Truyện tranh >> Một Đoạn Nhân Duyên >>Chương 37: Phế vật

Một Đoạn Nhân Duyên - Chương 37: Phế vật

-Hoàng thượng, không xong rồi, không xong rồi!

Giọng thái giám An Tử một lút một to hơn, Du Thiên Minh đang xem tấu trương trong thư phòng bị tiếng ồn làm phiền nên bận tâm nhìn ra cửa.

-Hoàng thượng,không xong rồi! An Tử hoảng loạn chạy vào thư phòng.

Du Thiên Ân chau mày nhìn xuống An Tử đang quỳ trên sàn nhà.

-Có chuyện gì mà ngươi lại hoảng loạn như vậy?

An Tử mặt mày trắng bệch, giọng rung rung.

-B..Bẩm hoàng thượng, Lâm...Lâm phi xảy ra chuyện rồi.

Vừa nhắc đến Lâm phi Du Thiên Minh giật mình, liền nhanh chân đến Trúc Linh cung.

Cùng lúc đó ở Tây cung thái giám cũng đến báo với Mộc Linh Đan, bà ta nghe được tin này thì cười vui vẻ.

-Đúng là trời giúp ta, chúng ta còn chưa ra tay thì tiện nhân đó cũng xảy ra chuyện.

-Bẩm Thái Hậu, nhưng...nhưng Lâm Phi luôn miệng nói là do Hà phi nương nương hảm hại mình, cho nên Hà phi cũng bị hoàng thượng gọi đến Trúc Linh cung, hoàng thượng rất tức giận.

Nghe thái giám nói hết, Mộc Linh Đan tức giận đập bàn.

-Tiện nhân này đúng là to gan, dám vu oan cho Nguyệt nhi của ai gia, mau, mau đưa ai gia đến chỗ đó, không thấy ai gia ra tay tiện nhân đó xem ai gia không tồn tại, đáng chết!

Mộc Linh Đan đi đến Trúc Linh cung, vừa vặn nghe được lời khóc xước mướt của Hà Thu Nguyệt, khiến bà ta càng thêm nóng lòng.

-Hoàn..Hoàng thượng thần thiếp không có..hức..không có bỏ độc khiến cho Lâm Phi bị xảy thai..hức...thần thiếp bị oan.

-Nàng nói nàng bị oan? Thái giám cung nữ điều xác nhận là nàng vào giờ Thìn nàng có mang canh đến cho Lâm Phi uống, đến ngự trù cũng nói là nàng có đến phòng bếp nấu canh từ sáng, đến thái y cũng nói là do uống canh nên Lâm Phi mới xảy thai, nàng còn muốn nói mình bị oan?

-Không phải như vậy...canh...canh đúng là thần thiếp nấu, nhưng đó là canh bổ huyết, thần thiếp không có bỏ độc, xin hoàng thượng suy xét cho thần thiếp…

Hà Thu Nguyệt bò đến kéo chân áo Du Thiên Minh, Du Thiên Minh lạnh lùng nhìn nàng ta, sau đó xô nàng ta sang một bên.

Hà Thu Nguyệt tủi thân nên khóc lớn lên, Du Thiên Minh thở dài, sau đó gọi người đến.

-Người đâu mau đưa Hà Phi vào đại lao, chờ ngày…

-Không được bắt Nguyệt Nhi, nó vốn dĩ bị oan.

Mộc Linh Đan bước vào, tất cả mọi người trong phòng điều quỳ xuống hành lễ, Du Thiên Minh cũng chấp tay hành lễ.

-Thần nhi tham kiến mẫu hậu.

Mộc Linh Đan đi đến đỡ Hà Thu Nguyệt đứng dậy, sao đó dùng ánh mắt tức giận nhìn Du Thiên Minh.

