Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em - Chương 24


Mễ Kha tỉnh lại đã buổi chiều, ánh sáng dìu dịu xuyên qua cửa sổ chiếu trên người cô, khiến cả người cô tỏa ra ánh sáng vàng nhạt dịu dàng mà ấm áp. Cả căn phòng màu trắng khiến cho cô tim đập mạnh loạn nhịp, chờ có phản ứng tay của cô bị một bàn tay mềm nhũn cầm lấy, trước mắt xuất hiện một cái đầu nhỏ.
Đồng thời, một giọng trẻ con non nớt truyền vào trong tai Mễ Kha, "Chị, chị tỉnh ngủ rồi à?"
Nhìn cậu bé trước mát, Mễ Kha cảm giác mờ mịt.
Nhắm mắt lại rồi mở ra, vẫn bộ dáng tươi cười tò mò nhìn cô.
Phát hiện Mễ Kha nhìn mình chăm chú, cậu bé bắt đầu nói: "Chị, chị ngủ thật giỏi nhé, lợi hại hơn cả em."
Đối với người siêu cấp thích các bạn nhỏ như Mễ Kha mà nói, cậu bé này có lực sát thương rất mạnh, cô chớp đôi mắt đen láy cầm cái tay nhỏ bé của cậu, kìm lòng không được híp mắt: "Bảo bối em là ai vậy?"
Cậu bé cất giọng non nớt: "Em là Hành Hành a, Hình Thiếu Hành."
"Hình Thiếu Hành, Hình Thiếu Hành?" Nhất thời không tìm ra đầu mối, Mễ Kha ánh mắt cong thành hình bán nguyệt: "Nói cho chị nghe em bao nhiêu tuổi rồi?"
Người bạn nhỏ duỗi ngón tay giơ giơ: "Bốn tuổi rưỡi"
Cửa phòng bệnh mở ra, Hình Khắc Lũy mặc thường phục bước bào.
Cậu bé tránh thoát cánh tay Mễ Kha, bò xuống giường chạy tới níu vạt áo anh: "Mẹ còn ngủ sao? Con có thể đi thăm mẹ không?"
Hình Khắc Lũy cúi người ôm lấy cậu bé, "Đợi một lát nữa nhé."
"Được rồi." Hành Hành ôm cổ anh, báo cáo: "Con đợi chị tỉnh dậy nha"
Hình Khắc Lũy mỉm cười khen ngợi: "Ngoan."
Hình Thiếu Hành? Người bạn nhỏ họ Hình?
Nhìn chằm chằm một lớn một nhỏ, hai gương mặt có nét giống nhau, Mễ Kha kinh ngạc ngồi dậy: "Con trai của anh?"
Hình Khắc Lũy bỗng cảm thấy ê cả răng, bế Thiểu Hành ngồi xuống giường, anh véo nhẹ mặt cô: "Em sinh cho anh à?"
Mễ Kha đẩy tay anh, không biết là do bị sự xuất hiện cô gái ở sư bộ kia kích thích hay bị người bạn nhỏ xuất hiện làm kinh sợ, cô đột nhiên có dũng khí, ngang ngạnh chất vấn: "Hình Khắc Lũy có phải anh nên giải thích với em một chút?"
"Giải thích cái gì?" Ánh mắt nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn chưa hồi phục huyết sắc. Hình Khắc Lũy thân mật sờ sờ, dịu dàng nói: "Đầu choáng váng sao?"
Mễ Kha xoay mặt: "Không cần anh lo."
Không để ý tới cô tức giận, Hình Khắc Lũy kéo tay cô cầm: "Anh mặc kệ cứ muốn trông nom!"
Mễ Kha lại chỉ nhìn Hành Hành không trả lời.
Hàn Hành nghẹo đầu nhỏ nhìn Hình Khắc Lũy: "Chị giống như không thích người đấy."
"Ai nói?!" Hình Khắc Lũy văn lông mày gõ nhẹ trán cậu bé: "Cái gì chị? Gọi sai rồi, gọi Mợ."
"Mợ là vật gì?" Hành Hành suy nghĩ một chút không hiểu.
"Mợ không phải đồ."
Mễ Kha vung quả đấm nhỏ dựa theo bả vai anh hung ác đấm hai cái.
Thấy Hành Hành khuôn mặt nhỏ nhăn lại, Hình Khắc Lũy cười nói: "Ở trước mặt cháu ngoại để cho anh chút mặt mũi được không?" Rồi đắp chăn cho cô: "Có đói không? Lý Niệm lập tức đến ngay, Trần bá làm cho em nhiều đồ ngon."
