Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 104: Người Si Nằm Mộng

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 104: Người Si Nằm Mộng


Chương 104 : Người si nằm mộng

Sùng Huy liếm môi, chỉ cắn có một lúc như vậy không thỏa mãn tí nào, hắn xích về phía trước. Ánh mắt Lâm Nhữ nhìn hắn lạnh lẽo khiến hắn không cắn được, run sợ, uất ức nhìn nàng, dè dặt hỏi: “Nhị lang, phải làm sao nàng mới chịu để ta cắn môi?”

Lâm Nhữ nghẹn họng muốn hộc máu, lấy lại bình tĩnh, trừng hắn hung tợn: “Chuyện cắn môi chỉ có phu thê mới được làm, chúng ta không phải phu thê, không bao giờ được cắn cả.”

Sùng Huy rụt vai, lông mi dài chớp chớp, nhỏ giọng phản bác: “Nhưng chúng ta đã cắn rồi mà.”

Lâm Nhữ hiểu rõ, muốn Sùng Huy từ bỏ tâm tư muốn hôn nàng là kẻ si nằm mộng.

Hắn mới ngừng uống thuốc chẳng bao lâu, cơ thể vẫn chưa được xem là con trai trưởng thành, không bao lâu nữa bắt đầu có khao khát tình dục thì không chỉ đơn giản là hôn môi. Nàng đảm nhận vị trí gia chủ, cả đời này đối với chuyện tình ái chỉ là một giấc mơ. Không được phép cân nhắc đến tình cảm trai gái, cũng không cần phải cân nhắc làm gì. Không thể kéo dài thêm được nữa, nàng mau chóng đưa ra kết thúc.

Lâm Nhữ ho khan một cái rồi hung hăng nói: “Lúc trước cắn qua rồi sau này không được cắn nữa.” Thấy bộ dạng Sùng Huy u mê cái gì cũng không lọt, có muốn nói cặn kẽ chuyện giữa trai gái nhưng cũng không nói được, nên nàng thoáng vứt bỏ ý định, phí công muốn hắn mở mang đầu óc như khúc gỗ chi bằng mang hắn ra ngoài đi dạo thêm. Dường như hắn có ấn tượng rất tốt với Tạ Nghi Ninh, tìm cơ hội hẹn Tạ Nghi Ninh để hai người tiếp xúc nhiều hơn, không để hắn tập trung tinh thần dồn hết lên người nàng, Lâm Nhữ bèn nói: “Sau này huynh gặp được người mình thích sẽ hiểu, không nói nữa, tối nay dọn qua mái Lưu Thương cho ta!”

“Ta không dọn đi.” Sùng Huy kêu to, nhìn Lâm Nhữ chằm chằm, mắt to trong sáng chợt mang theo khí thế bức bách người khác, khiến người ta không thể trốn tránh: “Nhị lang, nàng sợ cái gì?”

Sợ hắn càng lún càng sâu, sợ mình phải lòng hắn, quá nhiều nỗi sợ hãi.

Lâm Nhữ nhắm mắt, xoa mặt, mệt mỏi vô cùng, qua lúc sau mở mắt ra, lớn tiếng gọi Uyển Sơ và Cảnh Sơ: “Dọn đồ đạc cho Sùng Huy, tối nay lập tức qua mái Lưu Thương, nếu hắn không chịu dọn…” Nàng dừng lại, trầm mặt, Sùng Huy đau lòng nhìn nàng như dê con chờ bị làm thịt. Nàng nghiến răng, nhẫn tâm nói: “Nếu hắn không chịu dọn thì gọi biểu ca đến dẫn hắn đi, đến từ đâu thì về lại đó.”

Uyển Sơ và Cảnh Sơ trông coi ngoài cửa, biết hết tình hình bên trong, cho rằng Lâm Nhữ ở bên Sùng Huy còn tốt hơn, nghe thấy những lời này, ngây người không nói được gì.

Sùng Huy cắn môi, một lúc sau nghiến răng nói mấy chữ.

Lâm Nhữ không nghe rõ, giống như là “Đồ bạc tình.”, nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, lạnh lùng nói: “Huynh nói gì, lặp lại lần nữa.”