-Hoàng thượng người thật sự quá đáng, chưa điều tra rõ đã vội khép tội! Mộc Linh Đan nhìn Hà Thu Nguyệt sao đó vỗ về - Nguyệt Nhi con yên tâm ai gia nhất đinh đòi lại công bằng cho con.

-Mẫu hậu, cũng do người quá nuông chìu nên Hà Phi mới lọng hành, mới không xem trẫm ra gì như vậy! Du Thiên Minh tức giận.

Mộc Linh Đan mặc kệ hắn, đứa con này cũng thật cứng đầu, nhìn tiện nhân kia mặt mày trắng bệch nằm trên giường trong đầu bà ta suy tính, có thể là ai ra tay hạ độc trước, rồi lại đỗ tội lên Hà phi, chuyện này e rằng không đơn giản như vậy.

-Hoàng thượng còn nhiều chuyện đại sự phải giải quyết, chuyện này hoàng thượng cứ để ai gia lo liệu, sẽ tìm ra sự thật thỏa đáng nhất cho hoàng thượng.

Du Thiên Minh bất lực thở dài.

-Được, nhi thần sẽ đợi sự thật mà người nói này.

Du Thiên Minh lạnh lùng nhìn Hà Thu Nguyệt đang nấp đằng sau Thái Hậu, cái nhìn này biểu hiện sự chán ghét vô cùng.

Du Thiên Minh đi rồi thái hậu mới ra lệnh tất cả nô tỳ trong Trúc Linh cũng không được sự cho phép của bà ta thì không được ra ngoài nữa bước, đợi khi Lâm Phi tĩnh dậy sẽ điều tra lại.

Điều này khiến cái người Lâm Phi nằm bất động trên giường kia lạnh toát cả mồ hôi, mới khi nãy còn mừng thầm trong lòng, nhưng hiện giờ thật sự muốn khóc, rõ ràng trong kế hoạch không có xuất hiện của mụ Thái Hậu này.

……..

Đường phố kinh thành buổi trưa vẫn tấp nập như mọi khi, lời mời chào lúc nào cũng sôi nổi, ai ai cũng vui trừ một kẻ à không trừ hai kẻ đang im lặng đi theo một cặp đang hẹn hò kia, nhàm chán đến nổi gáp ngắn ngáp dài mấy cái.

-Ngươi cũng cảm thấy buồn ngủ sao A Triêu, ta nói rồi ngươi thử khuyên chủ nhân về nghỉ đi, đi sáng giờ mây canh giờ rồi chủ nhân lại có bệnh ta sợ người không chịu nổi, ngươi mau nói với đi chủ nhân, trước nay chủ nhân điều nghe lời ngươi nói mà.

A Triệu cười khổ.

-Lúc trước là như vậy nhưng bây giờ ngươi xem đi.

Hai người nhìn theo dáng một cao một thấp phía trước, không tự chủ cùng thở dài.

Nàng nhìn ngang nhìn dọc rốt cuộc cũng tìm được cái mình muốn, liền chạy một mạch đến đó.

-Ông chủ cho ta bốn à không năm xâu kẹo hồ lô!

Nàng đón lấy kẹo từ tay người bán, sao đó trả tiền, kẹo hồ lô ở đây có hơi mắc hơn ở Quang Châu, nhưng muốn ăn rồi nàng cũng không so đo lắm.

-Cho ngươi một cái.

Nàng đưa xâu kẹo cho Du Thiên Ân, sau đó quay lại phía sau đưa luôn cho A Triệu, A Duật mỗi người một cái, còn mình hiên ngang ăn hai xâu.

A Triệu, A Duật chưa dám ăn vội, phải đến khi lén nhìn chủ nhân gật đầu đồng ý mới dám ăn.

Bọn họ đi lòng vòng thêm một lúc rồi đến một tửu quán ăn cơm.



