Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em - Chương 40


Hình Khắc Lũy định đưa Mễ Kha về nhà nhưng đợi cô khỏi bệnh thì ngày nghỉ cũng sắp kết thúc. Ngải Lâm và Mễ Ngật Đông cũng từ Lâm Thành trở lại, cuộc sống "ở chung" của hai người cũng tuyên bố kết thúc. Trước đó, Hình Khắc Lũy cũng cố ý ở "Hình phủ" thiết yến khoản đãi tiểu Hạ. Về phần mời Thúc Văn Ba, trên danh nghĩa là tài xế cho tiểu Hạ.
Thấy Mễ Kha vẫn còn hơi ho, Hình Khắc Lũy lập tức biến cô thành bộ dáng gấu nhỏ mới cho ra ngoài. Mễ Kha bị anh nắm tay, bộ dáng tròn vo, càng trông đáng yêu. Vừa thấy mặt, tiểu Hạ cũng không nhịn được đùa giỡn lưu manh. Cợt nhả nâng cằm nhỏ Mễ Kha, cô chậc chậc hai tiếng: "Nhìn một chút, đúng là người đang yêu, trông non mềm như miếng đậu hũ."
Nhìn tiểu Hạ lại gần như muốn hôn. Hình Khắc Lũy nghĩ thầm: nàng dâu nhỏ biết điều như vậy, sao lại có chị em không bình thường thế này? Đồng thời giơ tay lên xách tiểu Hạ ném ra, giọng điệu khó chịu: "Người bên cạnh vẫn còn thở đây, đồng chí Hạ chú ý hình tượng."
Dục vọng chiếm hữu rất mạnh! Tiểu Hạ nhíu mày: "Làm gì vậy, tôi sao không được hôn cô ấy?"
Mấy từ này nghe sao có chút quen thuộc? Hình Khắc Lũy hừ một tiếng "Hôn cô ấy không phải quyền lợi của tôi sao?"
Mễ Kha đá bắp chân anh, khoác tay tiểu Hạ: "Bạn chạy đi đâu vậy..., gọi điện thoại cũng không tìm được?"
Tiểu Hạ không nhanh không chậm liếc mắt nhìn Thúc Văn Ba: "Vội vàng đuổi theo anh ta, năm mới trôi qua cũng không tốt."
Hình Khắc Lũy cười như không cười nhìn soi mói, Thúc Văn Ba uống một ngụm trà, ho khan.
Mễ Kha bất giác "A" lên một tiếng, sau đó mắt không ngừng liếc Thúc Văn Ba và tiểu Hạ, sau đó giống như tên trộm lôi tiểu Hạ tới nhà vệ sinh nói nhỏ.
Trong phòng chỉ còn hai huynh đệ, Hình Khắc Lũy lấy khuỷu tay huých Thúc Văn Ba một cái: "Tình huống thế nào, bị truy kích hả?"
Thúc Văn Ba vỗ trán, bộ dáng một lời khó nói hết: "Có chút phức tạp."
Hình Khắc Lũy thấy thế cười, "Phức tạp gì mặc kệ, chọn trúng lập tức tiến lên, cần khách khí với ai?"
Thúc Văn Ba sắp xếp lại ý nghĩ, "Không thích hợp. Cô bé kia quá khùng, náo loạn khiến tôi đau đầu. Hơn nữa, bạn trai cũ người ta đang nhiệt liệt triển khai theo đuổi lại, tôi chỉ là đơn thuần giúp một tay."
Hình Khắc Lũy có chút hiểu: "Chuyện xảy ra khi nào?", "Lần đầu tiên gặp mặt, ăn cơm xong đưa cô ấy trở về, bạn trai cũ đã đợi ở cửa bốn giờ, cậu đừng nói vội, người anh em này rất có tinh thần..." Vậy mà tiểu Hạ không chào đón người ta,lúc này khoác tay Thúc Văn Ba, nói thẳng: "Đây là bạn trai của tôi Thúc Văn Ba, thiếu tá tham mưu sư đoàn XX." Sau đó thuận nước đẩy thuyền, Thúc Văn Ba bị làm bạn trai.
