Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 11: Xinh Đẹp Yêu Kiều

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 11: Xinh Đẹp Yêu Kiều


Chương 11 : Xinh đẹp yêu kiều

Hôm ấy lúc Lâm Nhữ đến lầu Thuật Hương thăm Cẩm Phong đã đưa ra dự định này.

Cẩm Phong mới uống thuốc xong, nghiêng bả vai nằm trên giường, gương mặt trắng như tuyết, cằm nhọn, thở nặng nhọc nói: “Muội sắp xếp vậy tốt rồi.”

“Sức khỏe huynh yếu, hôm an táng cũng phải tầm ba canh giờ, còn phải đi quãng đường dài. Huynh có chịu nổi không?” Lâm Nhữ không an lòng, tay nàng vòng qua cổ chàng đỡ chàng ngồi dậy, kê cái đệm lưng. Dung mạo hai huynh muội giống nhau như đúc. Nàng tựa hòn ngọc sáng, là hùng ưng chao liệng nơi trời xanh, Cẩm Phong lại như giọt sương trong veo, là vầng trăng trong ngần trên trời, là tuyết trắng phủ khắp rừng. Khi nhìn chàng đều tự giác thở khẽ, sợ rằng hít thở quá mạnh cũng sẽ dọa chàng sợ, động tác quá mạnh sẽ làm chàng bị thương. Nhìn chân mày chàng có nét cười khi khí sắc tốt hơn liền cảm thấy sức sống bừng lên cả đất trời bao la, còn thấy chàng thở khó nhọc thì không khí như ngưng tụ lại, đất trời cũng mất đi màu sắc.

“Không sao.” Cẩm Phong cười yếu ớt, trầm mặc một lúc rồi nói: “Muội trở về đi, huynh nghỉ ngơi một chốc cũng phải đi ngủ rồi.”

Mặt trời mới lặn, đang buổi ráng chiều, giờ mà đi ngủ thì sớm quá. Lâm Nhữ muốn nói nữa nhưng sức khỏe của Cẩm Phong không thể so với người thường nên nuốt lại lời muốn nói, thêm đôi ba câu rồi đứng dậy rời đi.

Nàng mới ra khỏi cửa, thiếp thân tỳ nữ Tố Tâm và Tố Vấn của Cẩm Phong ở bên trong đã vén rèm trúc tía, ngồi xuống bên giường, Tố Tâm lo lắng nói: “Đề nghị này của nhị lang không ổn thỏa, sức khỏe của ngài không chịu nổi đâu.”

“Không chịu được cũng phải cố chịu.” Cẩm Phong nói, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc. Chàng chau mày, đôi mắt phượng yêu kiều ngân ngấn nước mắt, đầu ngón tay trắng ngần giơ lên khó khăn chỉ bốn phía: “Các ngươi nhìn qua một chút đi, mấy thứ này… mấy thứ này…”

Mùi đàn hương xông trong đỉnh hương Bàn Ly là vua trong các mùi hương, mùi thơm vừa dịu lại lâu phai. Đại phu nói hương này có thể trị được chứng đau thắt ngực nên Phương Đức Thanh liền nhờ người ra nước ngoài mua về. Ngọn đèn Thanh Ngọc trên bàn, canh hầm bằng tắc kè tuyết ở Tây Vực, một ngọn đèn nhỏ cũng tiêu tốn gần nghìn lượng vàng, mỗi ngày uống nước chè cũng là nhân sâm nghìn năm tìm khắp các hiệu thuốc mua về.

Đồ ăn không cần phải so sánh đều là đồ tốt nhất trong phủ. Bộ thường phục mặc ở nhà trên người cũng là lụa Hương Vân thêu hoa trên nền trắng dặm mực, có giá bằng tiền ăn cả một năm của gia đình nghèo khổ.

“Ý kiến của Nhữ nương ta có thể cự tuyệt ư? Ta chỉ làm tốn tiền của chứ chẳng kiếm lại được gì, chưa từng giúp ích gì cho gia đình này. Phụ thân cùng Nhữ nương chưa từng nói nặng ta lời nào. Vì phần ân tình như thế, dù chuyến này có bán mạng ta cũng phải đi.” Cẩm Phong nức nở.