Nàng ngồi lựa chọn hết cái này đến cái kia, xem cái nào tốt và không tốt cho sức khỏe, Du Thiên Ân ngồi cạnh môi bất giác cong lên một chút, A Triệu,A Duật hình như cũng phát hiện ra điểm bất thường này, nhưng tuyệt đối không dám thắc mắc nửa lời.

Một bàn đầy đủ sáu món, mọi người cùng ăn uống với nhau rất vui vẻ, nàng lâu lâu lại gắp thức ăn cho Du Thiên Ân, cho cả A Triệu, A Duật, mỗi lần như vậy bọn họ lại cảm nhận được một luồng khí không ổn, cho nên quyết định ôm bát ra ngoài cửa tửu quán ngồi ăn.

Nàng thắc mắc hỏi thì bọn họ bảo muốn vừa ăn vừa ngắm cảnh, nàng nói biết như vậy chọn chỗ ở trên lầu cho dễ ngắm hơn.

-Đừng nói nữa mau ăn đi! Du Thiên Ân gắp một cái đùi gà cho nàng.

Má nàng hơi chuyển hồng, môi cứ cười cười mãi, nói đi cũng phải nói lại dù nàng với hắn đã trở lại như lúc trước thậm chí còn thân hơn lúc trước, nhưng nàng và Du Thiên Ân không biết nên gọi là gì, người yêu thì không đúng, hai người chưa ai mở lời hết, nàng cũng không chắc là Du Thiên Ân hắn có thích nàng, hay là do nàng đơn phương thôi.

Nhưng nàng cảm nhận được, Du Thiên Ân đối với mình có chút gì đó khác hơn với người khác, nên nàng cứ hy một chút, chờ đến lúc hắn tỏ tình, con gái mà tỏ tình trước thiệt thòi nhiều lắm.

-Du Thiên Ân, khi nào phủ của ngươi sửa chữa xong? Nàng chợt nhớ đến vấn đề này nên thuận miệng hỏi.

Du Thiên Ân buông đũa, lấy khăn lụa lau miệng, sau đó liếc nhìn nàng.

-Ngươi vẫn còn ý định đuổi ta đi?

Cái người này.

-Không phải chỉ là muốn biết khi nào...ngươi chuyển về đó thôi! Nếu Du Thiên Ân về phủ rồi nàng thì sao.

-Vẫn chưa xong, vì phủ sắp đón người mới nên phải xây rộng thêm một chút.

Nghe câu này nàng ngây người, đầu cúi xuống tự kỷ.

Đón người mới! Ấy chắc không phải vậy đâu! Nàng đưa tay chạm vào hai má đỏ ửng của mình.

-Tiểu nhị đâu mau mang vài món nhắm với hai vò rượu lên đây!


Có mấy người đàn ông bước vào chọn ngay bên cạnh bàn của nàng, họ vừa xuống đã lớn tiếng gọi tiểu nhị.

Không khí trong tửu quán khá im lặng, nhưng khi họ vào lại ồn ào đến nổi khiến người ta khó chịu nhìn bọn họ.

-Haha lâu rồi chúng ta mới gặp nhau một lần, nhất định hôm nay phải uống cho đã một hôm.

-Tứ huynh không sợ tứ tẩu ra đón về sao haha.

-Đương nhiên không sợ, đừng nói nhảm nữa mau uống đi.

Bên bàn bên này nàng ăn gần xong bát cơm, Du Thiên Ân thì ăn xong lâu lắm rồi, hắn ngồi uống trà, lâu lâu lại nhìn nàng một cái, thấy nàng buông bát xuống hắn đẩy ly trà sang cho nàng.

Nàng thuận tay bưng lên uống một ngụm, A Triệu, A Duật lúc này cũng trở lại, thấy nàng cũng ăn xong, A Triệu ra dấu cho tiểu nhị tính tiền, ba người đứng lên chuẩn bị đi nhưng Du Thiên Ân vẫn ngồi đó.

-Sao chưa đi? Nàng hỏi.

