Truyện tranh >> Một Đoạn Nhân Duyên >>Chương 47: Bà dì đến

Một Đoạn Nhân Duyên - Chương 47: Bà dì đến

Đừng có uống nhiều rượu à không đừng có uống quá nhiều trà đấy nhé, tối lại không ngủ được! Nàng dặn dò.

Du Thiên Ân gật đầu, miệng cười cười sau đó bước lên xe ngựa, nàng quay trở lại chỗ Uyển Nhi, Uyển Nhi nghi ngờ nhìn nàng.

-Tiểu Tâm có phải...muội và nhị vương gia có gì gì phải không?!

Nàng đến ngồi cạnh Uyển Nhi, ánh mắt ngượng ngùng nhìn vào mũi giầy, hồi lâu mới gật đầu.

Uyển Nhi chưng hửng.

-Đúng là số phận tránh không được, khổ cho muội rồi!

Nàng ngạt nhiên nhìn Uyển Nhi.

-Sao tỷ lại nói vậy?

-Muội không biết việc hoàng thượng tuyển ta vào cung vì nghĩ ta là muội sao? Muội đã từng gặp hoàng thượng rồi mà!

Hểy, nàng có gặp hoàng thượng rồi hả? Sao trong đầu không có chút ấn tượng nào hết vậy?

-Muội chưa từng gặp hoàng thượng đó.

-Muội chắc chứ? Thậm chí khi biết ta không phải muội, hoàng thượng còn cho người tìm muội trong một thời gian dài nữa mà, lúc đó có tin muội không còn trên đời, hoàng thượng còn buồn rầu...mà cũng không phải buồn tiếc nuối thì đúng hơn! Uyển Nhi khinh bỉ.

Nàng nghĩ mãi không ra, từ Quang Châu đến kinh thành người gặp qua cũng chỉ có vài người, không nhớ ra từng gặp ai đặc biệt cả...mà khoan, nàng nhớ Du Thiên Ân còn nói đến việc này nhưng nội dung có một chút khác.

-Đúng rồi Uyển Nhi tỷ muội nhớ hoàng cung là nơi ra vào không dễ, sao tỷ lại chạy ra đây? Nàng hỏi.

Uyển Nhi thở dài.

-Đúng là vào ra không dễ, tỷ đây là liều mạng trốn ra.

-Sao lại phải liều mạng như vậy? Tỷ là nương nương nếu bị phạt sẽ rất nặng!

Nàng ái ngại.

-Phạt nặng thì nặng nhưng gặp lại muội cũng đáng!

Nàng chợt nhớ ra.

-Phải rồi muội cải trang làm sao tỷ nhìn một cái đã biết là muội!

Uyển Nhi cười cười rồi trả lời.

-Ta cũng không biết nhìn sơ ngang chắc chắn không biết được muội, chỉ là cảm giác của ta rất mạnh, ta cảm thấy chính là muội, nhất là đôi mắt không sai vào đâu được.

Nàng à một tiếng, nói ra nàng và Uyển Nhi cũng có duyên người nàng gặp đầu tiên chính là nàng ta.

Uyển Nhi bỗng đứng phất dậy, ngẫn đầu nhìn về phía cuối ngõ phố, thấy lạ nàng liền hỏi.

-Tỷ đang tìm gì sao?

Uyển Nhi không nói gì liền kéo nàng đến ngõ phố nhỏ kia, nhưng mà điệu bộ của hai người lúc nàng rất giống ăn trộm! Lén la lén lút cứ sợ người ta phát hiện.

Uyển Nhi nhìn chăm chú vào ngôi nhà nhỏ trong ngõ, nàng cũng đưa mắt nhìn theo, hồi lâu có một người nữ nhân đi ra người đó mang một thùng y phụ ướt ra ngoài phơi, bụng người này rất to..hình như là đang mang thai.

Uyển Nhi cứ quan sát nữ nhân đó, nàng thấy khó hiểu nhưng chưa dám hỏi, sau đó ngoài ngõ có tiếng nói lớn vang lên.