Nhắc tào tháo, tào tháo đến, lời nói vừa xong, cửa phòng bệnh gõ hai cái, nghe được lời đáp của Hình Khắc Lũy cửa mở ra, ngoài cửa là một người đàn ông bộ dáng mạnh mẽ, kiên cường, giữa hai lông mày toát lên vẻ nghiêm nghị chính trực.
Cầm bình giữ nhiệt để xuống, Lý Niệm mỉm cười nhìn Mễ Kha: "Cám ơn cô, bác sĩ Mễ."
Mễ Kha không hiểu túm áo Hình Khắc Lũy.
Hình Khắc Lũy nhẹ nhàng sờ sờ đầu cô: "Lý Niệm. Cám ơn em truyền máu cho Dao Dao."
Mễ Kha mỉm cười: "Không cần cám ơn, chuyện nên làm."
Cô chỉ đơn giản là muốn cứu người, Hình Khắc Lũy lại cố ý xuyên tạc ra ý tứ khác: "Đúng vậy, không cần khách sáo với cô ấy, người trong nhà."
Mễ Kha trừng mắt nhìn anh: "Ai người trong nhà với anh."
Hình Khắc Lũy oan uổng: "Anh cũng vậy, không có nói là anh mà?"
Lý Niệm mỉm cười ôm Hành Hành: "Uống lúc còn nóng, tôi đi xem Dao Dao."
Chờ phòng bệnh chỉ còn Mễ Kha và Hình Khắc Lũy, anh mở bình giữ nhiệt rót canh ra cho cô, anh nếm trước xác định không quá nóng, mới múc một thìa đưa tới miệng cô, sau đó lấy giọng trêu chọc: "Phải bồi bổ thật tốt nhé vợ bé nhỏ, em là đại công thần đấy."
Mễ Kha chỉ theo dõi anh, bộ dáng tức giận, thật khiến người ta muốn bắt nạt cô.
Hình Khắc Lũy tay cầm thìa không hạ xuống: "Trần bá tự tay nấu, em uống chút đi."
Hình Khắc Dao không phải là cô gái đó, vậy người đó là ai?
Mễ Kha suy đoán, trong lòng bỗng khó chịu, nước mắt không cần tích tụ, lộp độp một tiếng rơi vào trong bát canh.
"Em sao thế?" Thấy cô khóc bộ dáng trông tội nghiệp, nhìn anh, Hình Khắc Lũy đau lòng không chịu được, bỏ canh xuống, ôm cô vào trong ngực vỗ nhẹ: "Em không thoải mái ở đâu? Anh gọi chị dâu tới xem cho em một chút được không?"
"Không được, không được, không được!" Mễ Kha kháng cự không cho anh ôm, một bên giãy giụa một bên khóc nói: "Không cho ôm em, chán ghét anh!"
Hình Khắc Lũy ôm cô chặt hơn: "Sao lại chán ghét anh? Hôm qua không phải vẫn tốt sao? Không ghét cũng không thể ghét, ngoan."
"Chính là chán ghét anh!" Tránh không được, Mễ Kha khóc to.
Trừ tiệc liên hoan đêm đó cũng không có thấy cô khóc lớn như vậy, cộng thêm việc bây giờ anh thương cô, đặt cô trong tim coi như bảo bối, Hình Khắc Lũy bỏ đi dáng vẻ lưu manh, bên tai cô nhẹ nhàng dỗ dành: "Sao vậy bảo bối, ai bắt nạt em? Hay bị ba em phát hiện? Không có chuyện gì, ba đánh em đã có anh gánh. Nghe lời, đừng khóc, mới truyền máu, em khóc lại ngất đi thì làm sao..."


Nhưng mặc anh sử dụng tất cả vốn liếng, Mễ Kha vẫn như cũ khóc to không ngừng.
Dưới tình thế cấp bách, Hình Khắc Lũy cất cao âm lượng rống lên một câu:"Không cho khóc!"
Mễ Kha bị rống dọa sững sờ, nhất thời đem tiếng khóc nén trở lại, thân thể nhỏ bé núp trong ngực anh run rẩy.
Hình Khắc Lũy tất nhiên không phải thật sự nổi giận, thấy cô nín khóc, anh lấy lòng lau nước mắt cho cô, giọng nhỏ nhẹ nói: "Nếu có thể khiến kẻ địch khóc đến bại quốc cũng không cần phải nuôi bọn anh. Em xem có gì nói ra, sao lại khóc. Mới vừa bị 'Đại xuất huyết' ngất xỉu, còn không biết yêu bản thân."