Du Thiên Ân không trả lời, ba người lại nghe âm thanh của mấy gã bên bàn bên nói với nhau bất giác cũng ngồi xuống im lặng mà nghe.

Chẳng qua bọn họ uồn rượu nói chuyện phím, nói trên trời dưới đất, cuối cùng cũng nói đến vấn đề không nên nói.

-Tứ huynh ngươi biết không nhà em của nương tử ta Linh Châu nghe đâu năm nay ngập lục rất nghiêm trọng, nhưng mà hoàng thượng chẳng đối hoài gì đến, nghe đâu lại hưởng thụ đi săn bắt, thật là không ra gì.

-Ngươi đó be bé cái miệng lại, ngươi muốn bay đầu sao! Một người sợ hãi vội ngăn cản.

-Phi, có gì mà sợ, ta nói thẳng, ta e rằng Thiên Long Quốc cần phải đổi người cai trị,hoàng thượng hiện giờ quá nhu nhược, chỉ biết nghe lời bọn cẩu quan! Tên được gọi là Tứ huynh đó lớn tiếng nói.

Thêm một người lắc đầu ngán ngẩm.

-Vậy ngươi nói xem ai lên thay ngôi hoàng đế thì hợp đây?

-Đương nhiên là tam vương gia rồi, ngươi nhìn là biết, bao năm ngài ấy thân chinh ngoài sa trường, dũng mãnh tài trí như thế nào! Tên Tứ huynh khẳng định nói.

-Ngươi quên tiên đế còn một người con là Nhị vương gia sao? Một tên rót rượu vào ly rồi đưa cho tên Tứ huynh.

Hắn uống ực hết rồi mới nói tiếp.

-Nhị vương gia ta nghe mọi người đồn thổi, hắn chỉ là một tên phế vật.

“Phụt” “khụ” “keng”

Sau khi nghe hết câu kia, lần lượt ba âm thanh đó vang lên, đầu tiên là tiếng sặc trà của nàng, tiếp đến là tiếng ho khan của A Triệu, và sau cùng là tiếng thanh đao cầm trên tay đột nhiên rớt xuống sàn nhà, ba người len lén nhìn mặt Du Thiên Ân.

Phải nói là thế nào nhỉ, chỉ thua bao công một chút thôi, bên bàn bên cạnh vẫn chưa chịu dừng vẫn tiếp tục nói.

-Tứ huynh, huynh đã gặp nhị vương gia rồi sao, trông huynh chắc chắn vậy?

Tên Tứ huynh đó cười ha hả.

-Nếu ta mà gặp được người của hoàng thất thì đã không mời các ngươi ở cái tửu lầu nhỏ này rồi.

-Vậy sao huynh lại chắc nhị vương gia là phế vật?

-Nhị thúc nhà ta trước đây là thái giám trong cung,mọi chuyện trong cung không sáu cũng bảy phần nắm rõ, người nói nhị vương gia từ nhỏ đã yếu ớt, lại bị bệnh suốt, nghe đâu được cao tăng trên núi chữa trị mới giữ được mạng sống đến giờ, nhưng chưa hết đâu cao tăng ấy nói nhị vương gia sẽ không qua khỏi vào năm hai mươi lăm tuổi, hiện giờ ngày ấy cùn hơn hai mươi bốn tuổi rồi còn gì, chưa giành được ngôi thì chết mất rồi haha.

Cả đám bọn họ được một phen cườp phá lên, Du Thiên Ân trán nổi đầy gân xanh, tay hắn bóp chén trà sắp vỡ đến nơi.

Nàng nhìn ra điểm bất thường này nên vội vàng đòi đi về.

-Du Thiên Ân, chúng ta mau đi về thôi, ta cảm thấy hơi mệt rồi.

Du Thiên Ân thấy nàng kéo ống tay áo mình, nét mặt dần dãn ra, dịu dàng nhìn nàng.


-Ừm.

