Chương 105 : Ly gián thành công
Tối nay, không chỉ Sùng Huy thức trắng đêm mà Lâm Nhữ cũng trằn trọc.Không thể kéo dài hơn nữa, phải hất củ khoai nóng phỏng tay Sùng Huy này ra, nếu không thời gian càng kéo dài thì thương tổn gây ra cho hắn càng lớn.Ngày hôm sau thức dậy, Lâm Nhữ ra khỏi phòng, Sùng Huy đã rửa mặt, mặt ủ mày chau như nàng dâu nhỏ bị ức hiếp.Lâm Nhữ mặc kệ hắn, khi đồ ăn được dọn lên, Sùng Huy ngồi xuống trước bàn dính sát vào nàng. Lâm Nhữ mím môi cũng không đuổi hắn.Hai người ăn sáng cùng nhau, Lâm Nhữ dặn Cảnh Sơ: “Đưa Sùng Huy đến ụ Quy Nhàn ghé phường quạt chung với Hà đại lang, nói với biểu ca sáng nay ta không đến phường quạt.”“Nàng không ghé phường quạt thì ta cũng không đi.” Sùng Huy bật thốt.Lâm Nhữ liếc hắn, Sùng Huy run lên, lúng túng: “Ta đi mà.”Sau khi Sùng Huy rời khỏi, Lâm Nhữ cũng chẳng nghỉ ngơi mà ra cửa ghé gian Phù Dung.Phương Khương thị ngồi trong sảnh, hốc mắt hơi thâm, vẻ mặt không tốt lắm, nhìn thấy Lâm Nhữ, hơi lạnh nhạt nói: “Sao không đến phường quạt?”“Con biết mẫu thân không vui nên con muốn đưa mẫu thân ra ngoài một lúc.” Lâm Nhữ cười nói, thân thiết ngồi cạnh Phương Khương thị, dựa lên người bà làm nũng.“Con đó!” Phương Khương thị sẵng giọng, hung dữ chọt trán nàng nhưng trên mặt đã nguôi giận.Cẩm Phong là châu ngọc trong mắt bà, lần trước Hà Dư lẻn vào lầu Thuật Hương khiến Cẩm Phong chịu thương tổn, chuyện đã xong rồi bà mới biết, thời khắc hung hiểm nhất cũng đã qua nên cảm nhận không sâu sắc. Nhưng hôm nay, bà ngay tại chỗ tận mắt chứng kiến suýt chút nữa con trai đã bỏ mạng, sợ hãi khôn cùng, rất sợ Liễu thị lại khiến Cẩm Phong chịu thiệt, con trai khó giữ được mạng sống. Lâm Nhữ không đồng ý chuyện phân nhà nên bà ôm bụng bất mãn. Lâm Nhữ còn nói phải sắp xếp mọi việc thỏa đáng nên bà không thể kiên trì nói thêm, nén cả bụng lửa giận. Giờ Lâm Nhữ tung chiêu làm nũng bà lại không nỡ lạnh mặt.“Mẫu thân muốn đi dạo ở đâu?” Lâm Nhữ cười hì hì hỏi.“Có chỗ nào đâu mà ghé? Một góa phụ không nên để bị chú ý trên đường.” Phương Khương thị khẽ hừ, bởi vì chuyện tỷ tỷ dọn ra khỏi phủ và bà không ngăn cản Lâm Nhữ dùng hình với Hà Dư nên không có mặt mũi tìm Hà Khương thị tán gẫu, ngẫm một chút thì nói: “Tạ phu nhân đã lâu không ghé, đi thăm Tạ phu nhân vậy.”“Dạ được, để con kêu người chuẩn bị xe ngựa.” Lâm Nhữ cười nói.Nàng đến nói đưa Phương Khương thị ra ngoài đi dạo, thực chất trong lòng suy nghĩ ghé thăm Tạ phủ.Nàng muốn gặp lại Tạ Nghi Ninh, làm quen với nàng ta rồi hẹn ra ngoài chơi, tạo cơ hội cho Sùng Huy thân thiết với Tạ Nghi Ninh.Phương Khương thị ngồi xe ngựa, Lâm Nhữ vừa ở một bên điều khiển xe ngựa vừa hầu hạ bà. Đến phố Nhai Thạch, một chiếc xe ngựa từ trong đi ra, lướt qua bọn họ.Trời nóng nên mành xe nửa vén nửa buông, Phương Khương thị nhìn thấy liền kinh ngạc nói: “Tạ phu nhân ra ngoài sao? Chẳng lẽ ghé phủ chúng ta?”“Đó không phải xe ngựa của Tạ phu nhân.” Lâm Nhữ nghiêng đầu liếc qua nhìn xe ngựa cách không xa chừng tầm bắn một mũi tên (1), cười nói: “Xe ngựa nhà họ Tạ trông không giống vậy.”