-A Tài hôm nay sao về sớm thế? Còn mua cả thịt nữa!!



-Hôm nay ta xin về sớm Tiểu Uyển gần sinh rồi không thể để nàng ở nhà một mình được!

-A Tài thật là một người phu quân tốt!

Uyển Nhi nghe vậy liền vùi đầu vào người nàng, cái người tên A Tài kia đi ngang nhìn thấy nàng và Uyển Nhi liền lên tiếng nhắc nhở.

-Công tử và vị tiểu thư này làm phiền hai người đừng có làm bậy ở ngoài đường như vậy, phía trước quẹo trái sẽ có nhà trọ!

Nói rồi A Tài đi thẳng vào nhà, hình như là phu quân của nữ nhân kia.

Uyển Nhi tự khi nào đã khóc thút thít, nàng kéo nàng ra khỏi người mình.

-Uyển Nhi tỷ, tỷ làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao? Nàng vỗ vai Uyển Nhi.

Uyển Nhi không trả lời mà nghẹn ngào khóc một lúc, sau đó cùng nàng đến quán trà gần đó nói chuyện.

Thì ra A Tài đó là người Uyển Nhi thương, khi xưa tưởng đã chết nhưng thật ra còn sống lại còn làm thị vệ trong cung, tiếc thay cho chuyện tình đẹp, nay Uyển Nhi đã là phi tần, còn A Tài đó cũng đã có phu nhân, chỉ là Uyển Nhi không cam lòng vẫn muốn đi xác minh sự việc, thấy vợ chồng người ta hạnh phúc như vậy bản thân lại đau lòng mới khóc đến như vậy, nàng muốn khuyên điều gì đó nhưng mà cảm thấy lúc này không nên nói gì tốt hơn.


-Giờ này xe ngựa đưa rau củ vào cung cũng gần đến, ta phải tranh thủ quay về, biết muội còn sống ta rất vui, nếu có cơ hội muội cứ theo nhị vương gia vào cung rồi đến Uyển Tú cung sẽ gặp ta!

Nàng gật đầu.

-Tỷ cũng đừng nghĩ nhiều về những chuyện đã qua, đoạn đường tương lai còn rất dài.

Uyển Nhi cười gượng với nàng, sao đó vỗ vai nàng.

-Thật không ngờ tỷ muội ta lại giống nhau, kiếp này phải chịu cảnh chung chồng với người khác, sau này muội có bị ăn hiếp cứ đến tìm ta! Dù gì ta cũng là Trương Phi cũng có một chút uy quyền!

Hửm? Chung chồng? Nàng ngẩn người.

Uyển Nhi rất nhanh đã đi đến cổng thành, nàng cũng quay về phủ, trên đường cứ mãi suy nghĩ về lời nói của Uyển Nhi mà không biêtd đã về đến phủ, nàng thấy một chiếc xe ngựa bên ngoài, loại này không giống của Du Thiên Ân, giống với các tiểu thư khuê cát hơn.

Vừa vào phủ nàng đã thấy lão quản gia chạy ra, vẻ mặt này cứ như gặp...ma.

-Có chuyện gì sao quản gia thúc thúc?

Quản gia cứ gập ngừng không dám nói.

-Công Tử...haizz...công tử có thể đi loanh hoanh rồi hãy về phủ được không, bây giờ người mà vào trong nô tài e là…

-Lão già kia ông cũng nhiều chuyện quá rồi đấy!!!

Giọng rõ chua từ xa đi đến, Ngọc Tường Lam ngạo mạng đưa mắt dò xét nàng, trên môi nở một nụ cười khinh bỉ.

-Ra ngươi là Liên Thanh, xem ra cũng chẳng có gì nổi bật, ngươi vào đây đi ta có chuyện muốn nói với ngươi!

Ngọc Tường Lam hết sức tự nhiên đi đến đình nghĩ mát, nàng đi theo ngay sau đó, Ngọc Tường Lam ra lệnh cho nô tỳ rất thuận miệng chắc là muốn thể hiện cho nàng thấy nàng ta mới là nữ chủ nhân của phủ này, thấy cảnh mà nàng thấy buồn cười.

