Một Đoạn Nhân Duyên - Chương 85

- Thật sự rất biết ơn anh nếu không có anh, tôi không biết sẽ thế nào nữa.

Nàng như giảm đi gánh nặng trong lòng, tuy Du Thiên Ân chưa tỉnh lại nhưng nhịp tim vẫn ổn định, hắn vẫn còn sống như vậy đã là một sự may mắn rồi.

Vị bác sĩ kia nhìn vào ly cà phê nóng trước mặt, suy nghĩ hồi lâu mới mở lời.

- Sự việc hôm nay tôi cứu anh ta xem như là bí mật, bí mật này mong cô giữ kính, nếu không vì thấy cô đau khổ với lại gia đình cô cũng là chỗ quen biết với mẹ tôi, thì tôi đã không ra tay giúp. Những gì cô thấy hôm nay, nhìn có vẻ rất hư cấu, những tôi là người có khả năng đó,cũng như câu chuyện của cô nghe có vẻ hư cấu nhưng lại là sự thật, mỗi người điều có những bí mật riêng nên mong cô hiểu cho.

- Anh yên tâm, chuyện của anh ngoài tôi sẽ không có bất kì người nào biết, Thanh Tâm tôi đã hứa thì không bao giờ nuốt lời!

Vị bác sĩ kia nhìn thấy nàng đang tràn đầy hi vọng mà chợt thở dài một tiếng, anh ta nghĩ rằng thà để nàng biết sự thật còn hơn ôm hi vọng.

- Nhưng tôi cũng phải nói với cô điều này, tuy đã cứu được anh ta nhưng không thể đảm bảo kéo dài mạng sống được, khả năng của tôi có hạn tôi chỉ có thể làm tim anh ta đập lại, hay giúp anh ta truyền máu nhưng bệnh tình của cậu ta nghiêm trọng hơn, tất cả cơ quan nội tạng của anh ta cứ như một quả bóng đang hết hơi, mọi chức năng điều đang yếu dần, căn bệnh này tôi chưa từng thấy bao giờ, nếu bỏ thời gian nghiên cứu thì rất lâu chắc chắn không kịp.

Nụ cười trên môi nàng như đông cứng lại, tâm trạng với vui được một chút, mới tìm thấy tia hy vọng nhỏ nhoi lại bị dập tắt rồi, nàng còn nghĩ vị bác sĩ này giỏi một cách thần kì như vậy nhất định sẽ giúp được Du Thiên Ân, nhưng nay chính miệng anh ta đã nói như vậy thì còn gì hy vọng.

- Tôi biết cô đau khổ, nhưng thật sự không có cách nào khác, ai trên đời cũng phải gặp phải những nổi đau, nhưng lại khác nhau là cách vượt qua nó như thế nào, anh ta yêu cô như vậy chắc chắn muốn cô sống hạnh phúc! Vị bác sĩ cố an ủi nàng.

- C..Còn bao nhiều thời gian? Giọng nàng rung rung hỏi.

- Một tuần.

Một tuần!! Câu này cứ lập đi lập lại trong đầu nàng, nàng rơi vào trạng thái thất thần, hai mắt cứ nhìn vào khoản không trước mặt.

- Tôi có việc phải giải quyết, nếu cần gì cứ gọi cho tôi!

Vị bác sĩ kia rồi đi, nàng đứng lên chào cho phải phép rồi cả người như không còn sức lực mà ngồi phịch xuống ghế, bản thân lại rơi vào những dòng suy nghĩ vô định.

Chẳng biết ngồi đó bao lâu đến khi ba mẹ nàng đến thì nhìn ngoài trời đã tối đen, Lão Tề bảo nàng về nghỉ ngơi, ba mẹ nàng cũng vào thăm tình hình của Du Thiên Ân thế nào, suy cho cùng hắn chịu mấy nhát dao kia cũng vì cứu nàng, ba mẹ nàng thật sự rất biết ơn hắn. Còn chuyện cái người ra tay tàn độc kia thì đã bị công an bắt giam, nói ra thì người đó là một trong những cô hot girl ở trường vì lần trước Du Thiên Ân chèn ép gia đình của những người đó khiến họ rơi vào tình trạng phá sản, có thể do bọn họ cho rằng do nàng gây ra nên mới giận cá chém thớt muốn liều mạng với nàng. Cuối cùng lại đẩy Du Thiên Ân rơi vào tình cảnh này.