Nghe vậy nàng liền đứng dậy, bốn người đứng dậy lại gây sự chú ý của bọn họ, bọn họ thấy nàng với gương mặt xấu xí lại quay ra chăm chọc.

-Vị công tử khôi ngô kia, xem ra sở thích rất lạ nha.

-Đúng đúng, không biết khi đến tối công tử nhìn nha đầu này thì xó giật mình hay không haha!

Sau câu đó là một tràn cười của bọn chúng, Du Thiên Ân lúc này ánh mắt sát khí nhìn thẳng vào bọn họ.

Thấy thế tên Tứ huynh mới cười hề hề.

-Công tử thứ lỗi huynh đệ của ta uống rượu say nên không có ý chăm chọc hai người, xin thứ lỗi.

Nàng thấy mấy chuyện này càng đôi co càng rối, nên khuyên Du Thiên Ân một tiếng.

-Thôi bỏ qua đi, đừng quan tâm bọn họ.

Du Thiên Ân thở dài, sau đó cũng chịu theo nàng bỏ đi, đi đến cửa nàng lại nghe tiếng bọn họ cười đùa.

-Huynh xem nha đầu đó tuy xấu xí, nhưng thân hình rất ổn nha haha.

-Đúng đúng nhìn xem phía dưới rất đầy đặn, dù có xấu xí tắt đèn rồi thì cũng như nhau mà haha.

Nàng khổ sở tự hỏi tại sao mình lại ở cổ đại, nếu ở hiện đại nàng có thể gọi công an đến hốt mấy ông chú đó.

Khi nãy nghe bọn họ nói câu chuyện về hắn không biết mấy thật mấy phần giả, muốn hỏi hắn nhưng mà sợ hắn tổn thương mất.

Đi đến ngã tư con phố Du Thiên Ân đột nhiên dừng lại, nàng thắc mắc hỏi.

-Sao vậy?

-Ta có việc ngươi về phủ trước đi.

-Việc…

Thiệt tình cái người này làm gì đi gấp như vậy nàng còn chưa nói hết đã bỏ đi.

Nàng thở dài, đành quay về phủ trước.

Ở đây đi về đến phủ cũng hơi xa đó, cũng không gấp nàng đi từ từ cũng được, nàng thấy một bà cụ đang bầy hàng trên đường, hình như là bán quả hồng, nhìn rất ngon nha, mua về một ít buổi tối có thể vừa ăn vừa ngắm sao.

-Bà ơi, hồng bao nhiêu một quả vậy?

Bà lão cười tươi với nàng.

-Ba quả một hào, nha đầu ngươi an tâm hồng vừa hái rất ngọt, ngươi ăn thử đi.

Bà lão đưa cho nàng một quả ăn thử, nhưng nàng lắc đầu bảo.

-Không cần đâu, bà nói ngọt nhất định sẽ ngọt! Nàng cười cười, sau đó lấy mười lăm quả.

Nhiều quá nàng ôm không hết, nên bà lão đưa nàng một cái túi vải để đựng, nàng ôm một ôm lớn từng chút đi về phủ.

Lộc cộc...lộc cộc...lộc cộc..

Tiếng ngựa hí rồi bước chân ngựa càng ngày càng đến gần, mọi người đằng trước la hét lên, rồi chạy vào hai bên đường, một con ngựa màu đen không có người cưỡi đang chạy trên phố, trông nó rất hoảng loạng, đáng lẽ là nàng đã nhìn thấy từ xa rồi, cũng tránh vào lề rồi, nhưng mấy cái người kia làm gì xô đẩy, nàng lạy đang ôm một túi hồng trên tay, rốt cuộc bị đụng trúng hồng rơi hết xuống đất.

Rồi xô đẩy làm nàng ngã đã đành, cũng không giúp nàng nhặt mấy quả hồng lên còn đạp vỡ của nàng hai quả, đáng ghét.