(1) 一箭: là cự ly tầm bắn của một mũi tên, khoảng chừng một trăm ba mươi bước đi bộ, ý nói khoảng cách không quá xa.Thùng xe của cỗ xe ngựa kia lớn gấp ba lần xe ngựa nhà khác. Ván sau xe và vành bánh xe dùng gỗ sam lớn gấp đôi bình thường. Mỗi bộ phận đều được chế tạo rất tinh xảo, tơ vàng bạc khảm hoa văn và trang sức, lụa hoa đắt đỏ làm rèm, trang trí lộng lẫy xa hoa, lộ ra phong thái giàu sang dát vàng dát bạc. Tạ phu nhân đoan trang khoan thai, tao nhã cao quý không thể có thẩm mỹ khoe khoang thấp kém như vậy. Chủ nhân cỗ xe này không khó để suy đoán, hẳn là nhà họ Quách, và người ngồi trong xe có lẽ là mẫu thân Phòng thị của Quách Thành An.Lâm Nhữ đoán không lầm, người ngồi trong xe ngựa đúng là Phòng thị. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, Phòng thị cũng vén một góc mành xe âm thầm nhìn nàng.Tuấn mã đầu cao toàn thân trắng như tuyết, khí thế hiên ngang. Người ngồi trên ngựa mặc hồ bào màu xanh thêu hoa văn cây tùng, mái tóc dài buộc gọn trên đỉnh đầu, cài một cây trâm dài bằng gỗ đen. Gương mặt bóng loáng như ngọc, mặt mày tinh xảo, khí chất tao nhã vô song, cử chỉ nhanh nhẹn. Đưa mắt nhìn, phong thái chói mắt làm say lòng người, như một thiếu niên phong lưu trên đường khiến thiếu nữ xuân thì nhìn thấy sẽ điên đảo thần hồn, thiếu niên nhìn thấy sẽ tự ti mặc cảm.Buông mành xuống, trong thùng xe tối tăm, môi Phòng thị mím lại thành một đường thẳng, mặt mày buồn rầu, cằm thịt béo rung lên theo xe ngựa lăn bánh lộc cộc.Gia thế tốt đã đành, mặt mày lại xuất sắc như thế, từng thứ một chèn ép con trai bà, nếu không giẫm đạp dưới chân thì trong lòng rất khó chịu.Bà ghé thăm, Tạ phu nhân lễ độ chu đáo, ăn nói quá cẩn thận, không niềm nở, chẳng lạnh nhạt, mấy lần bà nói xa nói gần muốn gặp con gái của Tạ phu nhân thì Tạ phu nhân đều làm bộ như nghe không hiểu. Hóa ra nhà họ Phương có lui tới Tạ phu nhân, thậm chí Phương Lâm Nhữ bỏ công việc bề bộn tự mình đưa Phương Khương thị ghé thăm Tạ phu nhân.Xem ra rất khó khăn để lôi kéo nhà họ Tạ làm đồng minh.Dưới thân là đệm mềm mại độn vải bông dày rất xốp, vỏ ngoài bằng lụa Thục thêu hoa văn chim công trơn mượt, đặt dưới thân cứ như bàn chông. Phòng thị dựa vào vách thành xe, quạt hợp hoan nhũ kim trong tay phẩy liên tục, suy nghĩ làm sao mới có thể đạp đổ nhà họ Phương, giết chết Lâm Nhữ.Xe ngựa về Quách phủ, đi vào từ cửa hông, dừng lại ở cổng phụ. Phòng thị xuống xe, nhìn thấy Nguyệt Kiều đang sốt ruột chờ mình, cau mày hỏi ngay: “Mấy người đó lại muốn tìm chết?”Bà do dự, có phần không tin.Sau khi Quách Thành An nắm được quyền hành nhà họ Quách thì bà không tỏ ra thái độ khiêm tốn khoan dung nữa, nghiêm hình trừng trị để lập uy.Bát di nương được Quách Tiếu Minh sủng ái đã bị bà dùng tội danh hầu hạ ông không chu đáo mà đánh chết. Con trai thập nhị lang Quách Tiếu Minh yêu nhất đánh nhau giành gái ở lầu Ấp Thúy bị bà lấy tội danh làm mất thể diện nhà họ Quách mà chặt đứt một chân. Nô tỳ và nô bộc bị đánh chết mấy kẻ. Giờ người cả nhà họ Quách ai cũng sợ sệt nên không dám làm gì, an phận thủ thường, đi lại trong phủ cũng không dám thở mạnh, đứng trước mặt bà cũng không dám ngẩng cao đầu.“Dạ không phải.” Nguyệt Kiều lắc đầu, xích lại gần Phòng thị, nhỏ giọng nói: “Đại lang trở về, sắc mặt rất xấu, cho gọi rượu và thức ăn, nô tỳ mới qua đó xem thử, đang ở đó uống rượu đến mức đỏ bừng mặt mày, uống nhiều rất có hại cho sức khỏe, nô tỳ không khuyên được, phu nhân mau qua xem sao.”Phòng thị không đợi nàng nói hết đã bước nhanh qua chỗ ở Quách Thành An.Truyện convert hay : Thế Gả Mưu Ái: Y Thê Muốn Ly Hôn