Nói là về nghỉ ngơi nhưng là lại lo lắng suốt một đêm không tài nào chợp mắt được, suy nghĩ mãi làm thế nào mới cứu vãn được tình hình này, làm thế nào mới có thể cứu Du Thiên Ân đây? Cuối cùng trong đầu nàng chợt xuất hiện một cách, nàng nhớ trước kia bà lão đã từng nói với nàng " Đi như thế nào, về như thế đó" chuyện nàng xuyên không, hay chuyện Du Thiên Ân có thể đến đây điều liên quan đến chiếc áo cưới đó, nếu một lần nữa dùng chiếc áo cưới đó thì có thể đưa Du Thiên Ân trở lại thời cổ đại, bệnh tình của Du Thiên Ân biết đâu lại hết. Nhưng chỉ sợ không thể xuyên lần nữa...thôi nàng mặc kệ, đó là cách duy nhất có thể làm ngay lúc này.

Sáng sớm hôm đó nàng đi đến bệnh viện để gặp Lão Tề, Lão Tề từng du học bên Trung Quốc, nếu nhờ qua bên đấy tìm chiếc áo cưới kia thì sẽ nhanh hơn. Nàng cũng liên lạc với Thu Giang nhờ Đại Nam giúp đỡ, sắp xếp mọi chuyện với Lão Tề xong nàng vào phòng ngồi cạnh giường bệnh, nàng cứ như người mất hồn mà nhìn vào khoản không vô định, bên tai là tiếng nhịp tim của Du Thiên Ân đang đập yếu ớt. Hai ngày cứ như vậy trôi qua, Lão Tề có gọi điện báo tình hình, bảo là đã tìm được nhưng chỗ bảo tàn nhất quyết không bán, Đại Nam đang dùng mối quan hệ quen biết để giúp Lão Tề thương lượng. Đến ngày đến ngày thứ năm nàng cả ngày đứng ngồi không yên, cuối cùng cũng có tin tức từ Lão Tề bên đó đã chịu bán chiếc áo cưới kia nhưng giá tiền lại vô cùng cắt cổ, tiền bạc thì có nghĩa lí gì cuối cùng phải lấy hết số tiền trong tài khoản và bán vội số tranh của Du Thiên Ân chuyển qua Trung Quốc để mua chiếc áo cưới kia, thêm giai đoạn vận chuyển chắc là sáng mai sẽ về đến.

Nàng nhờ người chăm sóc Du Thiên Ân, nàng tranh thủ về nhà, vừa đến nhà thấy mẹ nàng liền ôm chầm mẹ mình một lúc.



- Tình hình Thiên Ân nó sao rồi con, nếu mệt thì lên nghỉ chút đi để mẹ hâm nóng đồ ăn cho con ăn lấy sức mà chăm nó! Mẹ nàng hỏi.

Nàng chỉ lắc đầu và không trả lời, chiều hôm đó cả nhà nàng cùng nhau ăn tối, lâu rồi không ăn chung như thế này, còn nhớ trước kia lúc ở cổ đại nàng luôn mong muốn quay về nhà, nay lại muốn xa gia đình lần nữa...nàng cảm thấy bản thân là đứa con bất hiếu vô dụng, chưa làm được gì, chưa báo hiếu gì cho ba mẹ. Nhưng là nàng nợ Du Thiên Ân quá nhiều…

Tối đó Thanh Thuỷ nói muốn ngủ chung với nàng, hai chị em tâm sự rất nhiều, nàng cũng căn dặn nó rất nhiều thứ.

- Chị hai sao lại nói những lời này, cứ như là muốn đi đâu vậy!

Con nhỏ đúng là nhạy cảm, nàng chỉ cười trừ không thể giải thích với nó thêm gì nữa, gần sáng nàng thức dậy, thu dọn một ít đồ sau đó đi đến trước phòng của ba mẹ nàng, đứng nhìn hồi lâu nàng liền quỳ xuống, cuối đầu lại ba lại.


- Là con bất hiếu, nếu có kiếp sau nhất định con sẽ báo hiếu thật tốt với hai người!

Xong rồi nàng đi đến bệnh viện, trước khi đi nàng có để lại tờ giấy bảo mình lên bệnh viện chăm sóc cho Du Thiên Ân.

Đến trưa ngày hôm đó Lão Tề cũng trở về, chiếc áo cưới được để ở nhà Du Thiên Ân, nàng và Lão Tề phải sắp xếp đưa Du Thiên Ân trở về nhà. Nàng nhìn chiếc áo cưới được treo trong lòng kính đặt ở giữa phòng, đây chính là nguồn gốc phát sinh bao nhiêu chuyện, nếu không có nó nàng đã sống cuộc sống bình an, Du Thiên Ân cũng không gặp nhiều sóng gió như vậy.