Thân là người trong cuộc, Thúc Văn Ba lúc ấy cảm thấy rất bực bội, thầm nghĩ trước một giây mới giúp Hình Khắc Lũy gọi Mễ Kha một tiếng chị dâu, một giây sau báo ứng tới ngay trên đầu. Nhưng mà tiểu Hạ dù sao cũng là bạn tốt của Mễ Kha, anh đành cưỡng phối hợp. Trước ánh mắt quan sát của bạn trai cũ của tiểu Hạ, anh bình thản ung dung khẽ gật đầu: "Tìm tiểu Hạ có chuyện gì sao? Đi vào bên trong nói, còn..."
Phải nói biểu hiện của Thúc Văn Ba lúc ấy rất tuyệt, tiểu Hạ hoàn toàn bái phục. Tự nhiên mà nắm chặt tay anh, cô dứt khoát cự tuyệt: "Tôi nghĩ chúng ta không có gì đáng nói, ba tôi đang chờ đánh cờ cùng Thúc Văn Ba, không tiếp đón được, tạm biệt."
Nghe đến đó, Hình Khắc Lũy hoàn hoàn hiểu ra, anh cười đánh một quyền vào vai Thúc Văn Ba: "Nếu như mà tôi không đoán sai, người ngày ấy cậu nhìn thấy là lão Hạ?"
Thúc Văn Ba cải chính: "Là lão Nguyễn! Tiểu Hạ họ Nguyễn, Nguyễn Thanh Hạ."
"Xem ra lão Nguyễn đối với cậu rất hài lòng." Nghĩ đến Mễ Ngật Đông, Hình Khắc Lũy cảm thán: "Chuyện tốt như vậy nếu đổi lại là tôi, ngủ cũng phải cười tỉnh. Tôi, ba vợ đại nhân có chút khó, tình cảm đang ở dưới mặt đất, còn không được công khai nghề nghiệp."
"Quan trọng là hai chúng tôi không phải loại quan hệ kia." Thúc Văn Ba day huyệt thái dương: "Nhưng cha cô ấy lại hết sức nhiệt tình, tôi nửa chữ cũng không nói ra được." Hồi tưởng lại lão Nguyễn dặn dò lúc anh ra cửa, lại thêm dạo này cùng tiểu Hạ như hình với bóng, Thúc Văn Ba khái quát tổng kết: "Người này, tính khí thật không tốt."
Hình Khắc Lũy không thể không thừa nhận, Thúc Văn Ba này chỉ số tình cảm quả thật rất thấp, theo thái độ tiểu Hạ, người ta rõ ràng diễn giả tình thật. Vì vậy anh đề nghị: "Chị em tốt của nàng dâu nhỏ phẩm chất nhất định không thành vấn đề, không ngại thử một chút?"
Thúc Văn Ba gương mặt mờ mịt: "Thử cái gì?"
Hình Khắc Lũy vẻ mặt chỉ tiếc sắt không thành thép: "Lui tới."
Mễ Kha và tiểu Hạ từ nhà vệ sinh ra trùng hợp lại nghe được đối thoại của hai người, chợt nghĩ đến cái gì, hai người cười không khép miệng.
Hình Khắc Lũy ôm Mễ Kha vào trong ngực, ôm cô đặt lên đùi: "Xong rồi, nàng dâu nhỏ cũng không bình thường."
Không để ý xấu hổ, Mễ Kha vòng tay qua cổ Hình Khắc Lũy, cúi đầu ghé vào tai Hình Khắc Lũy nói cho anh biết tiểu Hạ đã từng đề nghị cô cùng anh lui tới, giữa hai người cũng có đã từng có cuộc đối thoại y như hai anh vừa nói. Cuối cùng cô cười hì hì nói: "Khí thế của anh và tiểu Hạ rất giống nhau."
Hình Khắc Lũy mỉm cười nhìn cô bày tỏ trung thành: "Nàng dâu nhỏ em không cần khảo nghiệm anh, quân cách mạng lập trường kiên định, anh chỉ cần em."
