Truyện tranh >> Một Đoạn Nhân Duyên >>Chương 36: Nụ hôn đầu của ta!!

Một Đoạn Nhân Duyên - Chương 36: Nụ hôn đầu của ta!!

-T..Thẩm biết bộ hỷ phục này??

Thẩm Như Xuân nhìn lại bức vẽ sao đó gật đầu khẳn định.

-Khi còn trẻ còn làm trong cung,nếu ta nhớ không lầm thì khoảng hai mươi năm trước nước láng giềng có mang cống phẩm qua đây, đó là một mảnh vải rất đẹp, không có loại tơ lụa nào sánh bằng, mảnh vải rất lớn cho nên tiên đế đã cho chia làm ba, tặng cho ba vị hoàng tử, con cả là hoàng thượng bây giờ,

nhị hoàng tử là nhị vương gia, tam hoàng tử là tam vương gia.

Thẩm Như Xuân không nói tiếp, làm Nam Cung Việt, Tiểu Cát tò mò nhìn thẩm ấy còn nàng thì căng thẳng đến nổi chân đang rung dữ dội, nàng đang rất chú tâm lắng nghe, vì việc này liên quan đến con đường trở về của nàng.

Thẩm hình như lấy lại bình tĩnh rồi mới nói tiếp.

-Sao khi bang cho các vị hoàng tử, tiên đế lại nghĩ ra loại tơ lụa đó rất thích hợp cho việc may hỷ phục, nên cho người đưa thợ may giỏi nhất trong kinh thành vào cung sao khi xem xét các mẫu do thợ may vẽ ra tiên đế liền ra lệnh may trong vòng mười ngày, khi đó ta là cung nữ được sắp xếp đến phụ giúp, một đêm nọ khi ta đang ngủ bỗng nghe có người hô cháy khi đó ta hoảng loạn nên ta phá cửa xổ may thay lại chạy thoát nhưng hết thẩy mười tám mạng người trong phòng may điều bị lửa thêu rụi.

Thẩm Như Xuân nói xong, mắt đỏ ngấn nước, Tiểu Cát kế bên vỗ vay thẩm ấy an ủi, còn nàng thì như hóa đá tại chỗ.

B..Bị thêu rụi? Có nghĩa là chiếc áo đó điều không còn?! Nàng kích động nhìn thẩm Như Xuân.

-Đại thẩm vậy hỷ phục điều bị thêu rụi?!

Thẩm Như Xuân lắc đầu, sau đó đặt bức vẽ lên bàn, đưa tay lấy vạt áo lau nước mắt.

-Khi đó đã hoàn thành được một bộ hỷ phục, nghe đâu sáng hôm xảy ra chuyện đã mang đến cho hoàng hậu, tức thái hậu xem trước, cho nên bộ hỷ phục được hoàng thành thuộc về hoàng thượng.

Nàng nghe xong cứ như có búa đập thẳng vào đầu ý, có một bộ duy nhất, thuộc về hoàng thượng,vậy sao nàng lấy được đây? Đi cướp? Chưa đến cổng đã bị giết rồi, Mua? Xin lỗi chứ từ xưa đếm giờ không ai mua nổi đồ của hoàng thượng cả! Dùng mỹ nhân kế? Cho xin đi, với nhan sắc hiện giờ xin làm cung nữ lau nhà xí còn chưa được!

-Tâm tỷ, tâm tỷ!!

Tiểu Cát thấy nàng sau khi nghe xong chuyện về hỷ phục kia thì cứ như người mất hồn nên thuận tay vỗ lên tay nàng vài cái.

-Đại thẩm, thật sự không còn bộ hỷ phục khác sao, đạo loại như bản sao ấy! Nàng không chấp nhận được, nên cố hỏi lại.

Thẩm ấy lắc đầu.

-Không còn, nghe đâu cái người bên dệt vải bên nước kia lúc dệt cũng đã tám mươi lăm tuổi,chỉ có người đó mới đệt được loại vải quý kia, cho nên hoàng toàn không có bộ khác.

“xoảng” lòng nàng hóa đá, sau đó vỡ vụng, vậy đường về nhà của nàng chính thức bít cửa rồi!!!!!

…….

-Chủ nhân, chúng ta có đi Thanh Tâm cô nương nữa không?!