-Triệu Long, ta cho chàng hay nếu không đen hắc mã về, tối nay chàng ngủ sàn nhà đi!!!!!!

Hểy, giọng nói này sao mà quen vậy, rất giống giọng của Lâm Xuyến, nàng ngồi dậy nhón chân lên xem trên phố, chỉ thấy chiếc xe ngựa đi ngang thôi, nhìn một lượt vẫn không thấy, nàng lại tự nhủ là mình nghe lầm hay là tiếng người nào đó giống chị ấy thôi.

Nàng nhặt lên hết số hồng dưới đất, điếm lại còn thiếu một quả, không biết đâu rồi, nàng nhìn dưới đất.

A nhìn thấy rồi! Quả hồng này chạy đến gần cửa tiệm của người ta, nàng nhặt lên phũi phũi rồi cất vào túi vải.

-A ha, đồ xấu xí kìa!

Một đứa nhỏ tầm bảy tám tuổi đứng khoanh tay, mặt thì cười chọc ghẹo nàng, sau đó trong tiệm chạy ra thêm năm sau đứa.

-Xấu xí thật đó.

-Đúng vậy, nhìn ghê chết đi được.

-Lấy đá ném đồ xấu xí đi.

Bọn chúng lấy mấy viên đá nhỏ trong chậu cây định ném nàng, nàng nhanh chóng hù dọa

-Nếu các ngươi dám ném ta, ta nhất định báo quan bắt các ngươi vào ngục hết đó! Nàng giả bộ làm mặt dữ tợn, trẻ con hù thế là sợ tè ra quần rồi.

-Haha, ngươi đi báo đi, ta là con gái quan chi phủ đây, ngươi nói xem ai sẽ bị bắt.

Hểy, nàng xỉu, cái thái độ gì đây? Con bé kia mới sáu bảy tuổi mà giọng đã chua như vậy rồi.

Làm dữ không được nàng mới xuống giọng, người ta nói trẻ nhỏ cần phải mềm mỏn với chúng.

-Tiểu nha đầu à, mẫu thân muội có dạy ra đường phải lễ phép với người lớn không, muội như vậy là đứa trẻ không ngoan đấy biết không.


Nó hình như nghe không lọt tai, nó còn cười khinh bỉ với nàng, ấy cho hỏi nó có phải là trẻ con không vậy? Hay uống thuốc teo nhỏ giống Conan?

-Mẫu thân ta có dạy là nữ nhân mà xấu xí như ngươi thì chỉ làm phế vật mà thôi.

Nàng sốc! Cái con bé này, quá đáng.

-Vậy là mẫu thân muội sai rồi, dù là xinh đẹp thế nào nhưng vô lễ, thiếu tôn trọng người khác đó mới gọi là xấu xí thật sự, hay như muội nói đó mới là phế vật.

Con bé hình như khó chịu ra mặt, nó ra lệnh cho mấy đứa còn lại.

-Các ngươi mau ném chết nữ nhân xấu xí này cho ta.

Mấy đứa nhỏ đua nhau ném đá vào người nàng, đá tuy nhỏ nhưng cũng rất đau nha.

-Mấy đứa mau dừng lại!!! Nàng tức giận quát.

-Không được dừng, nếu các ngươi làm tốt, ta nhất định thưởng cho ngươi!

Con bé này, thấy nàng nhường nhịn rồi làm tới.

Nàng lấy tay che mặt tiến lên phiá trước mấy bước, đám nhỏ sợ nên lùi lại phía sau, nhưng con bé lại la hét hâm dọa, nàng vừa đặt chân lên bậc cửa, con bé lấy nguyên hòn đá to định ném nàng né qua một bên, trượt chân ngã xuống đất, nàng tưởng ê ẩm cái mông nữa rồi chứ, nhưng hình như có người đỡ nàng.

-Cô nương không sao chứ.

