Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em - Chương 17


Đều nói bộ đội tửu lượng cùng cấp bậc có quan hệ trực tiếp, hơn nữa tiệc liên hoan như vậy thân là thủ trưởng không thể không uống rượu, nhưng Hạ Nhã Ngôn lại vô cùng không thích đàn ông uống rượu. Đối với anh hai Hạ Hoằng Huân, cô không chỉ một lần ra lệnh cấm rượu, nhưng không thể lúc nào bất cứ đâu nhìn chằm chằm, có nhắc nhở cũng chỉ có thể lúc không có ai làm phiền nói, huống chi thân là em gái cũng không quản được, vậy mà Hách Nghĩa Thành lại bất đồng.
Anh bởi vì yêu cô, nếu có thể khống chế cục diện, anh đều nghe cô, Cho nên khi ngồi vào vị trí Hạ Nhã Ngôn dặn dò: có từ chối thì đừng uống, không thể không uống thì anh uống ít một chút. Hách Nghĩa Thành gật đầu đáp ứng. Nhưng khi Hạ Hoằng Huân vừa nói xong, Hình Khắc Lũy ngẩng đầu mời rượu Lệ Hành, Hách Nghĩa Thành liền bị một đám quan quân vây lại. Vì vậy vừa hạ gục Lệ Hành say bất tỉnh nhân sự, người được xưng ngàn chén không say Hách tham mưu trưởng cũng say không đi nổi.
Hình Khắc Lũy đỡ Hách Nghĩa Thành rời khỏi bữa tiệc, hỏi Hạ Nhã Ngôn: “Hay để lão đại ở đoàn 5-3-2 một đêm?”
Hạ Nhã Ngôn sờ sờ túi quần Hách Nghĩa Thành, lấy chìa khóa xe: “Không cần, ở lại đây mai lại phải dậy sơm về sư bộ, không có thời gian nghỉ.”
“Được rồi.” Hình Khắc Lũy không nói hai lời dìu Hách Nghĩa Thành vào xe, “Lão Thúc cậu lái chậm một chút, đưa lão đại đến nhà chị đâu vậy.” Thấy Mễ Kha cũng muốn lên xe, anh hành động dứt khoát giữ chặt cổ tay cô: “Em và chị dâu không thuận đường, anh đưa em về.”
Hạ Nhã Ngôn không đồng ý: “Cậu cũng uống rượu, không thể lái xe.”
Thúc Văn Ba không uống rượu cũng ngăn cản: “Đi một xe thôi, tôi đưa cô về trước.”
“Đưa mỹ nhân về, lão Thúc cậu cũng đừng cùng anh em tranh đoạt.” Hình Khắc Lũy cười hì hì nhìn Hạ Nhã Ngôn trên xe: “Chị dâu yên tâm, bảo đảm đưa cô bé an toàn về nhà.” Nói xóng nháy mắt với Thúc Văn Ba.
Ngửi thấy trên người anh toàn mùi rượu, Mễ Kha đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Hạ Nhã Ngôn.
Hình Khắc Lũy thấy thế, thông minh dời đi chủ đề: “Lão đại đã quá say, đi cùng phải đưa cô bé về trước, làm trễ thời gian lão Đại nghỉ ngơi.” Lời nói còn chưa dứt đã nắm tay Mễ Kha kéo về phía xe anh, đồng thời cất giọng nói với Hạ Nhã Ngôn: “Chị dâu chị an tâm, quân hàm của em không cao bằng lão đại, nhưng tửu lượng tuyệt đối vượt qua kiểm tra.”
Nhìn anh dáng đi vững vàng, Hạ Nhã Ngôn có chút không yên lòng: “Cậu ta uống nhiều rượu như vậy có thể lái xe sao?”
Liếc nhìn bóng lưng Hình Khắc Lũy và Mễ Kha lôi lôi kéo kéo, Thúc Văn Ba cười khởi động xe: “Theo trạng thái của câu ta bây giờ, chưa đến mức lái xe đâm vào trong khe đâu.”
“Không biết rượu có cái gì tốt, uống ít một ngụm đều khó chịu.” Hạ Nhã Ngôn oán hận một bên nghiêng người cởi khuy áo cổ Hách Nghĩa Thành, một mặt để anh dựa vào người mình, thao thao bất tuyệt trách cứ: “Còn anh nữa, nói uống ít không nghe, bây giờ say rồi. Nhìn xem người khó chịu là ai?!”
Hách Nghĩa Thành tính trẻ con rên lên một tiếng bày tỏ kháng nghị, dụi dụi đầu vào cổ cô, lầu bầu: “Nhã Ngôn…”
Thúc Văn Ba giống như là đang chuyên tâm lái xe, nhưng khóe miệng lại không nhịn được nhếch lên.
Hách Nghĩa Thành cả đường đi ngủ rất an ổn, đầu gối vào bả vai Hạ Nhã Ngôn, cánh tay lại ôm hông của cô, bộ dáng ngủ giống như cậu bé ôm món đồ chơi yêu thích.
Nhìn dáng vẻ của anh, Hạ Nhã Ngôn trong lòng mềm mại, nhẹ nhàng lấy khăn ướt lau mồ hôi trên trán anh, cằm cọ cọ vào anh, môi nở nụ cười cũng không biết.
Đến nội thành Thúc Văn Ba lái xe về nhà trọ Hạ Nhã Ngôn, dìu Hách Nghĩa Thành lên nhà rồi rời đi.
Hạ Nhã Ngôn lo lắng Hách Nghĩa Thành uống nhiều rượu sẽ khó chịu, vội đến phòng bếp pha nước, kết quả khi cô trở lại phòng ngủ, trên giường ngoại trừ áo khoác quân trang, không có một bóng người. Nghe tiếng nước phòng tắm truyền đến, cô để ly nước xuống, đi tới. Chỉ thấy Hách Nghĩa Thành đang đứng dưới vòi hoa sen xối nước.
Hạ Nhã Ngôn vội chạy tới khóa vòi nước.
Hách Nghĩa Thành híp mắt giữ chặt cổ tay cô “Nhã Ngôn, nhức đầu ….”