Sùng Huy cắn môi, bình thường đã đầm đìa nước mắt rồi nhưng giờ thì không. Ánh mắt hắn vô cùng bình tĩnh, nhìn Lâm Nhữ một cái rồi cúi đầu, nhỏ giọng: “Nhị lang, ta dọn đi.”

Cũng không cần Uyển Sơ và Cảnh Sơ giữ lấy, hắn xoay người ra khỏi cửa.

Cảnh Sơ ngây người nói: “Đợi đã, ta lấy lồng đèn soi cho ngươi.”

“Làm sao vậy? Muốn đuổi người thì ngài cũng không cần vội như vậy, dẫu sao ăn cơm tối rồi kêu hắn dọn cũng được, e rằng tối nay ăn không vô rồi.” Uyển Sơ chẳng biết làm sao.

Lâm Nhữ không để ý, rủ mi, ngón tay gõ lên mặt bàn.

Uyển Sơ lắc đầu, ra ngoài kêu nô tỳ dọn cơm tối, quay người, vừa bày bàn ăn vừa nói lại mấy lời của Sùng Huy hồi chiều cứu Cẩm Phong, thở dài: “Không phải nô tỳ trách cứ gì, nhưng Sùng Huy thật lòng bán mạng vì ngài, sao ngài cứ phải nhẫn tâm đối xử với hắn như vậy.”

“Đừng nói nữa.” Lâm Nhữ khẽ quát: “Bình thường ta quá chiều chuộng cô đúng không? Quyết định của ta mà cô cũng dám phản bác lại.”

Bàn ăn tối được dọn xong, Lâm Nhữ còn không thèm liếc mắt, đứng dậy về phòng, bỏ lại một câu: “Không ăn, tức muốn no rồi, mang qua mái Lưu Thương đi.”

“Việc gì phải vậy, không nỡ thì đừng ép hắn dọn đi, trút giận lên người nô tỳ thì được gì đâu chứ.” Uyển Sơ than thở.

Mái Lưu Thương đã được dọn dẹp xong từ lâu, quần áo của Sùng Huy cũng đã mang qua đó một ít. Uyển Sơ vào phòng sách, nàng gói lại quần áo đang sử dụng của Sùng Huy thành một bọc, sai nô tỳ dọn dẹp đồ ăn mang qua mái Lưu Thương.

Mái Lưu Thương tường xanh ngói xám, sảnh chính ba gian cùng hàng hiên hai gian tinh xảo. Trong sân có núi giả suối phun, dây mây uốn lượn rũ xuống, cảnh trí rất đẹp, chỉ không có đầm nước sau nhà như nhà đài Sấu Thạch. Đèn lồng ở hành lang đã được thắp sáng, trong phòng treo đèn ngọc lưu ly tám cánh trên cao. Cảnh Sơ xoa tay đi đi lại lại trong sảnh, ngẩng đầu nhìn thấy Uyển Sơ, há miệng muốn nói lại thấy các nô tỳ đi sau Uyển Sơ liền khép lại, đổi lời lớn tiếng: “Để đồ ăn xuống rồi về đi.”

Mâm bát chén ly vang lên leng keng, phút chốc đã dọn xong hết, mấy người tỳ nữ rời đi.

“Tên ngốc đó chẳng nói lời nào đã vào nhà, cài then cửa, kêu mấy cũng không đáp lại, làm sao đây?” Cảnh Sơ vô cùng khổ não mà nói.

“Chúng ta thì có thể làm được gì, trừ khi tự nhị lang đi dỗ dành, bữa ăn tối nay xem như phí phạm rồi.” Uyển Sơ than thở, ngồi trên đài, giữa ánh sáng chân mày nàng có vẻ oán giận: “Một người hai người đều điên lên vì nhị lang, không biết sau này sẽ như thế nào nữa.”

Cảnh Sơ ngẩn người, ngón tay chỉ về hướng ụ Quy Nhàn: “Cô nói Hà đại lang cũng…”

“Ngoài ngài ấy ra còn ai nữa.” Uyển Sơ nói với tâm tư trĩu nặng.

“Nhưng hồi trước chẳng thấy ngài ấy biểu hiện điều gì, rõ ràng là một khúc gỗ mà.” Cảnh Sơ do dự.

“Tôi cũng cho rằng ngài ấy không để ý, nhưng hôm nay xem ra không phải vậy.” Uyển Sơ than thở.