Ánh sáng của mặt trời chói quá, mãi một lúc nàng mới nhìn rõ mặt người này, là một người con trai, ế nhìn như khuôn mặt này rất quen nha.

-Cô nương?

Thấy nàng nhìn chằm chằm mình, người đó vội kêu nàng thêm một lần nữa, lúc này nàng mới vội vàng đứng lên, rối rít cảm ơn.

-Đa tạ công tử đã giúp đỡ.

Người đó cười cười, nàng thấy kì lạ hắn cười cũng quen quen nữa, nhưng nhất thời không nhớ ra.

-Việc nên làm thôi không cần đa tạ như vậy.

Lúc này một người nữa từ cửa tiệm đi ra, cuối đầu với người con trai kia rồi nói.

-Chủ..công tử, nô tài đã nói lại với ông chủ ở đây dạy dỗ mấy tiểu tử kia rồi, nhưng còn một tiểu nha đầu là con quan chi phủ hơi khó dạy một chút.

-Không cần phải vậy đâu, bọn tiểu tử nghịch ngợm một chút thôi, không cần phải làm lớn chuyện đâu! Nàng cười trừ, còn làm lớn chuyện nàng bị người ta cười thúi đầu sao, lớn rồi còn bị mấy đứa nhóc ăn hiếp.

Khi nãy nàng còn nhìn người con trai này nhưng bây giờ hắn quay ngược lại nhìn nàng, hắn còn nhìn kỹ hơn.

-Có chuyện gì sao công tử? Nàng hỏi.

-À không, không có gì, ta chỉ thấy cô nương hơi giống một vị bằng hữu của ta thôi.

-Ra vậy, chắc không phải đâu ta xấu xí thế này tuyệt đối không giống bằng hữu của cồn tử rồi! Cho xin đi nhìn người này giàu như vậy, mà là bạn của người giàu thường rất giàu, nàng không muốn dính liếu gì đâu.

Nàng thấy người này cũng tốt nên chia phân nữa số quả hồng ra sao đó đưa cho hắn.

-Xem như thay lời cám ơn công tử! Nàng cười.

-Không được, những đồ này thấy không được sạch…

-Được, đa tạ ngươi!

Cái người đi chung với hắn hình như không muốn nhận vì đồ này không tốt, nhưng hắn thì khác, xem ra là người tốt trong những người giàu.

-Vậy tạm biệt công tử ta đi đây.

Nàng chào hắn rồi bỏ đi, hắn đứng đó nhìn theo bóng lưng của nàng, hai mắt chợt phát ra một tia nghi hoặc.

-Ngô Thanh Tâm?!

……………

-Chủ nhân đã cho bọn chúng uống năm vò rượu lớn rồi, hiện giờ bọn chúng say không biết trời đất gì rồi!

Một người mặt y phục màu xanh quen thuộc, gật đầu hài lòng, sau đó lấy một chiếc mặt nạ mang vào, rồi bước ra khỏi bức bình phong.

Y nhìn một lượt mấy tên nằm trên đất, sau đó kêu người trói bọn chúng, bắt bọn chúng ngồi thẳng người.

Rồi từng người bị đáng vào má, đánh đến nổi bật máu, một tên yếu ớt nói.

-Th...tha cho t..a….x..in..tha mạng…

Y lạnh lùng nhìn bọn họ, ra lệnh đánh tiếp.

-Còn nói được, đánh thêm cho ta, sau khi đánh xong cho chúng ăn hết năm mươi trái ớt cho ta.

Nói xong y bỏ đi ra ngoài, giọng thì thầm nhưng sắc lạnh khiến người đi kế bên lạnh cả sống lưng.

-Dám nói bổn vương phế vật, dám khi dễ người của bổn vương? Ngươi đợi xem ai sẽ trở thành phế vật!!

.........................

chúc mọi người trung thu vui vẻ

Một Đoạn Nhân Duyên - Chương 37: Phế vật