Cùng Thúc Văn Ba liếc mắt nhìn nhau, tiểu Hạ cắt một tiếng, cô gọi nhân viên phục vụ: "Đem tất cả các món ăn của nhà hàng mỗi món một phần mang lên thử một chút."
Nghe vậy Thúc Văn Ba không ngừng hít sâu, ngay cả "Tài đại khí thô" Hình thiếu cũng trợn tròn mắt, nghĩ thầm may là địa bàn nhà mình, nếu không đúng là đại xuất huyết à. Đặt cằm lên vai Mễ Kha, Hình Khắc Lũy vô tội trừng hai mắt: "Tiểu Hạ, mẹ cô gọi cô về ăn cơm." Đáp lại lời anh là tiểu Hạ tiện tay ném tới hộp khăn giấy.
Có Hình Khắc Lũy và tiểu Hạ ở đây, bữa ăn tối không khí cực tốt. Mễ Kha bị tiểu Hạ khuyến khích uống một chút rượu trợ hứng. Hình Khắc Lũy ban đầu không đồng ý, kết quả không coi chừng tiểu Hạ cho tốt, cô ấy nhân dịp anh không chú ý rót một chén cho Mễ Kha, đến lúc tan cuộc thì Mễ Kha lại lần nữa tiến vào trạng thái say rượu.
Ôm Mễ Kha vào trong khuỷu tay, Hình Khắc Lũy mỉm cười nhìn tiểu Hạ: "Đây là thành toàn cho tôi sao?"
Tiểu Hạ giơ tay vén tóc Mễ Kha: "Xong đời, uống say như vậy, bị người ta ăn mình không phụ trách a."
Mễ Kha ngẩng đầu, gương mặt nhỏ nhắn nhìn Hình Khắc Lũy tố cáo: "Cô ấy làm rối tóc em."
Ấn nhẹ đầu cô vào trong ngực, Hình Khắc Lũy bật cười: "Chờ ông xã đánh cô ấy."
Cùng Thúc Văn Ba mỗi người đi một ngả, Hình Khắc Lũy đưa Mễ Kha về chỗ anh. Nói thật, dưới tình huống này không thể đem Mễ Kha nạp làm vật phẩm quân dụng, Hình Khắc Lũy không hi vọng cô say rượu. Bởi vì khi cô say, giống như tiến hành khảo nghiệm khả năng tự động kiểm chế của anh. Khi Mễ Kha ý thức không rõ ràng lại cực kì quấn lấy anh, chọc cho Hình Khắc Lũy hận không thể đem cô giải quyết tại chỗ.


Xe vừa dừng, Mễ Kha đã nghiêng người dựa vào người anh, cánh tay quàng lên cổ anh. Nhìn dưới ánh trăng gương mặt anh tuấn tú, nhớ lại ngày đó gặp nhau, mùa hoa nở, lại nghĩ đến anh đợi cô, dịu dàng tình cảm, Mễ Kha lớn mật hôn lên gò má anh. Hơi thở của cô ấm áp dịu dàng bên tai anh. Hình Khắc Lũy cúi đầu, ở trên gáy cô hôn xuống.
Hô hấp cũng bị anh chiếm cứ, Mễ Kha nằm trước ngực anh, nhắm mắt lại mặc cho anh tỉ mỉ hôn lên cổ, cằm, sống mũi, mắt, trán rồi đến cái miệng đang hé mở của cô, môi anh dịu dàng lướt qua, giống như ngọn lửa khơi dậy lửa nóng đang ẩn núp trong cơ thể Mễ Kha.
Mễ Kha kiềm lòng không được đưa đầu lưỡi liếm anh, Hình Khắc Lũy thừa dịp chui vào, dùng sức hôn, bú, liếm, vừa bá đạo vừa càn rỡ. Mễ Kha bị nụ hôn này làm cho cả người vô lực, thậm chí ngón tay cũng không nhúc nhích được, trong mắt trong lòng chỉ có mỗi hình ảnh anh.