“Ngài là con trai nhà họ Phương nên họ Phương nuôi dưỡng ngài là phải thôi.” Tố Tâm bất mãn trách Lâm Nhữ đề ra chuyện kia khiến Cẩm Phong đau lòng.

Cẩm Phong bệnh tình yếu ớt, vì Tố Tâm và Tố Vấn luôn chở che cho chàng nên vô tình hình thành bản tính gà mái che chở con. Trong mắt trong lòng hai người Cẩm Phong là tốt nhất, họ Phương tất nhiên phải đối xử tốt với chàng.

Cẩm Phong đau lòng rơi nước mắt, họ phải nhỏ giọng trấn an chàng, lấy khăn tay lau đi nước mắt thay chàng, dỗ mãi mới khiến chàng ngừng khóc. Nhìn thấy đã đến giờ Dậu, hai người lại tất bật thay cho chàng bộ đồ rộng rãi, cầm dầu vừng đến xoa bóp cả người chàng, hầu hạ chàng đi ngủ.

Lâm Nhữ từ lầu Thuật Hương về nhà đài Sấu Thạch, chải đầu thay đồ, thì bên ngoài báo lại Hà Lịch ghé.

Đã khuya rồi, tuy bề ngoài là đàn ông, nhưng bên trong thì không phải, vẫn nên tránh điều kị thì hơn. Lâm Nhữ nói: “Không tiếp, bảo huynh ấy về đi, có chuyện gì mai lại đến.”

Nàng hơi mệt nên không muốn nghe Hà Lịch thưa chuyện.

Nữ giả trang nam, dù cử chỉ có giống mấy đi nữa thì cơ thể vẫn không phải. Giọng nói thì dễ, che giấu bằng cách uống thuốc Vương đại phu kê làm tiếng trầm hơn. Hầu kết cũng nhờ Vương đại phu làm giả tỉ mỉ, bề ngoài nhìn rất giống nhưng thời gian dán càng lâu thì da càng ngứa. Lúc trước nàng đều sớm trở về nhà đài Sấu Thạch, một ngày chỉ dán bốn năm canh giờ. Nhưng mấy hôm nay cứ đi sớm về trễ, phải dán gần tám canh giờ nên hầu kết rất ngứa gây khó chịu.

Ngoại trừ hầu kết, ngực cũng nảy nở mềm mại, mỗi ngày lấy vải bó lại rất phiền phức. Eo nhỏ hơn hẳn với đàn ông, mềm như liễu non, cũng phải quấn mấy vòng vải, trời thì nóng nên khổ vô cùng. Hiếm được cởi ra cho mát, mà gặp Hà Lịch lại phải buộc tóc mặc đồ nghiêm chỉnh rất mệt.

“Hà đại lang đã ghé qua ba lần nhưng ngài vẫn chưa về. Đã trễ như vậy vẫn ghé chắc có chuyện quan trọng.” Uyển Sơ vừa bẩm vừa nhấc tay thon thả thoa thuốc cho hầu kết của Lâm Nhữ.

Ban ngày gặp hắn mấy lần mà hắn không nói, chắc là chuyện không tiện thưa lại khi có người ngoài. Lâm Nhữ trầm ngâm, bảo: “Vậy gặp.”

Không áo quần tóc tai tề chỉnh, tóc dài rủ xuống eo, trong phòng thuần sắc trắng. Nàng mặc đồ màu xanh lơ, khoác bên ngoài cẩm bào ống rộng cùng màu, tựa vào đệm lưng, người hơi nghiêng để giấu đi cần cổ không cho ai thấy. Nàng sai Uyển Sơ tắt đèn lồng lưu ly tám góc đi, chỉ để lại một ngọn đèn hoa sen nhỏ.

Hà Lịch bước vào phòng, khi chân vừa qua ngưỡng cửa thì ánh mắt vội tìm kiếm Lâm Nhữ. Cả người Lâm Nhữ thuần trắng, cẩm bào nới lỏng, tóc dài hơi rối. Đèn hoa sen nhỏ tạo ra quầng sáng màu vàng, như rọi như không. Đôi con ngươi đen như mực lấm tấm ánh vàng, cằm thả lỏng, đôi môi mọng nước không mang vẻ đẹp trong trẻo lạnh lùng ban ngày, mà xinh đẹp yêu kiều, phong thái thướt tha, quyến rũ vô cùng. Trong đầu Hà Lịch vang lên từng tiếng ầm ầm, không còn nhớ nổi gì, ngây người kinh ngạc, nhịp tim rối loạn, gương mặt đỏ bừng.