Mễ Kha chùi nước mắt, giọng nói kèm theo âm thanh nức nở: "Anh ngày hôm qua đi đâu?"
"Ở sư bộ, không phải đã nói với em là đi họp sao?"
Mễ Kha nước mắt lại rơi xuống: "Anh gạt người! Anh rõ ràng cùng ở với một cô gái, còn kéo tay người ta..."
"Anh khi nào kéo tay người ta..." Hình Khắc Lũy dừng lại, nhớ tới chuyện chạng vạng tối qua, hỏi ngược lại cô: "Em nhìn thấy rồi hả? Ui da, em đừng vội đánh anh, ý của anh là em đi sư bộ tìm anh hả? Thật sự?" Ý cười tràn ngập khóe mắt, anh ôm cô chợt hiểu, hôn lung tung.
Tránh cô vợ nhỏ lại khóc náo không ngừng, Hình Khắc Lũy vội vàng thẳng thắn giải thích: "Người ngày hôm qua em thấy là Thẩm Gia Nam, con gái chiến hữu của ba anh, chân cô ấy tật, anh sợ cô ấy bị ngã xuống nên mới đỡ.
Lệ vẫn vương khóe mắt, Mễ Kha kinh ngạc: "Chân có tật?"
Hình Khắc Lũy gật đầu: "Năm năm trước, cũng xảy ra tai nạn xe cộ, cô ấy và chị gái đều bị thương, dù phẫu thuật thành công nhưng cũng không khôi phục lại được trạng thái bình thường."
"Hóa ra là như vậy, nhưng cô ấy tìm anh để làm gì?" Nghĩ lại cô gái lúc đó nhìn thấy anh nụ cười rạng rỡ, Mễ Kha nhỏ giọng lầu bầu: "Con gái chiến hữu của ba cái gì, không phải bạn gái trước đấy chứ?"
Hình khắc lũy cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô, gương mặt anh tuấn sát gần vào mặt cô, vẻ mặt trêu chọc: "Nghe thế nào có vị chua đây? Cô bé nhà ai làm đổ bình dấm chua à?"
Mễ kha kéo cái da mặt dày của anh tỏ vẻ bất mãn. Hình khắc lũy thì cắn gương mặt non mềm của cô một cái, mặt dày nói: "Vợ yêu, bộ dạng em ghen thật đáng yêu."
"Em còn lâu mới ăn dấm." Mễ Kha dừng khóc cũng không thừa nhận: "Cô ấy tìm anh làm gì? Hai người hôm qua đi chỗ nào nữa?"
Hình Khắc Lũy đối với việc bạn gái nhỏ chủ động đi sư bộ tìm anh, cả người cảm giác ngọt ngào, thành thật trả lời: "Cô ấy vừa tốt nghiệp đại học, công việc xảy ra chút vấn đề, tìm anh giúp một chút việc nhỏ. Anh à, đúng là không thể làm một chút việc xấu, mới một ngày không báo cáo hành tung cho thủ trưởng, liền bị bắt ngay tại hiện trường. Em cũng vậy, đã đến lại không gặp mặt hỏi anh? Còn lặng lẽ trở về một mình buồn bực khó chịu, cúp điện thoại của anh phải không?"
"Tại em không có kinh nghiệm, làm sao biết xử lý thế nào cho đúng." Mễ Kha tính trẻ con cong môi: "Tha cho anh vô tội. Nhưng mà em nhắc anh nhé, không cho gạt em, nếu không để ba ba em sửa anh, cho anh võ nghệ toàn thân biến mất, công lực tiêu tán."
Lộn xộn cái gì. Hình Khắc Lũy bật cười, "Em chịu à?"
Mễ Kha bưởng bỉnh: "Sao mà không bỏ được? Anh cũng lừa gạt em rồi."
"Nói linh tinh, cứ làm như là chuyện thật." Hình Khắc Lũy yêu thương cọ nhẹ chóp mũi: "Anh cùng cô ấy cái gì cũng không có, đừng hiểu lầm, bây giờ mới có mấy ngày đấy."
Mễ Kha vểnh môi: "Em gái anh có sao không? Thật ra hôm qua em bị dọa sợ, sợ cô ấy gặp nguy hiểm, lại lo lắng anh đi trên đường."
Nhắc đến tai nạn xe, Hình Khắc Lũy trong lòng vẫn sợ hãi: "Thật may là kịp thời truyền máu, không nguy hiểm tính mạng, xương đùi bị gãy cần nghỉ ngơi một thời gian."
Mễ Kha an ủi anh: "Vậy thì tốt, anh đừng lo lắng."