Bóng tối bao phủ, Hình Khắc Lũy trên tay hơi dùng sức đem cả người cô từ chỗ ngồi ôm vào lòng. Khi Mễ Kha ngồi trên người anh, môi của anh một lần nữa ngậm chặt môi cô, bàn tay mang theo vết chai dọc theo sống lưng của cô dò xét. Cảm giác tê dại, bất thình lình xảy ra khiến Mễ Kha theo bản năng rụt lại, ngay sau đó ưm một tiếng xuội lơ trên người Hình Khắc Lũy, anh cười nhẹ, lòng bàn tay vuốt ve da thịt cô, môi dính vào tai cô nói nhỏ: "Nếu không, đang ở trên xe muốn em?"
Giọng nói của anh trầm ấm, giống như là một loại khí độc xâm nhập vào đại não Mễ Kha, ánh mắt của cô nháy mắt trở nên mơ màng, gương mặt đỏ ửng, cánh tay cuốn lấy anh chặt hơn.
Cuối cùng Hình Khắc Lũy trở tay để ngang ghế ngồi, lật người đem cô đè phía dưới. Áo khoác đã sớm bị cởi ra, lúc này anh một mặt hôn cô, một mặt cởi nút chiếc áo len của cô, sau đó là áo ngực. Khi anh đặt môi lên điểm hồng trên ngực cô, Mễ Kha không khống chế được rên rỉ một tiếng.
Tình cảnh trở về buổi tiệc liên hoan đêm đó, nhuyễn ngọc ôn hương ôm trong ngực. Vùi đầu vào ngực Mễ Kha hôn, vật nóng dưới hai chân cứng lên, anh suýt không khống chế được. Nhưng mà anh rốt cuộc không có đột phá phòng tuyến cuối cùng.
Ôm chặt cô, Hình Khắc Lũy vùi mặt vào hõm vai cô: "Tiếp tục như vậy không được, anh thật sự sẽ ăn em."
Có lẽ anh trân trọng, nên làm cho Mễ Kha thêm dũng khí, cô nhẹ nhàng nói: "Em sẽ tìm cơ hội thích hợp nói chuyện với ba, sau đó dẫn anh đi gặp ba, được không?"
Làm sao sẽ không tốt? Mắt đào hoa khẽ chớp lóe lên ánh sáng lung linh, Hình Khắc Lũy cười rộ lên: "Anh sẽ đi cầu hôn!"
Ngày nghỉ vốn cực kì ngắn ngủi, một đêm này đi qua Hình Khắc Lũy và Mễ Kha lại trở lại với cương vị công tác của mình.
Ngày đi làm thứ nhất, Hình Khắc Lũy liền bị Hách Nghĩa Thành vừa nghỉ phép trở về gọi tới phòng làm việc.
Tất nhiên là biết rõ chuyện gì, không đợi Hách Nghĩa Thành mở miệng, Hình Khắc Lũy chủ động nói: "Là một người đàn ông, em không nghĩ là mình có lỗi, nhưng làm một người quân nhân, em không tuân theo quân kỷ, xin thủ trưởng xử trí."
"Đầu tiên là Thiên Trì, sau đó là Hình Phủ, cậu được đấy Hình Khắc Lũy, tết nhất cậu mừng tôi hai trận đánh!" Cầm tài liệu trong tay ném anh, Hách Nghĩa Thành giọng nói đột nhiên nghiêm nghị: "Sư bộ cũng không quản nổi cậu phải không? Còn không nhớ rõ trên người cậu mặc cái gì, trên bả vai gánh cái gì sao? Đánh nhau? Không ai quản cậu có phải cậu phá lên tận trời?"
Mặc dù coi trọng Hình Khắc Lũy, mặc dù cậu ta kiêu ngạo khó thuần nhưng Hách Nghĩa Thành rất ít khi cáu kỉnh nghiêm túc khiển trách. Nhưng mà thân là thủ trưởng, với cấp bậc của anh, không thể không làm tròn trách nhiệm.
Thấy Hình Khắc Lũy đứng nghiêm không nói một lời, Hách Nghĩa Thành tức giận: "Nói rõ một chút làm những cái gì? Để cho tôi còn biết xử lý như thế nào?"