Có thể do uống rượu, lòng bàn tay anh nhiệt độ rất cao, Hạ Nhã Ngôn đang muốn nổi giận với anh, ánh mắt chạm đến bộ dáng anh nhíu mày, cuối cùng thuận thế vịn khuỷu tay anh, giọng nói không tự chủ dịu dàng xuống: “Anh tắm nước lạnh, cẩn thận cảm, giờ cùng em ra ngoài, uống ít nước muối giải rượu, sẽ hết đau đầu.” Thuận tay chỉnh van nước ấm.
Hách Nghĩa Thành không đồng ý cũng không cự tuyệt, mày nhíu chặt hơn, nhìn Hạ Nhã Ngôn chăm chú, sau đó cúi đầu, hôn xuống trán cô.
Hạ Nhã Ngôn ngẩn người: “Nghĩa Thành…” Một giây tiếp theo, môi vừa hé bị anh hôn xuống, đồng thời thân thể cũng bị anh mạnh mẽ ôm vào trong ngực.
Có thể do say không bận tâm tới gì khác, nụ hôn của anh tuy vội vàng nhưng rất tỉ mỉ, từng chút từng chút một công thành đoạt đất, đầu lưỡi tinh tế khắc họa môi cô, dần dần hôn xuống cổ cùng xương quai xanh khêu gợi, mà bàn tay có vết chai của anh khéo léo trượt vào cổ áo của cô, mang theo lửa nóng tuần tra ở trên eo, trên lưng cô.
Anh vẫn say, trên người quần áo ướt sũng, Hạ Nhã Ngôn muốn đẩy anh ra để anh thay quần áo, nhưng suy nghĩ của cô vì nụ hôn của anh mà hỗn loạn, hơn nữa khi anh cách áo lót viền tơ vuốt ve ngực cô, thân thể mềm mại của cô không tự chủ được dán sát vào anh.
Là tim của ai đang đập nhanh hơn?
Là ai khó chịu rên rỉ ra tiếng?
Là ai đang trêu chọc?
Là ai đang nở rộ?
Nụ hôn ẩm ướt tràn ngập trong miệng, khóa áo ngực của cô nhanh chóng bị mở, giữa hai người như có ngọn lửa nhỏ bùng cháy, cánh tay Hạ Nhã Ngôn không biết từ lúc nào đã ôm chặt vào vai anh.

Không khống chế được lí trí, Hách Nghĩa Thành ngẩng đầu, đứng thẳng người đẩy cô dựa vào bức tường lạnh lẽo, môi ngậm chặt môi cô lẩm bẩm: “Nhã Ngôn, cho anh…”
Ý thức mơ màng, thân thể cô mất đi lực chống đỡ, mặc cho anh từng cái từng cái cởi bỏ quần áo trên người, mặc cho thân thể anh dán sát vào cô, chỉ có hai canh tay quấn chặt cổ anh.
Anh liếm cô, mặt anh chôn trên cổ cô, môi khẽ mút cắt da thịt trắng nõn của cô, hô hấp của anh xuyên qua không khí lọt vào tai, rơi vào trong trái tim, Hạ Nhã Ngôn rốt cuộc đầu hàng, ôm chặt anh khích lệ: “Nghĩa Thành…”
Đây chính là lời mời gọi tốt nhất!
Thân thể được lấp đầy nhanh chóng, anh một tay vịn hông cô, một tay nâng mặt cô, ánh mắt đen phóng ra tia lửa nóng rực nhìn vào khuôn mặt ửng đỏ của cô.
Trong yên tĩnh, Hạ Nhã Ngôn dường như không chịu đựng được nhu tình tản ra từ đôi mắt anh.
Sau đó, anh cúi thấp đầu, hôn sâu.
Cứ điểm quan trọng bị anh chiếm, mỗi lúc phát ra tiếng va chạm mãnh liệt, làm cô hít thở không thông, cố đè nén âm thanh rên rỉ, hô hấp nặng nề.
Trong lúc vô tình mở mắt thấy hình ảnh của anh trong gương, cô theo bản năng dán sát vào người anh. Không hiểu là vì động tác của cô khiến anh lầm tưởng cô muốn nhiều hơn, hay anh vẫn cảm thấy chưa đủ, anh động tác mạnh mẽ vùi mình vào nơi sâu nhất của cô…
Ngoài cửa sổ, bầu trời đen, vài vì sao lấp lánh, trong phòng tắm, một mảnh phiến tình.


Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em - Chương 17