Lão Tề dặn nhà bếp chuẩn bị bữa trưa cho nàng, nàng thấy cũng đã đói nên cũng tranh thủ ăn một chút, lát nữa thôi nếu không thành công thì...chẳng thể nếm được mùi vị thức ăn nữa. Điện thoại của nàng lúc đó vang lên thông báo nàng mở xem thì là Thu Giang nhắn đến:

"Thanh Tâm, bây giờ tôi mới biết nhà bà giàu kinh khủng luôn ấy, tui mới nghe Đại Nam nói nè!! À bà chuẩn bị cưới hả? Không nói với tui tiếng nào luôn nha"

Nàng đọc tin nhắn xong bất giác nở nụ cười chua xót, sau đó nàng trả lời: " Không phải đâu, nhà tôi bà cũng thấy rồi còn gì. Đúng là chuẩn bị cưới nhưng mà...cho tôi cám ơn bà vì đã giúp nha, cũng cám ơn vì đã trở thành bạn của tôi cũng như giúp đỡ tôi trong thời gian qua. Bà là người bạn tốt nhất của tôi từ trước đến giờ, tôi mong bà và Đại Nam có thể răng long đầu bạc, sống một cuộc đời bình yên hạnh phúc...tôi có việc phải làm rồi tạm biệt bà…"

Gửi tin nhắn xong điện thoại nàng có cuộc gọi đến là mẹ nàng, nàng lo lắng không biết có nên nghe hay là khồn nghe máy, cuối cùng nàng cũng chọn nghe máy.

- " Con nghe nè mẹ" giọng nàng buồn buồn.

- " Ăn uống cơm nước gì chưa con, bác sĩ bảo thằng n thế nào rồi chuyển biến có tốt khồn? Để chiều dọn hàng xong mẹ vào bệnh viện chăm nó tiếp con.."

Nghe đến đây nàng vội cắt lời: " Không cần đâu mẹ, con tự lo được mà...con có thể tự chăm sóc được.." giọng nàng rung rung, bản thân cũng sắp không thể kìm lòng được.

- " Ừ vậy thôi, nhớ là ăn uống đầy đủ mới có sức, đợi nó khoẻ rồi ba mẹ sẽ tổ chức đám cưới cho hai đứa nên yên tâm chăm sóc nó đi"

Nghe câu này xong nàng thật sự không kìm được mà bật khóc nức nở, nàng thấy bản thân thật sự rất tệ, là một đứa con bất hiếu.


- " Con khóc hả, trời ơi con nhỏ mít ướt này, sắp có chồng mà mít ướt kiểu đó chồng nó ghét nghe con"

- " Mẹ ơi..hức...con xin lỗi mẹ nhiều lắm…"

- " Lỗi phải cái gì, thôi chuyện gì cũng qua cả rồi, mẹ phải kiểm tra hàng rồi có gì tối mẹ gọi lại.."

Mẹ nàng cúp máy, nàng ôm mặt mà khóc nức nở, một lúc sau nàng lấy lại bình tỉnh lại mới gọi Lão Tề đến để bàn chuyện, thật ra cũng chỉ là kể hết chuyện mà nàng muốn làm, cũng nói luôn việc nếu không thành thì sẽ thế nào, Lão Tề nghe xong rất lo lắng, vì chuyện này rất nguy hiểm nhưng mà nếu không thử thì mạng sống của Du Thiên Ân đành bó tay.

Du Thiên Ân được đưa ra bể bơi sau biệt thự, nàng mang chiếc áo cưới kia theo sao, nàng bước xuống hồ bơi trước sau đó Lão Tề và vài người nữa đưa Du Thiên Ân xuống, nàng choàng chiếc áo cưới lên người mình và Du Thiên Ân sau đó đưa mắt nhìn Lão Tề và nở một nụ cười đau thương. Nàng lấy hơi và kéo Du Thiên Ân xuống nước sao đó từ từ rút ống oxi ra khỏi miệng Du Thiên Ân, mặt Du Thiên Ân không một chút phản ứng, còn nàng dần dần không còn nhịn thở được, nước tràn vào mũi và miệng, nàng ra sức ôm chặt lấy Du Thiên Ân và sau đó nàng không còn cảm nhận được gì.

Lão Tề thấy tình hình không ổn, chẳng thấy xuyên không như lời nàng nói, chỉ thấy hai người đang dần chìm xuống đáy hồ bơi, lúc này Lão Tề vội kêu người mang nàng và Du Thiên Ân lên và đưa vào bệnh viện cấp cứu.

