Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 103: Tranh Công Nhận Thưởng

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 103: Tranh Công Nhận Thưởng


Chương 103 : Tranh công nhận thưởng

"Phân nhà?” Lâm Nhữ rủ mi, trên mặt lóe lên thần sắc bất định: “Phân nhà ra, đừng nói đại huynh xây dựng được sự nghiệp ngay cả giữ vững sự nghiệp cũng không thể, Liễu di nương là người nông cạn, không bao lâu sẽ hết sạch gia sản, con không yên tâm tí nào.”

“Nếu không phân nhà, chuyện giống như hôm nay lại phát sinh thì con cho rằng phải làm sao mới tốt? Để mặc bọn họ phá tanh bành khiến nhà cửa không được yên ổn sao?” Phương Khương thị chợt cao giọng.

“Mẫu thân đừng nóng giận, chuyện này cần bàn luận kỹ càng hơn.” Lâm Nhữ khuyên nhủ.

“Mẫu thân có thể không nóng vội sao!” Phương Khương thị thét chói tai, rút khăn tay lau nước mắt, nức nở nói: “Phong nhi mà gặp phải bất trắc gì mẫu thân cũng không sống nổi.”

“Chuyện xảy ra hôm nay con sẽ không để nó lại phát sinh.” Chân mày Lâm Nhữ ghì xuống, trong con ngươi là khí lạnh dày đặc: “Con sẽ căn dặn Phương bá an bài người trực thay phiên ở nhà trên núi Trừng Y, về sau Liễu di nương và Văn nương muốn vào cần phải bẩm lại, phải có sự đồng ý của mẫu thân hay con mới được vào.”

Tiếng khóc thút thít của Phương Khương thị nhỏ dần, thở hổn hển nấc nghẹn, hồi lâu mới nói: “Chỉ vậy thôi rồi cho qua? Không phân nhà nữa?”

“Không thể phân nhà, con là gia chủ, không thể chỉ suy nghĩ cho riêng mẫu thân và nhị huynh mà phải xem xét tình hình của đại huynh nữa.” Lâm Nhữ cười khổ.

Phương Khương thị rủ mi, vẻ mặt không cam lòng.

Lâm Nhữ dâng trà, cười nói: “Mẫu thân uống ly trà bớt giận.”

Phương Khương thị khẽ cắn môi, nhận lấy, nhấp một hớp rồi gác lại, nước mắt chảy ra: “Con phản đối thì mẫu thân cũng không biết nói gì, người mà mẫu thân có thể nhờ cậy cũng chỉ có đứa con gái là con mà thôi.”

“Mẫu thân đau lòng là cái sai của con.” Lâm Nhữ cẩn thận cười làm hòa, thở dài thật khẽ, nói: “Mẫu thân đừng chú ý vào điều gì khác, nhìn thể diện phụ thân xem. Phụ thân mới qua đời mấy tháng, chúng ta liền phân nhà thì không ổn tí nào. Con vẫn luôn để ý, đợi đại huynh có mối hôn sự tốt, cưới một tẩu tử lợi hại, không cần phát triển chỉ cần giữ được gia sản nhà họ Phương thôi, bình ổn sống qua ngày, con sẽ phân nhà ngay.”

“Nó không có chí tiến thủ, thiếu nữ nhà lành đâu chịu gả cho nó.” Phương Khương thị cau mày.

“Nếu không chọn được môn đăng hộ đối thì chọn nhà có hoàn cảnh tệ hơn chúng ta, như vậy cũng đâu phải không được, chẳng nề hà gia cảnh nghèo nàn, chỉ cần người đó tốt, chúng ta cho nhiều ngân lượng là được rồi.” Lâm Nhữ nói.

“Con đó!” Phương Khương thị quở trách, con gái nói mấy lời thật có lý, bà không phản bác lại được, tâm tư xoay chuyển, nói: “Văn nương hình như có qua lại với Dư lang, con ở bên ngoài xem thử nếu có mối thích hợp thì gả Văn nương đi đi.”

“Mẫu thân không muốn hứa hôn Văn nương cho Hà Dư để thân càng thêm thân sao?” Lâm Nhữ hơi bất ngờ.

“Văn nương ăn nói tùy tiện, không biết xấu hổ, đồ của mẫu thân ruột thịt cũng trộm, gả nó cho Dư lang chẳng phải lỡ một đời của Dư lang sao.” Phương Khương thị chán ghét lầm bầm.

Lâm Nhữ nghẹn thở.

Mẫu thân còn không phải đang bao che khuyết điểm, Phương Hương Văn không biết tự trọng, Hà Dư cũng chẳng giữ lễ nghi, hai kẻ tám lạng nửa cân đấy thôi.

Chuyện giữa Phương Hương Văn và Hà Dư, Lâm Nhữ cũng chẳng muốn xen vào. Tỷ tỷ dòng thứ này thật sự quá tệ, chốn nương thân của tỷ ấy thì kệ tỷ ấy tìm.

Phương Tú Khởi rất tốt, nàng chỉ bận tâm hôn sự của muội muội này thôi.