-Ngươi biết không nếu không có sự cố xảy ra, ta và nhị vương gia đã thành thân từ lâu rồi không! Nhị vương gia rất thương ta rất chiều chuộng ta, nhưng hơn một tháng nay ngài ấy cứ trốn tránh không chịu gặp ta, thật không ngờ ta lại nghe được những đồn đãi rằng ngài mang nam sủng về phủ!! Ngọc Tường Lam nhìn nàng.

Vạch đen trên trán nàng chạy xuống, tin đồn gì kì thế? Ý nói Du Thiên Ân là gay á?

-Nói cho ngươi rõ chủ nhân của nơi này chỉ có ta, cho dù nhị vương gia có mê muội ngươi cũng chỉ là nhất thời, ngươi biêtd thân biết phận thì cút đi cho nhanh đừng để ta ra tay.

Ngọc Tường Lam lấy ra một túi gấm ném lên bàn, nghe âm thanh vang hình như ngân lượng.

-Cầm lấy và cút đi nhanh lên!!


Nàng chưng hửng, ở đâu ra cái tính tình xổ sàng như vậy? Thấy nàng hiền làm tới hả? Nếu không phải Du Thiên Ân có dặn nàng gặp chuyện gì cứ nhường nhịn một chút vì longười của Cửu Phụ của hắn phát giác thì nàng đã ra tay chỉnh đốn nàng ta rồi!! Hừ.

-Tiểu thư chắc có hiểu lầm, ta và nhị vương gia là bằng hữu thân thiết thời gian qua là ta có chuyện cho nên đến nương nhờ nhị vương gia một thời gian! Nàng hết sức lịch sự nói.

-Bằng hữu thân thiết nào lại nhìn nhau trìu mến như vậy? Bằng hữu nào lại gần như dính với nhau từ sáng đến tối? Bằng hữu nào lại bón cho nhau từng món điểm tâm?!

Ngọc Tường Lam tức giận đập bàn, hơn nữa tháng không thấy tâm hơi còn tưởng nhị vương gia đổ bệnh nàng ta lo sợ mình trở thành hóa phụ nên cho người dò hỏi ai dè ra nhận được tin nhị vương gia đưa nam nhân về nhà, kể cũng lạ người gì đâu lạnh lùng, tính cách kì quái, thân hình thì ốm tông ốm teo cũng có người chịu nổi hắn, chẳng phải vì chức vị mẫu nghi thiên hạ tương lai kia thì tên nhị vương gia này có cho nàng ta cũng không thèm nói chi đi tranh giành với một tên nam sủng.

Nàng tự nhiên thấy lời này Ngọc Tường Lam nói cũng đúng, dù là bằng hữu thân thiết cũng không đi quá lố như vậy, chả trách người ta tung tin đồn, người thiệt nhất không phải là nàng mà là Du Thiên Ân.

-Ngươi ngẩn người làm gì mau cầm lấy rồi đi nhanh!! Ngọc Tường Lam mất kiêng nhẫn.

-Thứ lỗi cho tại hạ không thể làm theo lời của tiểu thư, khi nào chính nhị vương gia bảo ta đi thì ta sẽ tự động đi!

-Ngươi!! Được rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, người đâu mau lôi tên nam sủng này ném ra ngoài cho ta!! Ngọc Tường Lam ra lệnh.

Nô tỳ và gia đinh trong phủ ái ngại nhìn nàng, bọn họ được Du Thiên Ân cảnh báo trước rồi nếu làm trái ý nàng cũng là làm trái ý hắn, nên chẳng ai dám động vào nàng, Ngọc Tường Lam thấy thế lại thêm tức giận, cầm lấy chén trà trên bàn ném thẳng vào người nàng, nàng phản ứng nhanh né sang một bên.

-Tiểu thư xin người bĩnh tĩnh lại, đây là phủ nhị vương gia người đừng làm loạn nữa! Nàng nhíu mày.

