Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 108: Khố Rách Áo Ôm

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 108: Khố Rách Áo Ôm


Chương 108 : Khố rách áo ôm

Trong đình viện, bên chân Lâm Nhữ có mấy mảnh vải phải căng mắt nhìn mới nhận ra là vải áo lót. Hà Lịch ở trần, gò má cùng khuôn ngực đều đỏ bừng như ứ máu, mồ hôi đầm đìa. Tạ Nghi Ninh níu chặt Hà Lịch, nắm lấy đai lưng quần của hắn. Hà Lịch ghìm thật chặt quần mình, bằng không e rằng cả quần cũng bị Tạ Nghi Ninh lột xuống.

Nhìn thấy Lâm Nhữ, gương mặt của Hà Lịch càng đỏ, hắn cúi đầu. Lâm Nhữ nhìn thấy mấy giọt nước mắt trong suốt rơi xuống từ khóe mắt hắn, trượt trên gò má.

Tạ Nghi Ninh vênh váo hống hách, ngẩng cao đầu khó ai bì kịp. Hôm nay nàng không mặc đồ con trai, tóc búi hình đôi cánh hạc, cũng chẳng biết tóc được cố định thế nào mà chạy như điên đuổi bắt người mà không bị rối. Nàng mặc áo tay hẹp màu vàng ngỗng, váy màu xanh non mơn mởn dài đến bàn chân. Gò má đỏ hây hây, làn da mịn màng nõn nà, ánh mắt rạng ngời, đôi môi đỏ mọng ươn ướt. Tuy cử chỉ thô lỗ nhưng vẫn là một trang quốc sắc thiên hương, son phấn tỉ mỉ, xiêm áo vừa người, mặt tràn xuân sắc, giọng nói uyển chuyển. Nếu đi dạo thành Nhuận Châu hẳn phải khiến bọn đàn ông quen vào lầu xanh ngây người ghé mắt nhìn kĩ, nói chi đến các thợ quạt mỗi ngày làm công việc khổ công đơn điệu ở phường quạt. Trông họ sáng mắt lên như kẻ say rượu, vô cùng hưng phấn.

“Nhị lang, ngài đến rồi, mau kêu Ninh nương buông tay ra đi!” Sùng Huy thở hồng hộc chạy đến.

Vừa rồi hẳn là Hà Lịch chạy phía trước, Tạ Nghi Ninh đuổi phía sau, Sùng Huy thì theo sau Tạ Nghi Ninh, tái hiện lại tình huống hôm đó.

“Đều về xưởng cả đi.” Lâm Nhữ cao giọng ra lệnh.

Đám thợ quạt nhanh chóng tản đi.

Lâm Nhữ cúi người nhặt xiêm áo đã bị xé thành mấy mảnh vải vụn lên, không thể mặc vào được, buồn rầu không biết làm sao cho phải. Hà Lịch ở trần như vậy cũng không được, đành lấy một mảnh đi đến, mở ra muốn giúp Hà Lịch khoác lên che chắn.

“Để huynh làm.” Hà Lịch đỏ mặt, thả quần ra nhận lấy xiêm áo.

Tiếng lụa bị xé vang lên, Lâm Nhữ không kịp xem xét thì trước mắt đã tối sầm, đầu bị đụng đau, một cánh tay dùng lực mạnh ôm lấy nàng. Sùng Huy ghì chặt nàng vào ngực mình để nàng không nhìn thấy, ngay sau đó, tiếng gào thét của hắn nổ tung bên tai nàng: “Ninh nương, cô thật quá đáng, cô có biết con trai không được tùy tiện ở trần để người ta nhìn thấy, con gái cũng không được tùy tiện nhìn con trai ở trần, chỉ có phu thê với nhau mới được nhìn thôi!”

“Ai bảo lần trước hắn không chịu nói xin lỗi đã lén bỏ đi, lúc này bị ta bắt được còn dám chạy. Ta mới xé xiêm áo của hắn, còn chưa nằm đè lại đâu.” Giọng nói trong trẻo của Tạ Nghi Ninh lớn tiếng đấu với Sùng Huy.

Lâm Nhữ nghe tiếng bước chân chạy rần rần, dường như đám thợ quạt quay lại xem trò hay. Đầu óc như nhồi máu, nàng mạnh mẽ đẩy Sùng Huy ra. Hà Lịch khom người nửa ngồi xổm trên đất, chật vật giữ lấy quần, tiếng vải rách vừa rồi quả nhiên là Tạ Nghi Ninh xé rách quần hắn. Đầu Lâm Nhữ trống rỗng, cắn răng nghiến lợi đến gần Tạ Nghi Ninh, nắm eo váy của Tạ Nghi Ninh, không để ý đến đối phương há miệng ngạc nhiên, Lâm Nhữ nói: “Biểu ca, huynh về sảnh nam trước đi.”

Hà Lịch đứng dậy, hai tay nắm lấy quần, bước chân lảo đảo, vùi đầu chạy nhanh ra ngoài.

“Này, ngươi đừng có đi!” Tạ Nghi Ninh kêu lớn, đưa chân muốn đuổi theo.

Đối với người phi thường phải dùng thủ đoạn phi thường, tay đang nắm lấy eo váy của Tạ Nghi Ninh không buông, Lâm Nhữ nghiêm nghị quát: “Tạ Nghi Ninh, cô dám đi về phía trước một bước thì ta sẽ xé váy của cô.”