Hắn nghĩ trong mơ hồ, sao Nhữ lang lại giống con gái như vậy.

“Trễ vậy rồi còn có việc gấp gì tìm đệ?” Lâm Nhữ hỏi, ánh đèn mờ mờ, không thấy gương mặt đỏ bừng như muốn rỏ máu của Hà Lịch. Thấy hắn vừa bước qua ngưỡng cửa liền đứng ngơ ngác, nàng chỉ cho rằng trong phòng tối nên hắn không thấy mình.

Nghĩ đến công việc, Hà Lịch như giật thót, tỉnh lại từ trong cơn mê. Lưng mướt mồ hôi, cổ họng ngắc ngứ không nói được tiếng nào.

“Sao thế?” Lâm Nhữ cau mày, giọng nói có phần không kiên nhẫn.

Hà Lịch càng thêm gấp gáp nên đầu lưỡi líu lại, há miệng hồi lâu, liều mạng ho khan.

Mấy hôm nay hắn bận rộn trong ngoài, vô cùng mệt mỏi. Cho rằng mình quá khắc khe nên Lâm Nhữ thấy áy náy, gọi Uyển Sơ: “Châm trà cho Hà đại lang.”

Hà Lịch tu ừng ực ba ly trà mới thở bình thường lại.

Nhưng vẫn không nói lời nào, hắn liếc mắt nhìn Uyển Sơ và Cảnh Sơ.

Hắn muốn nàng cho Uyển Sơ và Cảnh Sơ tránh đi ư?

Cô nam quả nữ gặp nhau nửa đêm canh ba đã không hay. Uyển Sơ và Cảnh Sơ là hai nữ tỳ hầu hạ nàng từ nhỏ, là thân tín của nàng, cả hai biết hết mọi chuyện không cần phải tránh đi. Lâm Nhữ muốn bảo hắn cứ nói thẳng, nhưng nghĩ đến chuyện gì đó liền im, nhìn Uyển Sơ và Cảnh Sơ phất tay ra lệnh lui xuống.

“Mai là ngày phải chuyển đồ cho vườn trúc tía, Nhữ lang có đi cùng huynh không?” Hà Lịch đến gần bục, hơi khom người, nói rất khẽ.

Khoảng cách quá gần nên Lâm Nhữ không được tự nhiên, sau đó giữ bình tĩnh, lắc đầu nói: “Đệ không đi, muốn chuyển cái gì thì huynh tự sắp xếp là được.”

Hà Lịch khó xử: “Ngày đặt hàng quạt và ngày gia chủ kế vị đều phải đưa quạt báu ra cho mọi người cùng ngắm nghía. Tuy ngày đặt quạt trước đã cho vẽ mới thay vị mỹ nhân năm ngoái, nhưng mỹ nhân trên mặt quạt làm chứng cho gia chủ kế vị vẫn chưa chọn. Không thể vẽ cái là xong đâu nên phải mau chọn ra mỹ nhân trên mặt quạt xuất hiện lúc đệ nhậm chức gia chủ, để vị mỹ nhân ấy vẽ ngay từ bây giờ.”

Mấy hôm nay Lâm Nhữ vẫn luôn tránh né, không muốn có thêm một vị mỹ nhân tuyệt trần sau khi được vẽ trên mặt quạt hợp hoan sẽ trở thành người câm. Nhưng khổ nỗi nàng vẫn chưa nghĩ ra cách nào khác ngoài cách dựa vào hào quang của quạt hợp hoan mỹ nhân để giữ vững cho được cái danh họ Phương là gia tộc làm quạt đứng đầu. Bây giờ Hà Lịch nhắc đến thì nàng không thể không đối mặt, trầm ngâm rồi thở dài nói: “Thôi, để đệ đi cùng huynh.”

Để nàng xem thử có thật sự phải chọn mỹ nhân vẽ trên mặt quạt, rồi sau khi chọn có cần chuốc thuốc câm người ta không, cần suy nghĩ cẩn thận.

Truyện convert hay : Võ Thần Chúa Tể

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 11: Xinh Đẹp Yêu Kiều