Còn có thể là cái gì, có tài liệu Lục Giang Phi tố cáo chứ sao. Hình Khắc Lũy không nhanh không chậm: "Giải quyết việc công!"

"Bịa đặt!" Hách Nghĩa Thành hận không thưởng cho anh hai cái tát, sau khi đem người đuổi đi, anh gọi điện thoại cho Hạ Hoằng Huân, trực tiếp phân phó:"Cứ quyết định như vậy, Hình Khắc Lũy thứ năm phái xuống đoàn các cậu."
Không nghĩ nhanh như vậy, Hạ Hoằng Huân ngoài ý muốn: "Hiệu suất rất cao, chịu thả người?"
"Không thả thì làm thế nào? Chờ tôi xử lý cậu ta à?" Lửa giận của Hách Nghĩa Thành bị khơi lên, "Cậu ta, đường đường một thiếu tá quan quân ở bên ngoài đánh nhau, bị người ta tố cáo, tài liệu cũng đưa qua."
Thật ra thì cũng nghe Lệ Hành nói qua, nhưng Hạ Hoằng Huân giả bộ không biết, quạt gió thổi lửa: "Cậu ta dám như vậy, cần ăn đòn à? Đáng đời!"
Hách Nghĩa Thành cố đèn nén cảm giác muốn ném điện thoại vào trong góc, giáo huấn: "Còn cậu nữa, đại Tham mưu trưởng cũng là đồng lõa, quản lý tốt người của cậu đi, nếu không ngày nào đó tôi ngay cả cậu cũng đem đi xử lý."
Cứ như thế, Hình Khắc Lũy bị phái tới đoàn 5-3-2 nhận chức trưởng ban huấn luyện.
Nhận được thông báo, Lệ Hành cười cười nói với Hạ Hoằng Huân: "Lão đại chiêu thuận tay đẩy thuyền này có chút cao minh, đây là để cho tôi xử lý?"
Hạ Hoằng Huân nín cười, nghiêm trang: "Xin Tham mưu trưởng toàn quyền xử lý."
"Đối với việc Hình Khắc Lũy bên ngoài đánh nhau, căn cứ vào tình hình lúc đến xem, tôi...." Lệ Hành cười một tiếng: “Chưa đến mức phải xử lý.”
Vì vậy chuyện Lục Giang Phi tố cáo Hình Khắc Lũy, bởi vì điều động lần này, im hơi lặng tiếng.
Biết rõ khoảng thời gian sắp tới sẽ rất bận rộn, Hình Khắc Lũy bố trí thời gian kiểm tra sức khỏe cho Trầm mẫu. Kết quả khi gọi điện thoại, Trầm Gia Nam lại nói đã sắp xếp ổn thỏa, để cho anh không cần quan tâm.
Những năm trước Trầm mẫu kiểm tra sức khỏe đều là bệnh viện ở gần Trầm gia, vì vậy Hình Khắc Lũy không hề nghĩ đến họ sẽ tới bệnh viện Lục quân, nghe thế anh chỉ nói: "Anh ngày mai sẽ chuyển tới chỗ khác, không còn ở trong sư bộ, cũng không phải lúc nào cũng có thể ở trong thành phố, về sau có chuyện tìm Dao Dao, cô ấy sẽ giúp em." Những gì nên nói, nên làm anh đều làm hết rồi, Hình Khắc Lũy không nghĩ là cần thiết phải giải thích cái gì.
Bên kia Thẩm Gia Nam vẻ mặt không biểu lộ cái gì, giọng nói bình tĩnh: "Hình đại ca, anh cứ yên tâm, em tự biết chăm sóc bản thân."
Hình Khắc Lũy yên lòng: "Vậy cứ như thế, anh còn có chuyện, cúp máy."
Cho đến bây giờ đều là như vậy, mỗi lần trò chuyện chỉ có tán gẫu mấy lời.
Nghe trong điện thoại truyền đến thanh âm tút tút, Thẩm Gia Nam sắc mặt đột nhiên lạnh xuống.


Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em - Chương 40