Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 106: Diệt Trừ Tận Gốc

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 106: Diệt Trừ Tận Gốc


Chương 106 : Diệt trừ tận gốc

Quách Thành An phát tiết, vùi đầu vào lồng ngực Phòng thị, khóc thút thít như em bé ba tuổi: “Mẫu thân, con thấy mình thật vô dụng, bỏ ra mười nghìn lượng vàng để nâng đỡ một kẻ tiểu nhân như vậy, con không biết nhìn người, con thật hồ đồ mà.”

“Lòng người khó dò, ai cũng nhìn không được, con ta không sai.” Phòng thị dịu dàng nói, thịt mỡ trên mặt rung rung, lòng muốn xử tử lăng trì Lâm Nguyên, nhưng trong miệng chỉ nhỏ nhẹ trấn an gã, vỗ nhẹ sau lưng Quách Thành An.

Nguyệt Kiều ở bên ngoài sảnh thò đầu vào. Phòng thị phất tay, Nguyệt Kiều hiểu ý, đi vào, rón rén thu dọn chén bát ly mâm trên bàn sạch sẽ, ra ngoài bưng chậu đồng đầy nước cùng khăn lau vào.

Quách Thành An khóc rấm rứt một lúc thì tiếng khóc nhỏ dần, chẳng bao lâu thì ngừng. Phòng thị đỡ gã ngồi thẳng, lấy khăn ngâm nước rồi vắt khô, hiền hậu lau mặt, cổ và tay cho gã. Lát sau Nguyệt Kiều mang canh giải rượu đến, thổi nguội đút cho gã cẩn thận như đút bé con.

Uống một chén canh giải rượu, ánh mắt mơ hồ của Quách Thành An sáng rực lên, mở to nhìn Phòng thị, ngượng ngùng không nói gì.

“Con ta xấu hổ kìa.” Phòng thị cười híp mắt nhìn gã, hai tay ra dấu: “Mẫu thân nuôi con khôn lớn, có bộ dạng nào của con mà chưa từng thấy qua. Nếu ở trước mặt mẫu thân còn phải giả vờ che giấu thì ngày tháng sau này làm sao mà sống.”

“Mẫu thân!” Quách Thành An nghẹn ngào kêu, hốc mắt lại đỏ.

Phòng thị cười cười không nói thêm, đổi đề tài: “Mẫu thân mới về từ nhà họ Tạ, nhìn thấy Phương Lâm Nhữ cùng Phương phu nhân ghé.”

“Phương Lâm Nhữ mỗi ngày đều bận rộn, sao có thể đưa Phương Khương thị đến nhà họ Tạ. Nếu muốn kết giao với nhà họ Tạ thì mình mẫu thân của y đi là được rồi, cần gì phải tự mình đi? Y cũng đính hôn rồi, không thể nào hỏi cưới con gái nhà họ Tạ, lẽ nào muốn cầu hôn thay Phương Du Phong?” Quách Thành An do dự.

“Mắt Tạ phu nhân để trên đầu, Phương Du Phong không có chí tiến thủ sao bà ta nhìn thuận mắt được.” Phòng thị ngừng lại, như có điều suy nghĩ mà nói: “Nếu đổi thành Hà Lịch, e là Tạ phu nhân sẽ đồng ý.”

“Tuy Hà Lịch đẹp trai lại có tiền đồ, nhưng không có gia sản, chỉ là một kẻ ở nhờ không xứng với tiểu thư nhà họ Tạ.” Quách Thành An bĩu môi.

“Dù phường quạt nhà họ Tạ đã đóng nhưng gia sản vẫn còn, Tạ phu nhân hẳn cũng chẳng để ý chuyện nhà con rể có của hay không. Khéo chừng Hà Lịch không có gia sản càng hợp mong muốn của bà ta, để Hà Lịch ở rể tốt vô cùng.”

“Ở rể?” Quách Thành An kêu lên sợ hãi, uống rượu quá nhiều khiến gương mặt ngăm đen tái xanh rất xấu, giờ càng trông xấu hơn, chân mày rậm thô nhíu cả lại giống như ác quỷ.

Phòng thị gật đầu, cắn răng nói: “Hà Lịch chững chạc tài giỏi, quân tử đứng đắn, tự trọng giữ mình, chưa bao giờ dính líu đến chuyện gió trăng, làm người kín đáo. Nếu không phải có lời đồn hắn muốn kết hôn với Phương nhị nương thì e rằng người chủ động cầu hôn không ít hơn so với Phương Lâm Nhữ đâu.”

“Suýt nữa đã quên.” Quách Thành An vỗ tay cười lớn nói: “Hà Lịch muốn kết hôn với con ma ốm muội muội của Phương Lâm Nhữ, không thể nào làm thông gia với nhà họ Tạ.”