Cả chiều Hà Lịch uống hết ly này đến ly khác. Nàng khuyên nhủ nhưng hắn nghe cũng như không nghe, sau đó kêu nàng về trước tới phường quạt báo lại cho Ngân Hạnh. Nàng về phủ với Ngân Hạnh rồi âm thầm đến quán Minh Sắt xem thử, Hà Lịch vẫn chưa về.

Chẳng biết có phải hắn vẫn còn uống rượu giải sầu của lầu Nghênh Tân hay không.

“Tên ngốc đó quá ghen tuông, nếu không thì Hà đại lang làm lớn, hắn làm nhỏ thì vẹn cả đôi đường.” Cảnh Sơ lẩm bẩm.

Uyển Sơ nhíu mày, há miệng rồi thôi.

Sùng Huy nằm trên giường mím môi không để mình bật khóc, nghe Uyển Sơ đến vểnh tai, mong đợi Lâm Nhữ sai nàng đưa mình về.

Không nghe được tin tốt, lại nghe phải một tin như sấm sét giữa trời quang.

Hắn không hiểu cái gì là làm lớn làm nhỏ, nhưng mơ hồ hiểu được hắn và Hà Lịch ở bên Lâm Nhữ đều tốt.

Sùng Huy không muốn, môi của Lâm Nhữ chỉ có thể để mình hắn cắn, người đứng cạnh Lâm Nhữ chỉ có thể là hắn.

Làm sao mới có thể như ước nguyện?

Sùng Huy đau đầu suy nghĩ, với việc nhập thế không lâu của hắn, giống như hạt giống mới nảy mầm, giấy trắng mới dính chút mực nhạt.

Cuộc sống trong vườn trúc tía là ao tù nước đọng, màu sắc bốn mùa xuân hạ thu đông đều giống nhau. Lâm Nhữ xuất hiện, mọi thứ trước mắt đột ngột trở nên rạng ngời hơn. Nàng đưa hắn tiếp xúc những con người và chuyện đời hắn chưa từng nghĩ đến. Nàng thông minh dạy hắn rất nhiều thứ hắn không hề biết. Lời nói của nàng thú vị, mỗi cái nhăn mày, một tiếng cười vui cũng khiến lòng người si mê. Mùi vị môi nàng tuyệt vời đến thế, khiến hắn muốn tiếp tục cắn, không muốn rời khỏi nàng.

Hắn đã dày công học hết mọi thứ trên thế gian, cố gắng trở thành một người hữu ích, nhưng phải làm sao mới có thể hữu ích hơn nữa để Lâm Nhữ coi trọng mình như coi trọng Hà Lịch, để Lâm Nhữ không thể rời bỏ mình.

Gian nhà u ám, không có các phòng tương thông nhau như nhà đài Sấu Thạch. Cửa phòng cài then, ánh đèn bên ngoài không rọi vào trong được, nhìn ra bên ngoài từ một góc cửa sổ, trong tầm mắt là một khe bầu trời, ánh sáng đỏ ở hành lang lờ mờ, xa hơn nữa là mênh mông sương mờ.

Đồng hồ nước vang lên từng tiếng, ban đầu còn có tiếng trò chuyện nhỏ của Uyển Sơ với Cảnh Sơ, sau đó im ắng không có gì nữa.

Sùng Huy cô đơn, vắt óc suy nghĩ, không nghĩ ra cách nào, chỉ có một ý nghĩ mơ hồ lóe lên rồi dần dần kiên định.

Hắn phải tài giỏi hơn Hà Lịch, không chỉ có thể sóng vai đồng hành với Lâm Nhữ, còn phải mạnh mẽ như cây lớn che trời làm chốn nương tựa của nàng. Không những thế, còn phải một tay che trời, mây mưa tráo trở để Lâm Nhữ không thể chống đối lại hắn, chỉ có thể nghe theo hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm!

Hắn muốn cắn môi Lâm Nhữ, rất muốn cắn, rất muốn cắn lúc nào thì cắn lúc đó, muốn cắn bao lâu thì cắn bấy lâu, muốn cắn kiểu nào thì cắn kiểu đó.

Truyện convert hay : Trọng Sinh Chi Đô Thị Chí Tôn

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 104: Người Si Nằm Mộng