A Triệu đưa mắt nhìn Du Thiên Ân, hây da, chủ nhân của hắn sáng sớm đã đi theo cô nương ấy, bây giờ thì ngồi nhìn cô ấy đến chớp mắt một cái cũng không có, nếu đã như vậy thì đi đến chào hỏi một câu xem như làm hòa đi, như vậy còn hơn cứ đi theo hoài như thế này.

u

Du Thiên Ân không trả lời, mắt cứ chú ý nhìn về một phía bốn người ngồi tronh quán mì nhỏ, còn đặc biệt theo dõi cô nương mặt đầy bớt đen xấu xí đang mặt nhăn mày nhó, lại cứ như người mất hồn kia.

Hắn dù gì cũng là một vương gia, hà cớ gì một cô nương ta lại đối xử với hắn như thế, tự ý bỏ về trước còn không xin lỗi, nay lại lạnh nhạt với hắn, xem hắn như người xa lạ vậy.

Nàng phía đối diện tự nhiên thấy ớn lạnh, bất giác rùng mình một cái, nàng nãy giờ suy nghĩ thông rồi, trước mắt chiếc áo cưới đó chưa nói lên gì hết biết đâu chừng câu của bà lão đó còn một ẩn ý khác thì sao, hay là còn cách khác thì sao.

Nàng lấy lí do muốn đi dạo một chút nên tách ra với ba người họ, Nam Cung Việt cũng đòi đi theo nhưng mà Tiểu Cát nhanh miệng ngăn cản, sau khi nàng đi được mấy bước giọng Tiểu Cát the thẻ đằng sau.



-Huynh đừng theo phá tỷ ấy, lúc này tỷ ấy muốn ở một mình chỉ lấy cớ là đi dạo thôi, việc hỷ phục, tỷ ấy không tìm được cho nghĩa mẫu chắc là rất buồn.

Sao đó Nam Cung Việt cũng nói gì đó nhưng mà nàng đi khá xa rồi nên không nghe thấy.

uNàng ra cầu Tiểu Thủy, đi bên này rồi ra bên kia, chủ yếu muốn tìm bà lão ấy, rốt cuộc bà lão ấy là ai, ở hiện đại cũng gặp,rồi đến cổ đại cũng gặp, lúc ẩn lúc hiện, đây cũng đâu phải phim ma đâu làm gì phô trương như thế.

-Con bé này, nói cũng đã nói với ngươi rồi sao cứ xuốt ngày đi tìm ta thế hả??

Giọng nói vang lên phía sau lưng, nàng lập tức quay đầu lại, xém chút bị dọa cho ngất xỉu, bà lão hôm nay ăn mặt rách hơn tối hôm qua nữa, còn đội nón rơm trên đầu che hết nữa khuôn mặt.

-Bà ơi, bà không thể xuất hiện bình thường sao, lần nào cũng dọa con! Nàng nhăn mặt trách móc.

Bà lão lại làm bộ dạng có tật giật mình, nhìn hết bên này bên kia mới trả lời với nàng.

-Ngươi đó, ta đã khuyên ngươi từ bỏ đi không quay về được đâu đã là số mệnh không cãi được, lúc ở hiện đại vì ta nhận ân tình của ngươi nên cảnh cáo ngươi, vì việc đó ta bị cấp trên cắt chứt, cho về đây làm ăn mày, hình phạt này của ta cũng làm gần xong rồi, ta cung sắp trở về rồi, ngươi đừng tìm ta nữa, nhé, xin ngươi đó! Bà lão tỏ ra rất đáng thương.

Nàng nhìn cảnh này không biết khóc hay cười nữa, nhưng bà ấy nói bà ấy trở về.


-Bà nói bà có thể trở về, vậy có thể cho con quá gian về không? Bà làm ơn giúp con đi, cha mẹ của con, em gái của con, bọn họ nhất định rất lo cho con, ở đây con một mình cũng rất nhớ bọn họ.

Bà lão nhìn nàng thở dài một cái, sau đó lấy trong túi vải rách một chiếc gương rồi đưa cho nàng.

-Xem đi, gia đình ngươi thiếu ngươi vẫn rất bình thường, ngươi hạnh phúc bọn họ cũng hạnh phúc, ngươi đừng cưỡng cầu nữa.

