Truyện tranh >> Một Đoạn Nhân Duyên >>Chương 4: Chính là ngươi?

Một Đoạn Nhân Duyên - Chương 4: Chính là ngươi?

Trường trung học cơ sở Z.

Hội trường ngày càng đông người, hàng ghế dành cho mọi người cũng chật cứng hết rồi, ai ai cũng đang rất háo hức để xem những tiết mục dự thi.

Thanh Thủy đứng sau cánh gà, tim cứ đập thình thịch, đã chuẩn bị tinh thần rồi mà vẫn cứ lo sau đấy, lòng cứ như lửa đốt.

-Bà kia đứng đó ngó ngó cài gì? mau vào phụ chỉnh lại phục trang cho mọi người coi!

Bị bạn trong lớp hối thúc, Thanh Thủy liền chạy vào.

Chỉ còn mười phút nữa là đến tiết mục của lớp Thanh Thủy, mọi thứ đã đâu vào đó chỉ còn đến giờ là diễn thôi, Thanh Thủy quyết tâm phải giành giải nhất về cho lớp.

Heo xinh xinh nghe máy...í a í a…..

Tiếng chuông điện thoại của Thanh Thủy reo lên, cả đám trong lớp được dịp cười ngặt nghẽo.

-Haha bà cài nhạc chuông gì vậy hả haha!

-Tui thấy đổi nhạc này là đúng bản chất của bà Thủy luôn rồi haha!

-Mấy đứa này, im hết đi, ba tui gọi!!

Đùa vậy nhưng nghe phụ huynh gọi là cả đám cũng im thinh thích.

-“Con nghe đây ba”

-“…..”

-“ D…Dạ?”

-“…..”

-“ Ba…vừa rồi…vừa rồi con vừa mới…”

-“…..”

Nghe điện thoại xong mặt Thanh Thủy cũng đơ ra, thấy thái độ lạ mọi người liền hỏi.

-Bà sao vậy Thủy? ba bà nói cắt tiền tiêu vặt hả haha?

-Thì ra vậy, xem mặt bà ấy cắt không còn giọt máu kìa haha!

Có người tinh mắt hơn, phát hiện điều gì đó không ổn.

-Đừng đùa, nhìn mặt bà ấy không giống đùa chút nào đâu, Thủy…có chuyện gì sau?

Thanh Thủy không nói lời nào mà òa khóc, đến lúc này mọi người trong lớp mới nhận thức được sự việc nghiêm trọng.

Hỏi han một lúc Thanh Thủy mới lấy lại được bình tĩnh, kể lại sự việc cho mọi người biết, buổi diễn vẫn tiếp tục mà không có sự tham gia của Thanh Thủy, Thanh Thủy đi đến chỗ xe bus gặp tay nạn.

Thấy Mẹ nàng khóc ngất lên khóc xuống, em nàng chạy đến.

-Có thật là chị không ba? Chắc có nhầm lẫn nào không? chắc nhầm mà phải không ba? Vừa này….hức….vừa nãy con vẫn còn gặp chị mà, không phải đúng không ba…hu…

Thanh Thủy suy sụp, cũng may có cậu bạn trong lớp đi cùng, nên cố khuyên nhũ.

-Bà đừng mất bình tĩnh, không sau đâu mà!

-Là Tại Tui hết…hức…tại tui mà chị hai mới bị vậy…tại tui…hức…



Cậu bạn ôm Thanh Thủy và vỗ về.

-Chuyện ngoài ý muốn mà, đừng tự trách mình nữa, không phải lỗi của bà…đừng khóc nữa.

Chiếc xe bus được kéo lên, người đi xe bus điều an toàn trừ mình nàng, đúng là nàng xui nhất quả đất rồi.

Thuyền cứu hộ chạy theo dọc con sông để tìm nàng, còn thợ lặn cũng ba người thay phiên nhau lặn xuống để tìm.

Cảnh sát lấy hộp đen của xe, xem lại cảnh tai nạn và cảnh lúc nàng bị rơi xuống.

-Gia đình hay xem đoạn video được lấy từ hộp đen này đi, Lúc em Thanh Tâm rơi xuống dòng sông, mọi người thấy đấy chỉ một lúc sau là em ấy ngôi lên khỏi mặt nước, nhưng thuyền cứu hộ gần đến thì em ấy bơi ra phía giữa dòng để làm gì đó và chìm xuống, nhìn em ấy lúc đó bơi được thì không lí nào lại chìm như vậy, giả thuyết có thể em ấy bị chuột rút, xin gia đình đừng đau buồn chúng tôi sẽ sớm nhất tìm được em ấy.

Nghe xong mẹ nàng ngất đi, em nàng lại òa khóc tiếp…

Ngày hôm sau, trên mặt báo đưa tin vụ tai nạn, tất cả mọi người điều biết nàng gặp tai nạn, ở trường ai cũng bàn hoàng.