"Có Lý Niệm chăm sóc em ấy, anh cũng không lo. Ngược lại lo cho em, mất 800 milliliter máu còn vào phòng phẫu thuật, không muốn sống nữa phải không?" Hình Khắc Lũy ở trên eo cô bóp nhẹ.
"Không sao, lần thứ đầu tiên mất máu không nhiều hơn 1500 milliliter sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng, em đối với tình trạng cơ thể có lòng tin, nếu không sẽ không cậy mạnh vào phòng phẫu thuật, anh xem em cũng kiên trì được rồi sao?"
"Vậy ai té xỉu?" Hình Khắc Lũy vỗ đầu cô: "Lần sau không được thế này nữa."
Mễ Kha nghịch ngợm chào: "Tuân lệnh, thủ trưởng!"
Hình Khắc Lũy rất hưởng thụ cảm giác cô dính ở trên người anh, trước khi canh nguội dụ dỗ cô uống. Mễ Kha muốn đi thăm Hình Khắc Dao, nhưng lại không muốn quấy rầy cả nhà ba người, vì vậy nổi lòng hiếu kì nói chuyện với Hình Khắc Lũy hỏi thăm cậu bạn nhỏ: "Anh chưa nói chuyện Dao Dao kết hôn."
Hình Khắc Lũy vẻ mặt hơi thay đổi, anh nói: "Em ấy chưa kết hôn."
"Á? Vậy vị Lý tiên sinh kia, không phải..."
"Anh ta là chú của Hành Hành."
"Vậy ba ba cậu bé đâu?"
"Hy sinh."
"....... Em không cố ý."
Hình Khắc Lũy nắm nhẹ vai cô, "Không sao, Dao Dao cũng đã chấp nhận." Đáy mắt thâm thúy trào lên cảm xúc chua xót, anh nói: "Lí Hằng là cảnh sát, năm năm trước lúc bọn họ chuẩn bị cưới, anh ấy vì cứu con tin mà hi sinh. Dao Dao lúc đó có thai. Lý Niệm là em trai anh ấy, cũng là cảnh sát, chị dâu Hạ Hi chắc cũng nói qua cho anh ta, đấy là cái bẫy. Mấy năm nay anh ta vẫn thay thế Lí Hằng chăm sóc Dao Dao cùng Hành Hành."
Không nghĩ tới Hình Dao Dao lại gặp phải chuyện như vậy, ánh mắt Mễ Kha ướt đẫm, cô nghẹn ngào: "Nhưng có một số thứ anh ta không thay thế được."
"Điều này anh ta rõ ràng hơn bất kì ai." Hình Khắc Lũy thanh âm trầm thấp, lời nói ẩn ý, người bên cạnh không hiểu rõ ý nghĩa sâu xa.
Đột nhiên cảm thấy Hình Khắc Lũy lúc này có vẻ yếu ớt, Mễ Kha cầm tay anh, nắm chặt.
"Kha Kha" Hình Khắc Lũy ít khi nghiêm túc như vậy gọi cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, trầm mặc một chút anh nói nhỏ: "Anh chỉ nghĩ hiện tại tranh thủ đối xử tốt với em!"
Mễ Kha nghĩ mình hiểu, nhưng lại không cảm nhận được lời nói của anh còn ẩn chứa ý tứ sâu xa. Tiến sát vào ngực Hình Khắc Lũy, cô nhẹ nhàng nói: "Em không có yêu cầu gì khác, chỉ là muốn anh nguyện ý cưng chiều em, ở bên em."
Đối với tình yêu, Mễ Kha không phải không hiểu, ngược lại bởi vì hiểu được, rõ ràng một khi bỏ ra là toàn tâm toàn ý. Cho nên gặp người nguyện ý cưng chiều cô như đứa bé, người đàn ông này, cô đem toàn bộ tình cảm của cô đặt vào tay anh, chờ anh quý trọng.
Đối với yêu cầu Mễ Kha, Hình Khắc Lũy không có nói cái gì.
Cam kết, anh từ trước tới giờ không hề coi nhẹ.
Chiều mùa đông, hai người lẳng lặng ôm nhau, không hề hay biết có người đi tới giường bệnh. Cho đến khi nghe tiếng ho nhẹ, Mễ Kha mới giật mình hồi hồn, giương mắt thấy Ngải Lâm đang đứng cửa phòng, cô kinh hãi suýt ngã từ trên giường bệnh xuống.
So sánh với cô, Hình Khắc Lũy thân kinh bách chiến vô cùng bình tĩnh, không hoang mang, giúp Mễ Kha sửa sang quần áo, anh đứng dậy chào hỏi: "Chào dì."


Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em - Chương 24