Nàng nhìn vào chiếc rương, hình ảnh nàng trong gương méo mó và chuyển thành một hình ảnh khác, là gia đình của nàng, mẹ nàng đang ôm di ảnh của nàng mà khó, cha và nhỏ Thuỷ đến an ủi mẹ, sao đó bọn họ cùng nhau ăn tối, mẹ nàng cũng nở nụ cười trở lại khi nhỏ Thủy làm trò hề, hiện giờ ở hiện tại không còn người nào là Ngô Thanh Tâm nữa cả, Ngô Thanh Tâm ở đó đã chết rồi, ảnh trên gương lại méo mó chuyển sang một nơi khác, là nàng, nàng đang mặc bộ áo cưới đó, mặt lại rất vui vẻ đang vẫy tay với người đang đứng phía trước, nhưng người này đang quay lưng lại với nàng, sau khi nàng gọi “Ông xã” người đó mới từ từ quay lại, chỉ còn một chút nữa thôi nàng có thể thấy rõ mặt người đó.

-Ế ế xem vậy đủ rồi trả ta! Bà lão giật chiếc gương trên tay nàng lại.

-Con…

Nàng hiện giờ đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì hết.

-Ngươi đó phải biết trân trọng, đừng có trong phúc mà không biết hưỡng ta nói…

Bà lão đang nói rất say xưa thì dừng lại lần này, vẻ mặt cứng đờ.

“Lão bà nói bao nhiêu lần rồi không được tiếc lộ thiên cơ, hiện giờ do bà cãi lệnh cấp trên vận mệnh của Ngô Thanh Tâm bị bà làm cho lộn xộn lên rồi, cấp trên ra lệnh cho bà về chịu phạt” âm thanh vang lên, không rõ là ở đâu nhưng cứ như bên tai, nàng nghe thấy liền nhìn qua bà lão, mặt bà lão mếu như sắp khóc tay chân rung bần bật, sao đó dùng tay nắm chặt vai nàng, vừa khóc vừa la.

-Là do ngươi hết oa oa ta lại bị phạt, ta không biết bắt đền ngươi.

Nàng bị bà lão đung đưa đến chóng cả mặt, sau đó một lực rất mạnh khiến bà lão văng lên trời, nhưng mà….tại sao lại đẩy nàng ra, tại sao nàng lại đứng trên cầu oa oa nàng muốn khóc quá.

“Tủm” cả người nàng do bị bà lão xô nên mất thăng bằng ngã luôn xuống sông.

Nàng đây là biêt bơi mà không khó để trồi lên mặt nước nhưng mà cớ sao vừa lên đến mặt nước thì bị vật thể lạ đụng ngay vào mặt, lại ngay vào môi nữa,đau chết nàng rồi!!!!

Nàng mở mắt to ra nhìn xem cái vật chết tiệt gì vừa đụng phải nàn, hổi ôi cái vật kia đích thị mang tên Du Thiên Ân, biệt danh Du cuồng xanh,Du biến thái.

Vừa chưa hết sốc, nàng lại nhận ra rằng Du Thiên Ân không biết bơi, bây giờ nàng và hắn tròn nước, hắn cứ một mực ôm lấy nàng, mặt hắn đang nhăn nhó vì hắn sắp không nhịn được nữa rồi.

Nàng gỡ tay Du Thiên Ân ra sau đó dùng tay đẩy hắn lên mặt nước nhưng mà hắn cứng đầu không chịu buông nàng ra, hắn muốn chết chùm hay sao!!


Tay nàng lần mò xuống eo Du Thiên Ân sau đó bấu hắn một cái vào eo hắn, hắn đau đến nhăn mặt mới buồn nàng ra, nàng kéo tay hắn bơi lên mặt nước, rồi hết sức kéo Du Thiên Ân vào bờ, quần áo cổ đại nhiều lớp vải như vậy bị thấm nước vào, nặng muốn chết nàng lôi hắn được vào bờ là kì tích rồi, nàng ngã ra nên đất mà thở dốc.