Một chân của Tạ Nghi Ninh dừng giữa không trung, tư thế lò cò, hồi lâu, bất đắc dĩ đặt xuống đất, giơ tay lên vỗ Lâm Nhữ: “Được rồi, ta không đuổi theo hắn, huynh buông ta ra.”

Đám thợ quạt thấy tình hình không ổn vội tản ra.

Lâm Nhữ buông tay, rất muốn cao giọng chất vấn Tạ Nghi Ninh, rốt cuộc mẫu thân Tạ Nghi Ninh đã dạy dỗ nàng ta thế nào.

Nếu hỏi như vậy, Tạ Nghi Ninh về nói lại Tạ phu nhân, xem như nút thắt sẽ kết. Lâm Nhữ cố kìm chế, liếc quanh không thấy Phương Thành ở đây liền nhìn Sùng Huy hỏi: “Phương Thành đâu?”

“Phương Thành cần đặt vật liệu nên đến cửa hàng xem thử rồi.” Sùng Huy nói, ánh mắt trầm xuống: “Muốn lấy xiêm áo cho Hà đại lang đúng không? Để ta về phủ lấy.”

Lâm Nhữ do dự, hắn chưa từng đi một mình nên có hơi không yên tâm.

“Ta biết đường.” Sùng Huy nói, dường như biết trong lòng nàng nghĩ gì nên ánh mắt vô cùng sáng, rực rỡ chói mắt.

Lâm Nhữ hơi chần chừ rồi gật đầu, căn dặn: “Đi mau rồi trở lại, đội nón màn che lên. Trên đường có ai bắt chuyện thì cứ giả lơ, nếu gặp ai gây sự thì đừng so đo với họ mà đi thật mau. Nếu gần phường quạt thì về phường quạt, nếu gần nhà thì chạy ngay về nhà, đừng giục ngựa quá nhanh, cẩn thận không thể điều khiển…”

Nàng căn dặn dài dòng cho đến khi Tạ Nghi Ninh bật cười mới ngừng lại.

“Huynh thật tốt với vị hôn thê.” Tạ Nghi Ninh cười hì hì nhìn Lâm Nhữ, ánh mắt sáng rực trong veo, nơi đáy mắt có vẻ hâm mộ.

Lâm Nhữ không muốn để ý đến Tạ Nghi Ninh, nhưng lại không thể qua loa, ngoắc tay kêu Tạ Nghi Ninh đi theo mình đến sảnh bắc.

“Hôm đó biểu ca ta đụng phải cô là huynh ấy sai, nhưng chuyện xảy ra là có nguyên nhân, Sùng Huy cũng đã giải thích rồi, vậy chuyện đó giờ bỏ qua được chưa?” Lâm Nhữ nói thẳng.

“Không thể, trừ phi hắn cho ta đè xuống lại.” Tạ Nghi Ninh làu bàu.

Trai gái không so với nhau được, nàng muốn nằm đè lại thật ra chính nàng chịu thiệt.

Đổi lại chàng trai khác, để cho nàng nằm xuống lại chính là diễm phúc cầu còn không được, nhưng Hà Lịch thì không.

Hà Lịch tự trọng giữ mình, thiếu nữ có xinh đẹp đến mấy thì trong mắt hắn cũng như bộ xương khô, chẳng cần hỏi cũng biết hắn không muốn tiếp xúc tí nào với Tạ Nghi Ninh.

Lâm Nhữ mím môi, không tin Tạ phu nhân có thể bỏ qua lễ nghĩa liêm sỉ để dung túng Tạ Nghi Ninh, cười nhạt nói: “Được, ta đồng ý thay biểu ca ta, có điều phải có người chứng kiến, cô chờ một chút, ta sai người gọi mẫu thân cô đến.”

“Đừng!” Tạ Nghi Ninh kêu lên sợ hãi, dáng vẻ kiêu ngạo ngẩng cao đầu thoáng biến mất, cúi đầu, ủ rũ nói: “Huynh đừng tìm mẫu thân ta đến, mẫu thân không cho ta tìm các người chơi đùa đâu, hôm nay ta lén đến đó.”

Lâm Nhữ bất ngờ vô cùng sau đó mừng rỡ, xem ra Tạ Nghi Ninh vẫn biết sợ Tạ phu nhân.

Nắm được đằng chuôi của Tạ Nghi Ninh, không bắt chẹt nàng ta một phen thì không được, Lâm Nhữ trầm mặt, nói từng chữ: “Không được, dù gì chuyện này cũng phải có một cái kết. Một là biểu ca ta sai nên mời mẫu thân của cô đến làm chứng để cô nằm xuống lại. Hai là cô sai rồi, biết rõ biểu ca ta không cố ý nhưng lại cứ hùng hổ đến dọa người. Hôm nay cô đuổi theo huynh ấy khiến huynh ấy phải chật vật mất mặt trước các thợ quạt, cô phải xin lỗi.”

“Không được mời mẫu thân ta đến.” Tạ Nghi Ninh giẫm chân, bĩu môi, đôi mắt to tròn lúng liếng, hậm hực nói: “Ta sẽ xin lỗi.”

Truyện convert hay : Bộ Đội Đặc Chủng Vương Ở Sơn Thôn

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 108: Khố Rách Áo Ôm