Hai mẫu tử nói chuyện hồi lâu, ý muốn phân nhà trong đầu Phương Khương thị vẫn không tiêu tan, bị Phương Lâm Nhữ chặn họng nên không thể nhắc lại.

Tiễn Phương Khương thị về, Lâm Nhữ nhắm mắt, che trán.

Nói chuyện với Phương Khương thị mệt mỏi vô cùng.

Một bàn tay nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, cẩn thận ấn trán nàng, lực nhẹ như lông chim phẩy qua nên giống gãi ngứa hơn. Lâm Nhữ khẽ run lên một cái, đẩy bàn tay đó đi, cười nói: “Về rồi.”

“Nàng nhắm mắt sao lại biết là ta?” Sùng Huy trợn mắt, đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng hiện lên sự nghi ngờ cùng không hiểu.

Uyển Sơ và Cảnh Sơ khi xoa bóp cho nàng sẽ không dùng lực tệ như vậy. Trừ hai người họ có thể đi lại trong nhà đài Sấu Thạch mà không bị cản lại cũng chẳng cần thông báo thì chỉ có hắn. Lâm Nhữ cười, không nói thì hơn, ở cạnh Sùng Huy chẳng biết sao lại nhẹ nhõm cả người. Nàng đưa tay véo gò má hắn, trêu chọc: “Ta biết xem bói.”

“Nhị lang thật lợi hại.” Hàng mi tinh xảo của Sùng Huy chớp chớp, muốn toét miệng cười mà cố nhịn, con ngươi đen nhánh xoay vòng, ánh mắt ao ước, giọng nói nũng nịu: “Nhị lang, nàng bói xem giờ lòng ta đang nghĩ gì.”

Còn nghĩ gì nữa, mỗi lần làm xong việc gì cũng phải tranh công lĩnh thưởng, muốn cắn môi nàng. Lâm Nhữ mắng một tiếng đúng là biết chống sào chèo xuôi. Nàng giơ tay ra, cong mấy đầu ngón tay lại gõ trán hắn, sẵng giọng: “Đừng hòng nghĩ chuyện cắn môi, nói xem muốn thưởng cái gì khác.”

“Ta chỉ muốn cắn môi nàng, không muốn cái gì khác cả.” Sùng Huy chán nản, bĩu môi lẩm bẩm: “Cắn môi vui như vậy sao nàng cứ không đồng ý.”

Lâm Nhữ ngây người, mặt nóng bừng, lát sau cả người cũng nóng theo, hơi thở khó khăn. Nàng kéo cổ áo lấy hộp trang điểm ra, cười nói: “Buổi chiều huynh làm tốt lắm, cái này mẫu thân thưởng cho huynh.”

Sùng Huy liếc nhìn một cái, không hề hứng thú với đồ trang sức khiến nhiều thiếu nữ xiêu lòng kia, thuận miệng nói: “Rất đẹp.” Lâm Nhữ không chịu để hắn cắn môi, hắn không muốn bỏ qua cơ hội này, ôm lấy eo Lâm Nhữ, tựa cằm lên vai nàng, nghiêng đầu, môi áp sát tai nàng.

Hơi thở nóng bừng phả vào tai làm Lâm Nhữ run lên, cả giận nói: “Huynh làm gì đó?”

Lâm Nhữ nghiêng đầu hất Sùng Huy nhưng không được. Sùng Huy ôm nàng thật chặt, làn môi ướt át của hắn áp vào môi nàng.

Có mùi hương trà Tử Duẩn vùng Cố Chử thoang thoảng nơi đầu lưỡi. Đây là trà mà Cẩm Phong thích nhất, Lâm Nhữ ngửi đã quen, nhưng mùi hương này lại đến từ đôi môi Sùng Huy, mang đến mùi vị khác biệt. Sự tê dại từ môi lan thẳng đến tim, lục phủ ngũ tạng cũng tê dại theo, thoáng chốc lồng ngực vừa chua xót vừa đau đớn.

“Buông ta ra!” Lâm Nhữ trầm giọng nói, đưa tay đẩy hắn.

Sùng Huy không buông lỏng chút nào, đôi tay ghì eo nàng thật chặt, môi hắn cố mút lấy môi nàng, đầu lưỡi luồn vào trong miệng nàng thăm dò, liếm qua liếm lại như chú chó nhỏ liếm xương, cơ thể uốn éo nhưng chiếc đuôi phẩy qua phẩy lại.

Tiếng rầm rầm vang lên liên tục, ngọn đèn rơi xuống đất. Lâm Nhữ giãy không ra, cố sức đẩy hắn, đè ngã Sùng Huy trên bàn ngắn, cơ thể vặn vẹo thành một đường cong kì dị.

Sùng Huy xuýt xoa, tay ghì chặt eo nàng vẫn không chịu buông, cảm thấy tình hình trước mắt quái gở, không biết có nên cắn môi Lâm Nhữ nữa hay không.

Lâm Nhữ khó chịu vô cùng, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Sùng Huy, mặt mày nàng cũng xanh mét, mạnh mẽ đẩy hắn ra, ngồi dậy thở hổn hển.

Truyện convert hay : Trinh Quán Khờ Tế

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 103: Tranh Công Nhận Thưởng