Trong khi ai ai cũng đau buồn vì nàng thì nàng…


Tại một thời đại nào đó, rất lâu, rất lâu về trước…

Nhà thật là to, rộng ơi là rộng, nhìn sơ thì cũng biết nhà giàu nhất vùng rồi! nàng kết luận sau khi đảo mắt nhìn xung quanh.

Chẳng qua lúc nãy nàng vừa cứu vị tiểu thư nào đó nên bây giờ nàng phải ở đây, à nhắc mới nói…nàng…thật sự xuyên rồi!!

Đúng vậy, cứ như đang mơ, nhưng nàng tự véo vào tay mình cả chục lần rồi, rất đau.

Giờ nàng chẳng biết làm sao hết, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đây?? ba mẹ? Thanh Thủy ơi!! Con nhớ mọi người hu…

-Cô Nương! Cô nương!

Một tiểu nha đầu gọi nàng, nàng thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn đó, nhìn đứa nhỏ trước mặt nàng đoán nó chỉ mười mấy trở lại thôi,nàng cười thân thiện.

-Em gọi chị sao? có chuyện gì không?

Tiểu nha đầu ngẩn người nhìn nàng, nàng cũng phát giác nhìn lại chính mình, chẳng lẽ do bộ đồ hiện đại này sao?

-Tiểu Hoa, sau lại đứng ở đó.

Lại một tiểu nha đầu khác đi đến, nhìn người này có vẻ lớn hơn một chút.

Tiểu Hoa lập tức chỉ chỉ vào nàng.

-Đại phu nhân bảo muội chăm sóc vị cô nương này, nhưng mà muội không biết vị cô nương này có phải vì cứu tiểu thư mà trở nên không bình thường không nữa, cách nói chuyện rất kì lạ!

Vạch đen xuất hiện trên trán nàng….thì ra nhìn nàng là vì tưởng nàng có vấn đề sao? haiz khổ quá…

có lẽ do cách nói chuyện của nàng không phù hợp với thời đại này, dù muốn hay không muốn nàng cũng phải thích nghi với nơi này đã, sau đó tìm cách trờ về sau.

-ch…tôi…à không ta không sao hết! nói như vậy chắc được.

-Tiểu Hoa do muội nghĩ nhiều thôi, nhanh lên mau đưa cô nương này đi thay đồ, lão gia muốn gặp để đa tạ người vì đã cứu tiểu thư.

-được muội dẫn cô nương đi liền!

Thế là Tiểu Hoa dẫn nàng đi ra phía sau nhà, dẫn nàng đến phòng nhỏ.

Trong phòng có để một thùng gỗ lớn, nàng chắc chắn thùng gỗ này dùng để chứa nước tắm, trước đây nàng cũng có xem phim cổ trang nên không bở ngỡ mấy.


Tiểu Hoa để nàng tự lo, nàng cởi phăng bộ quần áo ướt vào vào tắm, nước ấm nàng cũng thấy dễ chịu hơn, nhưng nàng nghĩ mà lo, lỡ xuyên đến đây rồi nàng biết làm sau quay về đây?

Em nàng, nó cứ bảo muốn xuyên kia mà, thế tại sao ông trời lại không cho nó xuyên chứ,còn ba mẹ nữa nhất định rất lo cho nàng.

-Cô nương, người đã tắm xong chưa?

Là tiếng Tiểu Hoa gọi, nàng nhanh chóng mặt đồ, nhưng mà….bộ đồ này mặc làm sao? dây nhợ nhiều vậy, mặc thế nào, người cổ đại đến mặc cũng phức tạp vậy hả trời?

-Cô nương? Người tắm nhanh một chút, lão gia và đại phu nhân đang đợi người ở đại sảnh.

-Ta xong rồi, nhưng mà…Tiểu Hoa, muội vào giúp ta một lát!

Có tiểu hoa giúp, chưa đến mười giây là mặc xong, vi diệu!!

Nhìn mặt nàng Tiểu Hoa phì cười, nàng giả vờ cáu.

-Muội cười chuyện gì?

Tiểu Hoa cố nén cười lắc đầu, chắc cười nàng đến đồ cũng không biết mặt chứ gì, xì nếu ở hiện tại nàng chắc chắn không mất mặt như thế này rồi.

-Chẳng phải muội nói lão gia gì gì đó muốn gặp ta sao? mau dẫn đường đi chứ!

-Vâng!

Nàng theo Tiểu Hoa đến đại sảnh, đại loại như phòng khách ở hiện đại ấy.

Ngồi ở hai ghế lớn trong phòng là một người đàn ông trung niên, nhìn có thể già hơn ba nàng, chắc là do ông ấy để râu dài, kế bên là một người phụ nữ cũng chạt tuổi, trên mặt trang điểm rất đậm, ở hàng ghế dưới cũng có một, hai….bốn người nữa, cũng chạt cỡ tuổi ba mươi, nếu nàng đoán không lầm thì là thê thiếp của vị lão gia này rồi.

Tiểu Hoa và nàng bước vào mọi ánh mắt điều hướng đến, nàng cười ngượng, không cần phải nhìn dữ dội như vậy chứ?