Các y bác sĩ ra sức cấp cứu cho hai người, sau khoản mười lăm phút bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu, trên trán ai nấy cũng mồ hôi nhễ nhãi, thấy Lão Tề đứng đợi bác sĩ liền nói tình trạng của nàng và Du Thiên Ân.

- Hai người họ đúng là may mắn, nếu mang đến trễ một phút nữa thôi thì chẳng thể nào làm tim bọ họ đập lại, tuy nhiên dù tim đã đập bình thường nhưng lại có chút vấn đề, cứ sắp xếp khám tổng quát trước đã.

- Vâng cám ơn bác sĩ!

Lão Tề thở phào nhẹ nhõm, hai người họ vẫn bình an, làm cái thân già của Lão Tề run rẩy vì lo lắng. Sau khi sắp xếp ổn thoả cho hai người Lão Tề gọi điện thoại để báo cho gia đình nàng biết, chỉ nói đơn giản là nàng ngất bị ngất đi, mẹ nàng nghe xong lập tức đến bệnh viện vừa đến cửa phòng bệnh bà đã ngã gục xuống sàn, hình ảnh nàng đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt làm mẹ nàng nhớ đến cảnh nàng bị hôn mê trước đây, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi khiến bà đứng không vững.

Ba nàng mặt mũi tái đi, nhưng cố giữ bình tĩnh mà đỡ lấy mẹ nàng, sau đó quay sang hỏi Lão Tề.


- Con bé chỉ bị ngất đi tại sao lại phải vào phòng chăm sóc đặc biệt? Mà anh là ai? Là người thân của thằng Thiên Ân sao?

Lão Tề cũng khó xử, không biết phải nói như thế nào cả, nên đành nói dối để cho họ bớt lo, còn về phần bệnh viện chỉ cần giải quyết sẽ ổn.

- Sáng nay đang chăm sóc cho cậu Thiên Ân thì cô Thanh Tâm ngất đi, gọi bác sĩ đến thì cô ấy...lâm vào tình trạng hôn mê, tôi chỉ biết vậy thôi còn sực việc thế nào thì chờ bác sĩ sẽ giải thích cho hai người.

Đúng lúc đó cô ý tá từ ngoài chạy vào, lớn giọng hỏi:

- Chú gì ơi...chú có phải người nhà của bệnh nhân phòng 306 không? Bệnh nhân tỉnh lại rồi nói là muốn gặp người nhà!!

Lão Tề nghe xong rất bất ngờ, phòng 306 là phòng mà Du Thiên Ân đang ở, sau khi khám tổng quát cơ thể Du Thiên Ân trở nên khoẻ mạnh bình thường, không còn tình trạng như trước kia, Lão Tề còn cho rằng đây là kỳ tích mà việc nàng đã làm mang lại nhưng không ngờ Du Thiên Ân lại tỉnh nhanh như vậy, chưa đến một ngày đã tỉnh dậy, đúng là chuyện khó tin.

Du Thiên Ân lúc này đã có thể ngồi dậy, sắc mặt trở nên hồng hào như người bình thường, tuy nhiên cơ thể vẫn còn gầy trơ xương, nên nhìn hắn rất ốm yếu.

- Thanh Tâm đang ở đâu? Không đúng đã nhiều năm như vậy tại sao chú vẫn không thay đổi gì cả?

Lão Tề vừa bước vào thì Du Thiên Ân liền hỏi, tuy nhiên lời hắn nói Lão Tề vẫn chưa hiểu lắm.

- À...Thanh Tâm đang ở phòng theo dõi đặc biệt, cậu khoẻ lại đúng là kỳ tích, điều này chứng tỏ Thanh Tâm đã làm đúng, có điều...cậu khoẻ lại còn cô ấy lại hôn mê.

- Ý chú là sao? Tại sao Thanh Tâm lại hôn mê?? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mau đưa tôi đến gặp Thanh Tâm.

Du Thiên Ân định bước xuống giường nhưng vì cơ thể có chút không ổn nên vừa đặt chân xuống đã đứng không vững, Lão Tề nhanh tay đến đỡ hắn trở về giường.

- Cậu yên tâm nghỉ ngơi đi, ngoài việc hôn mê ra thì tình hình của Thanh Tâm không có gì đáng ngại, đã khám tổng quát, không có phát hiện gì bất thường chỉ là không tìm ra nguyên nhân gây ra tình trạng hôn mê thôi.