A Triệu lúc này cũng lảo đão đi lên bờ, thật ra lúc nãy đi theo nàng đến cầu Tiểu Thủy, thấy nàng có biểu hiện lạ lắm, đứng nói chuyện một mình, sau đó lại ngã xuống sông, chủ nhân của hắn vốn không biết bơi, nay lại nhảy xuống cứu, hắn sợ đến xanh mặt vội nhảy theo, nhưng lại chứng kiến màng đụng chạm của hai người họ nên không dám tiến lại cứu giúp.

-Chủ nhân, người không sao chứ?! A Triệu đỡ Du Thiên Ân dậy.

Ngoài vết thương trên môi ra thì mọi thứ vẫn bình thường, Du Thiên Ân vội nhìn nàng đang nằm bên cạnh, mặt đang trắng bệch chuyển sang hồng cuối cùng là màu đỏ rực.

Du Thiên Ân vội cởi áo khoát ngoài của kình đắp lên người nàng, lại thêm một cái áo dính nước đắp lên người nàng càng khó thở, nàng nổi giận nhìn hắn.

-Du Thiên Ân, ngươi nói cho ta biết rốt cuộc ngươi ở đâu chui ra...ây da..

Nàng vừa mở miệng mắn người bên môi lại thấy đau nhứt, đưa tay lên chạn vào thì rất đâu, có máu nữa môi nàng sao bị đứt vậy? Nàng cũng nhìn môi của Du Thiên Ân cũng có mộ vết đứt y như vậy, lúc này hình ảnh như cuốn phim quay chậm lại tình huống lúc nãy…hai má nàng bắt đầu phủ một lớp phấn hồng.

-Du Biến Thái!!! Nụ hôn đầu của ta!!!

-Thanh Tâm cô nương bình tĩnh, đừng đánh nhị vương gia! A Triệu khổ sở ngăn nàng lại.

Du Thiên Ân thì chết trân tại chỗ, mặt cho nàng chồm người đến đánh vào ngực hắn, sau đó lại lớn giọng quát.

-A Triệu nhắm mắt lại.

A Triệu không hiểu lắm, nhưng ánh mắt lúc này nhìn nàng mới hiểu ra vấn đề, nên vội vàng nhắm mắt lại.

A Triệu nhắm mắt không không nhìn được phương hướng mà ngăn cản nàng, Du Thiên Ân bị nàng đánh mấy cái rõ đau, nhưng vẫn cắn răng cho nàng đáng.

Nụ hôn đâu của nàn, tại sao, tại sao lại ở dưới nước khung cảnh không lãng mạng như vậy, bậy bậy, tại sao lại cướp đi nụ hôn đầu của nàng!!! Nàng uất ức trúc giận lên Du Thiên Ân.

Mà khoang nàng đánh ở ngực hắn mà tại sao lại ra máu mũi? Nàng đâu có nội công thâm hậu như vậy!

-Du Thiên Ân ngươi tại sao chảy máu mũi!!

A Triệu nghe vậy liền hốt hoảng mở mắt ra, nhưng lại bị Du Thiên Ân quát.

-A Triệu, nhắm mắt lại.


A Triệu khổ sở nhắm mắt lại, nhưng vẫn hỏi thăm Du Thiên Ân.

-Chủ nhân người bị thương ở đâu, mau theo nô tài đến chỗ đại phu.

Nàng quan sát Du Thiên Ân thật lâu, mới phát hiện, sao mặt hắn lại đỏ như vậy, rồi cái ánh mắt gian manh kia, nhìn nàng một cái rồi liền quay ra hướng khác, nàng nhìn lại bản thân...tuy quần áo ở đây nhiều lớp thật, nhưng khi thấm nước quần áo điều dính vào người, bao nhiêu đường cong điều phô bày ra...cho nên…

-DU BIẾN THÁI! NGƯƠI CHẾT ĐI!!! “chát” năm ngón tay in rõ lên má ai kia.

Một người đánh một người chịu trận, một người nhắm mắt, nhưng vẫn cố can ngăn, âm thanh bát nháo náo loạn bên bờ sông.

Chiều dần buông, người bán đồ trên phố ít dần, thay vào đó các quán ăn nhỏ bên đường lại mọc lên, một cổ xe ngựa vừa chạy qua mọi người bên đường né sang lề để nhường đường.

Xe ngựa dừng lại ở Uy Vũ phủ, sao đó người trong xe bước xuống thẳng tiến đi vào trong, quản gia vui vẻ ra đón

-Mừng Tam vương gia hồi phủ.