-Tham kiến lão gia, đại phu nhân, nhị phu nhân, tam phu nhân, tứ phu nhân, ngũ phu nhân.

Tiểu Hoa cuối đầu chào tất cả mọi người, nàng cạn lời…

Nàng nghĩ nếu gia đình này lúc ăn cơm, mời cơm nhau chắc đến khuya luôn rồi!

Tiểu Hoa chào xong và đứng sang một bên, còn một mình nàng đứng ngay giữa phòng, nàng tưởng tượng như mình là sinh vật lạ vậy.


Một vị phu nhân liếc mắt nhìn nàng, và nói với nàng.

-Tiểu nha đầu kia, sao thấy lão gia mà không chào hỏi?? đúng là vô phép!!

-Ngươi còn đứng đó tròn mắt nhìn gì, sao không mau quỳ xuống tham kiến lão gia và đại phu nhân.

-Đúng là lũ dân thất học! lại một vị khinh bỉ nhìn nàng.

Nàng ấm ức, xem như nàng nhịn, thời phong kiên là vậy đấy, phân biệt giai cấp, cũng may nàng không phải sinh ra ở thời này, nếu không nàng bị uất ức mà chết mất!!

Nàng cuối người.

-Tham kiến, lão gia……ngũ phu nhân!

-Được rồi, được rồi, đừng cầu kì quá!

Đại phu nhân gì đó lên tiếng, phải nói như vậy sớm hơn thì tốt hơn không?

-Nha đầu, ta nghe hạ nhân báo lại, là chính ngươi đã cứu Uyển Nhi đúng không? Lão gia hỏi nàng.

Nàng dò xét một lút.

-Chẳng qua thấy người gặp nạn, ta không thể đứng nhìn được!

Lão gia vuốt vuốt râu mình, rồi cười to.

-Haha..Tốt, Tốt lắm.

Thấy lão gia cười vui vẻ, các vị phu nhân cũng che miệng cười cười, vừa nhìn đã biết giả vờ rồi, nàng lắc đầu..

-Nha đầu, ngươi tên là gì, rồi quê quán ở đâu? Đại phu nhân nhìn nàng.

Nàng nghĩ một lút rồi, rồi vui vẻ đáp.

-Ta tên là Thanh Tâm, quê…quê ta rất xa nơi này, có nói đại phu nhân cũng không biết!

-Xa đến ta cũng không biết sao?

Đại phu nhân hỏi lại, nàng nhẹ nàng gật đầu, đại phu nhân cười cười, nhưng chân mày hơi nhăn lại không được tự nhiên lắm.

-Có nơi xa như vậy sao? ngươi cứ nói, phu nhân của ta trước đây từng đi rất nhiều nơi, ta tin chắc không nơi nào mà nàng không biết! Lão gia có vẻ hào hứng nên lại điều tra nàng.

Nàng khóc không ra nước mắt, sao người cổ đại lại hiếu kì như thế chứ, chẳng lẻ bây giờ nàng lại nói mình đến từ tương lai, dù có nói cũng không ai tin.

-Sao ngươi không nói? Khi nãy còn mạnh miệng lắm mà, dám xem thường đại phu nhân ngươi to gan thật! vị phu nhân đang cầm tách trà, cười khinh nhìn nàng.

Thái độ đó là chọc tức đại phu nhân gì đó rồi, nhưng sau cứ lấy nàng ra làm bia thế?

-Ta không phải xem thường đại phu nhân, chăng qua ta đến từ một nới rất xa, chỉ sợ khi nói ra sẽ không ai tin thôi.

Lão gia cũng tin ý thấy đại phu nhân đang khó chịu, nên bảo.

-Thôi cho qua chuyện này, dù sao ngươi cũng đã có công cứu con gái ta, ngươi nói đi, ngươi muốn ta thưởng thế nào?

Thưởng? nàng nghỉ nhân cơ hội này, nàng mượn một ít tiền của lão đại gia này, để sinh sống qua những ngày chưa tìm được cách quay về, đối với thời nào cũng vậy có lẻ tiền là một trong những thứ không thể thiếu.

-Ok, vậy ngài có thể…

-Tiểu Thư! Tiểu Thư!

Tiếng nói của một nô tỳ nào đó cắt ngang lời nàng, một lút thì cô gái lúc sáng nàng cứu.

À, định cảm ơn nàng sao? làm việc tốt mà không phải để người ta cảm ơn, nhưng nghe cũng thích thích nhỉ.

Tiểu thư tên Uyển Nhi nhìn nàng, nàng cười tươi đáp lại.

Tiến lại gần nàng một chút.

-Chính là ngươi cứu ta sao?

Nàng xua xua tay.

-Không cần cám ơ…

Chát ~, âm thanh bàn tay chạm mạnh vào má, vừa đau vừa rát, cái quái gì vừa xảy ra vậy?

Một Đoạn Nhân Duyên - Chương 4: Chính là ngươi?