Phòng thị thở dài: “Trước mắt mẫu thân hi vọng hắn thật sự cưới Phương nhị nương chứ không phải tiểu thư nhà họ Tạ. Bằng không, hắn khăng khăng một lòng trung thành với nhà họ Phương, thì việc hắn cưới tiểu thư nhà họ Tạ tương đương với Phương Lâm Nhữ có được họ Tạ, chúng ta có cố gắng thế nào cũng không đạp đổ nhà họ Phương được.”

Men say của Quách Thành An đã biến mất hết, chau mày trợn mắt, khàn giọng kêu to: “Chẳng lẽ trời cũng giúp y sao?”

Gã siết chặt nắm tay đập lên mặt bàn, chén canh giải rượu chưa được dọn đi, quả đấm vừa rồi nện vào chén, vang một tiếng xoảng, chén bể, lòng bàn tay cũng đỏ, máu tươi nhỏ xuống đầm đìa.

Phòng thị sợ hãi kêu lên, lòng quặn thắt vội cho gọi đại phu.

“Chút thương tích này không cần đâu.” Quách Thành An cắn răng, kêu Nguyệt Kiều: “Mang một chén nước muối lên.”

“Da thịt bị thương xát nước muối rát lắm.” Phòng thị đau lòng run rẩy.

“Có đau mới có thể dấy lên ý chí chiến đấu.” Quách Thành An nghiến răng nói.

Trong lòng gã vô cùng thất vọng.

Tốn mười nghìn lượng vàng giúp Lâm Nguyên mua chức, chẳng ngờ lại không phải nâng đỡ một con chó trung thành.

Nếu Hà Lịch ở rể nhà họ Tạ, Lâm Nhữ có họ Tạ trợ giúp làm sao đạp đổ y được.

Lúc này đau đớn do khoan tim cắt thịt đều không bằng đả kích chuyện sắp thành còn thất bại.

Vẩy chén nước muối đặt vào bàn tay đầm đìa máu tươi, tựa như có thể nghe được tiếng da thịt khàn giọng kêu đau. Quách Thành An còn không cau mày, Phòng thị đã không chịu nổi đoạt lấy chén, không thèm nhìn mặt đất mà tạt đổ nước muối, gọi to cho mời đại phu.

Đại phu đến, rửa sạch vết thương rồi băng bó cho gã.

Sau khi băng xong thì đại phu rời đi, Phòng thị nâng tay bị thương của Quách Thành An lên nhìn một lượt, nước mắt rơi không ngừng được.

Quách Thành An là chàng trai cao lớn thô kệch, gã hưởng thụ cảm giác Phòng thị đau lòng vì mình, to giọng làm nũng nói: “Mẫu thân thổi cho, con sẽ không đau nữa.”

“Được rồi, mẫu thân thổi cho con.” Phòng thị tỉ mỉ thổi hồi lâu, nhìn trên trán Quách Thành An đẫm mồ hôi liền kéo tay áo lau giùm gã, lau hết mồ hôi thì nghiêng đầu lấy quạt hợp hoan ở một bên quạt cho gã.

Quách Thành An híp mắt vui sướng hưởng thụ niềm thương yêu từng li từng tí của Phòng thị, bất chợt đưa tay ý bảo Phòng thị dừng lại, chỉ vào quạt hợp hoan kinh ngạc nói: “Cây quạt này để ở chỗ bẩn thỉu nào thế, sao lại bị mốc rồi?”

“Có để ở đâu đâu!” Phòng thị nhìn kỹ, ánh mắt không hiểu được. “Trên đường đi mẫu thân còn quạt mà, mặt quạt vẫn tốt lắm.”

Bà nhìn quanh, chỗ vừa để quạt có một vũng nước nhỏ, ngẩn ra, kinh ngạc không thôi: “Mới bị rưới nước muối vào, dính không lâu nó đã bị mốc rồi, quái thật.”

“Vì để phòng ẩm phòng mốc nên mặt quạt đều xông qua thuốc, có lẽ nước muối là khắc tinh của nó.” Quách Thành an nói, dứt lời, mắt trái đậu híp lại, cười ha hả: “Trời cũng giúp ta.”

Gã xích lại gần Phòng thị, nhỏ giọng bên tai.

“Được lắm, con ta rất biết mưu tính.” Phòng thị vỗ tay khen ngợi.

Quách Thành An cười ha hả gian xảo: “Phương Lâm Nhữ, giờ không thể so với lúc quyên góp, ta xem thử ngươi có kế hay gì để giải quyết tận gốc.”

Gã đạp đổ bàn ăn, một cước mạnh mẽ hạ xuống, tưởng tượng mình đang đạp Phương Lâm Nhữ nên vui vẻ cực kỳ.

Truyện convert hay : Tận Thế Quật Khởi

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 106: Diệt Trừ Tận Gốc