-Ừm, mọi chuyện trong phủ vẫn tốt chứ? Du Thiên Vũ hỏi.

Lão quản gia vui vẻ đáp.

-Dạ thưa tam vương gia hết thẩy mọi chuyện điều ổn.

Du Thiên Vũ ngay ngày trở về đã phải vào cung làm công việc hoàng thượng giao, không về kịp để đưa Tiểu Hạo đi chơi như lời đã hứa, hắn thấy người làm cha như hắn thật tệ cho nên vừa về là đến gặp Tiểu Hạo ngay.

Tiểu Hạo đang ngồi đọc sách thấy tiếng Du Thiên Vũ gọi liền mở cửa chạy ra ngoài.

-Phụ thân! Tiểu Hạo ôm trầm lấy chân Du Thiên Vũ.

Du Thiên Vũ bế Tiểu Hạo lên, hôn vào má nó hai cái, râu của hắn chạm vào má làm nó cười khanh khách, Dương Mỵ được gia đinh báo cáo là tam vương gia đã về liền đến xem, thấy cảnh cha con vui vẻ như thế này khiến nàng ta cũng an tâm hơn.

-Phu quân, chàng đã về rồi.

Du Thiên Vũ liếc nhìn Dương Mỵ một cái, sau đó trả lời rất thờ ơ.

-Ừm.

Dương Mỵ cũng quen với tính này của Du Thiên Vũ, ngoài lạnh trong nóng nên không phàn nàng gì.

-Phu quân, chàng mới về còn mệt, để thiếp kêu người làm chuẩn bị cơm cho chàng dùng.

Dương Mỵ đích thân xuống bếp chỉ đạo nha hoàng,làm cho Du Thiên Vũ một bữa ăn thịnh soạn, lúc ăn cơm Du Thiên Vũ có sai người đi mời nhị hoàng huynh của hắn đến, nhưng gia đinh báo lại là hoàng huynh hắn lại đỗ bệnh, nghe xong hắn rất lo, nên ăn cơm xong hắn liền đến thăm hỏi.

Nhưng vừa đến cửa phòng thì đã nghe giọng quen thuộc vang lên, tay đưa lên gõ cửa cũng dừng ở không trung.

-Du Thiên Ân, ngươi ngồi ngay ngắn cho ta, ngươi còn xoay qua xoay lại thì ngươi tự bôi thuốc đi.

-Được..a..a..đau

-Ngươi phải nam nhân không vậy, chỉ là bôi thuốc mà cũng đau đến nổi nhăn mặt.

-Ngươi thử nói xem?

Bên trong im lặng một hồi lại có tiếng nói.

-Du biến thái, ngươi chết đi!!

-A...a...a Tiểu Tâm,ngươi bỏ tay ra, đừng bấu vào hông ta nữa thật sự rất đau...a...a..

Du Thiên Vũ như chết lặng, là Thanh Tâm sao..sao cô nương ấy lại ở trong phòng nhị hoàng huynh, hai người họ còn nói chuyện rất là thân thiết, Thanh Tâm cô nương ấy lại nói chuyện thoải mái như vậy không một chút lễ nghĩa với nhị hoàng huynh mà huynh ấy không trách phạt mà còn đáp lại rất tự nhiên.

“két” tiếng mở cửa phát ra, Du Thiên Vũ vội nấp một sang một bên để quan sát.

-Ngươi đang bị cảm à không nhiễm phong hàn mau vào trong ngủ đi, ở ngoài trời rất lạnh, ta về phòng đây! Nàng nhìn Du Thiên Ân căn dặn.

Du Thiên Ân ngây người nhìn nàng một lúc mới gật đầu với nàng, nàng đi vào phòng, lúc này Du Thiên Ân mới nở nụ cười dịu dàng rồi cũng khép cửa lại.

Cảnh này Du Thiên Vũ nhìn thấy hết, và cũng biết được, không chỉ hắn có cảm tình với Thanh Tâm cô nương, mà nhị hoàng huynh của hắn cũng có, với lại nhị hoàng huynh hắn lại được lợi thế hơn, hắn đành mang một bụng sầu não trở về phòng.

Một Đoạn Nhân Duyên - Chương 36: Nụ hôn đầu của ta!!