu đáo, nếu không Phương Khương thị sẽ chê bai Ngân Hạnh.

Nàng đắn đo suy nghĩ nhưng mãi không tìm ra được một lý do chính đáng.

Nếu sớm nghĩ đến cục diện ngày hôm nay, hôm đó đã bảo Phương Khương thị sai Bạch Chỉ và Hồng Diệp hầu hạ Cẩm Phong rồi.

Lâm Nhữ nghĩ đến Ngân Hạnh chợt nhớ ra ngay, khát vọng của Ngân Hạnh nàng vẫn chưa giúp đỡ thực hiện, càng thêm khổ não.

“Nhị lang!” Sùng Huy từ một phía bàn ngắn nhích đến bên người Lâm Nhữ, ánh mắt đảo xung quanh. Uyển Sơ ra ngoài, Cảnh Sơ đang chỉ đạo các nô tỳ làm việc ngoài cửa, đều không nhìn hai người họ. Hắn như kẻ gian nói thật nhỏ bên tai nàng: “Nhị lang à, chúng ta có thể dùng mỹ nhân kế.”

“Mỹ nhân kế?” Lâm Nhữ nhớ đến đêm nọ hắn thoa son dặm phấn chớp mắt gợi tình với mình, suýt chút nữa đã bật cười, khó khăn nhịn cười rồi hỏi: “Mỹ nhân kế gì?”

Sùng Huy chớp mắt, lông mi dài như cánh bướm xòe ra: “Để Hà đại lang mê hoặc Ninh nương, dò hỏi tình huống nhà họ Tạ.”

Lâm Nhữ không ngờ đến hắn sẽ nói ra hai từ mê hoặc, không nhịn cười nổi, đập bàn lăn lộn: “Ôi chao, Sùng Huy, huynh biết mê hoặc là gì sao?”

“Biết chứ, là hẹn thiếu nữ uống rượu nghe kịch gì đó, trong tiểu thuyết viết vậy mà.” Sùng Huy không giải thích được, cũng không tự biết lời nói của mình buồn cười cỡ nào.

Ngu mà lại không ngu, Lâm Nhữ cạn lời, ngừng cười rồi nói: “Mê hoặc không phải lời gì hay, đừng nói hai chữ này.”

Sùng Huy biết lắng nghe, lập tức sửa lời: “Nghe theo nàng cả. Chúng ta có thể kêu Hà đại lang làm quen với Ninh nương rồi hỏi thăm chuyện nhà họ Tạ.”

“Sao không phải là huynh?” Lâm Nhữ hỏi.

“Ninh nương thích Hà đại lang mà.” Sùng Huy nói như đương nhiên.

Còn tưởng hắn có ấn tượng tốt với Tạ Nghi Ninh chứ, giờ nhìn vẻ mặt này của hắn chắc bản thân đã nghĩ nhiều.

Lâm Nhữ hơi thất vọng, nghĩ đến chuyện phòng giặt quần áo nhà họ Tạ có xiêm áo em bé lại âm thầm vui mừng. Nếu Sùng Huy thích Tạ Nghi Ninh thì dựa vào tính cách cứng đầu của hắn, e là nàng không thể ngăn được.

Nàng suy nghĩ kĩ càng, Tạ Nghi Ninh cứ bám lấy Hà Lịch không buông, quả thật có hơi giống ưng ý Hà Lịch.

Không muốn cưới thì đừng nói mê hoặc, ngay cả qua lại thân thiết cũng không được. Tác phong nhà họ Phương đàng hoàng, quyết không thể làm loại chuyện bỉ ổi như lừa gạt tâm hồn thiếu nữ của một cô nàng chưa lập gia đình.

Lâm Nhữ lắc đầu: “Chuyện này không thể làm, không được.”

Sùng Huy rụt vai, cúi đầu ủ rũ nói: “Vậy ta nghĩ cách khác.”

“Phiền huynh rồi.” Lâm Nhữ cười mỉm nói.

Chẳng biết tại sao nhưng chỉ cần ở cạnh Sùng Huy, tâm trạng nàng luôn rất vui vẻ.

Đồng hồ nước chảy tí tách, đã đến giờ Tuất. Lâm Nhữ nhìn Sùng Huy, vừa muốn đuổi người nhưng hắn không đợi nàng mở miệng đã tự mình đứng dậy: “Nhị lang nàng nghỉ ngơi đi, ta về mái Lưu Thương.”

Hắn ra khỏi cửa rất dứt khoát.

Lâm Nhữ còn tưởng rằng tối nay phải tốn nước bọt một phen, uy hiếp để hắn rời khỏi, không ngờ hắn lại hiểu chuyện như vậy. Nàng nhất thời chưa quen được, Sùng Huy ra khỏi cửa viện nàng mới khôi phục lại tinh thần, không nhịn được cười khổ.

Truyện convert hay : Ma Đế Trở Về Đương Con Rể

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 110: Vui Vẻ Vô Cùng