Du Thiên Ân cảm thấy có gì đó không đúng, hắn chỉ nhớ lúc đỡ giúp nàng mấy nhát dao, rồi lúc trên xe cấp cứu nhìn thấy nàng khóc lóc đau khổ hắn rất đau lòng, sau đó bản thân ngất đi, và rồi mọi chuyện cứ mơ hồ...hắn đã thấy mình trở về thời đại trước kia, một mình cô độc trải qua những ngày tháng không có nàng…

- Lão Tề từ lúc tôi được đưa vào bệnh viện đến hiện tại là bao lâu?

Lão Tề suy nghĩ một lát rồi nói:

- Chưa đến hai tuần.

Đầu óc Du Thiên Ân bắt đầu rối loạn, rốt cuộc sự việc là như thế nào? Là một giấc mơ hay là sự thật, hắn từ từ hồi tưởng lại những chuyện xảy ra, như từ lúc mất đi ý thức và tỉnh dậy, bản thân hắn đã thấy mình là một Du Thiên Ân lúc nhỏ, nhưng mọi ý thức điều là hắn của hiện tại, mọi sự việc điều diễn ra đúng với trước kia, từng việc từng việc một, lúc bản thân dần thích nghi với sự việc chính lúc này hắn ấp ủ một niềm hy vọng là hắn sẽ gặp được nàng vào năm 24 tuổi, ngoài ra hắn còn cố ý thay đổi một số chuyện, khiến những chuyện này thay đổi theo hướng tốt hơn. Ví dụ như chuyện Thái Hậu vẫn xem hắn là cái trong mắt, hắn không né tránh mà trực tiếp hành động khiến bà ta thấy được hắn không quan đến ngai vàng của Du Thiên Minh, hắn theo sư trụ trì lên núi ở ẩn, hay giúp Du Thiên Vũ loại bỏ nhân duyên xấu cùng với Dương Mỵ, giúp đệ ấy có mối nhân duyên tốt chuyện này cũng giúp bản thân hắn, vì như vậy Du Thiên Vũ sẽ không gặp nàng, cũng không vì nàng mà tạo phản.

Nhưng đến năm hắn 24 tuổi, chờ đợi nàng mãi vẫn không thấy nàng xuất hiện, lúc này hắn chợt nghĩ có phải vì hắn đã thay đổi mọi chuyện cho nên chuyện nàng đã không xuất hiện ở thế giới này cũng bị thay đổi, lúc đó càng nghĩ hắn càng lo sợ, hắn đi khắp nơi mà trước kia nàng xuất hiện, nơi hắn từng gặp nàng, chỉ cầu mong may mắn gặp được nàng, nhưng dù cho hắn rong ruổi khắp nơi vẫn không tìm được nàng, nhiều lúc quá chán nản muốn buông xuôi, nhưng sự nhớ nhung về nàng khiến hắn lấy lại tinh thần. Cứ như thế lúc nào cũng đi khắp nơi tìm kiếm trong vô vọng, và cứ thế hắn trãi qua nhiều năm sống trong cô độc, cuối cùng hắn mắc phải tâm bệnh, ngày ngày càng tùy tuỵ, bản thân hắn từng ngày ý chí tìm nàng càng giảm,cuối cùng một thân một mình ở ẩn ở nơi rừng núi.

Bệnh tình càng ngày càng nặng, điều mà bản thân hắn luyến tiếc nhất chính là không thể tìm được nàng, không thể cùng nàng sống đến cuối đời. Cũng may những tháng cuối cùng hắn có một con thỏ trắng bầu bạn, nổi cô đơn, sự đau khổ trong hắn cũng giảm đi một chút, con Thỏ trắng này là do con trai cả của Du Thiên Vũ mang đến tặng hắn, mà cũng kì lạ dù cho người Du Thiên Vũ lấy không phải là Dương Mỵ nhưng đứa con trai này vẫn giống y như đứa trẻ trước kia, tính tình thì vẫn y như vậy.

Cuối cùng trãi qua ba tháng bệnh kéo dài, cơ thể suy nhược khiến hắn không qua khỏi, hắn còn nhớ lúc bản thân thở rất khó khăn, vẫn cảm nhận được con Thỏ trắng kia cắn vào tay hắn một phát rất đau, bản thân hắn dần mất ý thức mà chìm trong bóng đen vô tận, sau đó lại nghe nhưng thứ âm thanh kì lạ, rồi những tiếng nói của rất nhiều người, hắn cố gắng hết sức mà mở mắt thì thấy khung cảnh của hiện đại, các bác sĩ đang nhìn hắn với ánh mắt bất ngờ.

Và bây giờ hắn nhận ra rằng, bản thân vẫn chưa chết, hắn vẫn còn cơ hội được gặp nàng!!

Một Đoạn Nhân Duyên - Chương 85