-Các ngươi bị tên nam sủng này mê hoặc rồi à, được các ngươi giỏi lắm, các ngươi không biết ta là ai sao? Ta là đại tiểu thư của Thái Úy phủ, sẽ là chủ nhân của các ngươi đó, đồ cẩu nô tài ngu đần không nhận ra ai mố là chủ của các ngươi à?! Chết đi!!

Ngọc Tường Lam nổi điên ra tay đánh các nô tỳ đứng cạnh, nàng không thể nhịn được cái tính cách đanh đá này, nàng đi đến nắm chặt cổ tay của nàng ta.

-Tiểu thư là con của Thái Úy thì cũng nên làm sao cho người khác tôn trọng mình đi, đừng có hở chút là mắng là đánh người khác.

Ngọc Tường Lam kinh ngạt nhìn nàng.

-Ngươi...ngươi buông tay ra!!

Ngọc Tường Lam càng vùng vẫy nàng nắm càng chặt, nàng ta hung hăng lấy thế nâng đầu gối đánh thẳng vào bụng dưới của nàng, nàng tránh không kịp cơn đau ụp đến nàng ngã xuống nền đất, bà nó nếu nàng thật sự là con trai, sau cú đánh này chắt là vô sinh luôn rồi!!

Ngọc Tường Lam cười to.

-Ha ha muốn đấu với ta? Tên nam sủng vô dụng như ngươi đi gặp diêm vương là vừa rồi!!

Ngọc Tường Lam đưa chân lên định đạp thẳng vào bụng nàng đúng lúc đó tiếng của lão quản gia vang lên.


-Nhị vương gia hồi phủ!!

Ngọc Tường Lam lườm nàng một cái sau đó làm đầu tóc mình trở nên bù xù, quần áo cũng xé một mảnh hở cả vai ra, còn nhanh chống đuổi các nô tỳ đi chổ khác, rồi vừa khóc vừa chạy đi.

-Nhị vương gia xin người hãy làm chủ cho thiếp huhu!

Mồ hôi và vạch đen đang đua nhau chạy xuống mặt nàng, tình huống này nàng biết nàng sắp bị gán tội gì rồi, háo sắc ức hiếp con gái nhà lành!!

Nàng ôm bụng gượng dậy, Du Thiên Ân cũng bước đến, Ngọc Tường Lam ấm ức ôm lấy cánh tay của hắn.

-Nhị vương gia...hức..tên này..hắn ức hiếp thiếp, thiếp đến thăm ngài lại đúng lúc gặp hắn, trong lúc nói chuyện với thiếp hắn thấy nhan sắc của thiếp khuynh thành nên đã...đã ra tay huhu...may là thiếp chống cự được nếu không thiếp chẳng còn mặt mũi nhìn mặt ngài huhu..

Du Thiên Ân càng nghe mặt càng đen lên, nàng đang đau nhưng nhìn thấy vẻ mặt này suýt chút là bậc cười.

Hắn gỡ tay của Ngọc Tường Lam ra khỏi tay mình, sau đó đi đến trước mặt nàng, hắn cười nham hiểm với nàng.

-Còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt? Còn xé áo người ta như thế? Gan cũng lớn quá nhỉ?

Nàng cười khổ với Du Thiên Ân, hắn quay lại nhìn Ngọc Tường Lam đang tỏ vẻ đáng thương kia cười khẩy với nàng ta một cái.

-Đừng có diễn tuồng trước mặt bổn vương, ngươi cho rằng ta là đứa trẻ lên ba chắc? trong phủ của ta còn dám bày trò!!

Ngọc Tường Lam thấy không thể lừa được Du Thiên Ân nên bản thân cũng lật mặt.

-Nhị vương gia ngài tưởng thiếp muốn bày trò hạ thấp mình vậy sao? Là do ngài ép thiếp, ngài nên nhớ chúng ta đã được ban hôn sự, thiếp như thế nào cũng là phúc tấn của ngài, ngài ngang nhiên dẫn nam sủng về phủ mặt mũi của thiếp tính sao đây, ngài cũng nên nhớ việc trọng đại sau này ngài còn phải nhờ đến phụ thân thiếp chóng lưng!! Ngọc Tường Lam đắc ý.

-Việc hôn sự này ngươi cũng biết là để che mắt người khác, có phải ngươi đã nghĩ quá nhiều rồi không?

Ngọc Tường Lam cười khẩy.

-Che mắt, nhị vương gia người đùa chắc! Diệp gia đã nói với phụ thân ta nếu sau này việc trọng đại thành công thì ngôi vị hoàng hậu kia là của ta!!

-Việc Cựu phụ hứa thì ngươi đến tìm người mà đòi ta không liên quan đến!

Du Thiên Ân phớt lờ nàng ta, quay lại dìu nàng vào lòng, cảnh này làm cho Ngọc Tường Lam càng ngứa mắt.

-Nhị vương gia ngài đừng có quá đáng!! Nếu không ta sẽ đem tất cả mọi chuyện bẩm báo với hoàng thượng, khi đó Diệp gia hay ngài cũng bị chém bay đầu!!

Du Thiên Ân lạnh nhạt nhìn nàng ta.

-Được, dù gì ta cũng không chết một mình!

Nói rồi Du Thiên Ân dìu nàng về phòng, Ngọc Tường Lam tức giận đến nổi xanh mặt, cục tức này không thể chịu nổi, nàng ta lậo tức ra xe ngựa, người có thể làm chủ cho nàng ta lúc này chỉ có Diệp Quế Trung.

Du Thiên Ân dìu nàng vào trong phòng, chẳng biết làm sau nhưng bụng nàng vẫn còn rất đau, không lẻ Ngọc Tường Lam đánh vào nguyệt chết nào rồi hay không?

-Khi nãy Ngọc Tường Lam đã làm gì nàng vậy? Du Thiên Ân lo lắng đưa tay áo lau mồ hôi trên trán cho nàng.

Nàng nhăn mặt.

-Nàng ta ra tay đánh nô tỳ trong phủ, ta ngăn nàng ta lại ai ngờ bị lên gối đánh vào bụng một cái!! Nàng đưa tay ôm bụng.

Du Thiên Ân kéo tay nàng ra bắt mạch, đôi chân mày hắn nhíu lại, hắn nhìn nàng sau đó chuyển hướng sang phía đùi của nàng nơi đó xuất hiện một vệt màu hồng thấp thoáng.

-Có gì sao? Không phải ta bị nàng ta đánh đến thủng nội tạng gì luôn rồi chứ?! Nàng xanh mặt.

Du Thiên Ân lắc đầu, bộ dạng hắn tự nhiên lại rất lúng túng, mặt còn thoáng đỏ lên.

-Chàng làm sao thế hả? Rốt cuộc ta bị gì ta chuẩn bị tinh thần rồi chàng nói nhanh để ta còn đi tìm đại phu!!

Du Thiên Ân ấp úng không dám nhìn thẳng mặt nàng.

-K..Khí huyết không điều lắm, để ta kêu quản gia mua vài than thuốc bổ huyết cho nàng uống!

Gì vậy? Vậy là nàng bị thiếu máu hả? Tự nhiên nàng cảm thấy buồn tiểu dữ dội, nhưng khi vừa đứng lên thì không kịp…

Nàng quay đầu nhìn lại trên giường…đúng rồi đã lâu rồi chẳng thấy bà dì đến thăm, và bà dì này cũng đến rất không đúng lúc ấy nhỉ?

-Để ta chuẩn bị nước ấm và y phục mới giúp nàng! Du Thiên Ân đỏ mặt.

Nàng gượng ngùng gật đầu.

-Đa tạ chàng…

Du Thiên Ân đi ra ngoài như tên bắn, nàng thì ngượng ngùng vùi đầu vào lớp chăn trên giường. Nàng mất mặt quá!!!!!!!

Một Đoạn Nhân Duyên - Chương 47: Bà dì đến