Truyện tranh >> Một Đoạn Nhân Duyên >>Chương 23: Con sợ bể bụng lắm

Một Đoạn Nhân Duyên - Chương 23: Con sợ bể bụng lắm

Đại thẩm Như Xuân thấy nhị vương gia, nên theo phép hành lễ, còn nàng khó chịu nhìn hắn.

Bị thẩm ấy kéo kéo tay áo nhắc nhở, nàng mới hành lễ cho có lệ.

-Tham kiến nhị vương gia.

Du Thiên Ân đứng đó phe phẩy quạt, nhẹ giọng bảo ở ngoài không cần đa lễ như vậy, còn hỏi sao trùng hợp như vậy gặp nhau ở đây.

-Bẩm vương gia, nô tỳ và nha đầu Thanh Tâm đi mua một ít đồ.

-Và chuẩn bị về phủ! Nàng nói thêm vào, đề phòng hắn lại đầy đọa nàng,khi đó nàng cũng có cái cớ từ chối.

-Vậy cùng nhau về phủ thôi, ta cũng đang định đến Uy Vũ phủ.

Haiz, số nàng khi nào hết khổ đây.

Như thế mà hắn cùng nàng và thẩm Như xuân về phủ, A Triệu ga lăng mang hết đồ giúp nàng.

Về đến phủ mới biết phủ đang có khách, có lẽ là khách từ trong cung, thấy có rất nhiều binh lính canh gác ở cửa.

Nàng và thẩm Như Xuân đi vòng ra cửa sau, còn Du Thiên Ân vào cửa chính.

Du Thiên Ân đi vào binh sĩ cuối đầu chào, quả thật như hắn đoán người khách này là hoàng huynh của hắn.

-Tham kiến hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.

-Ấy nhị đệ mau đứng lên, đây không phải trong cung, không cần đa lễ như vậy.

-Đa tạ hoàng huynh.

Du Thiên Ân ngồi xuống ghế bên cạnh Du thiên Minh, còn Du Thiên Vũ nhanh miệng gọi gia đinh mang trà lên.

Du Thiên Minh vui vẻ nói.

-Sao lại trùng hợp như vậy, ta định cho người đến phủ mời đệ đến, nào ngờ đệ lại đến trước.

-Nhị huynh mấy ngày nay rất hay đến phủ của đệ chơi, hôm nay cả huynh đệ chúng ta điều tụ hợp lại, đệ rất là vui!

Tâm trạng của Du Thiên Vũ rất cao hứng, nhưng trái lại Du Thiên Ân chỉ ậm ừ cho qua thôi, điều hắn lo là, nếu nha hoàng mang trà lên là nàng, lỡ Du Thiên Minh phát hiện ra thì sao, hoàng huynh của hắn xưa nay rất nhạy bén.

Đến khi người dâng trà lên, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, Du Thiên Minh cùng hai huynh đệ thưởng trà, nói chuyện với nhau, thời khắc ấy dường như không có sự phân chia trên dưới, thời khắc ấy mới đúng là người một nhà.

Nhưng chỉ sợ rằng hoàng tộc là nơi tình thân không tồn tại, từ xưa đến nay họ tranh đấu với nhau vì quyền lực, cũng như tiên đế năm xưa đã phải khởi binh lật đổ hoàng đệ của mình để lên ngôi vua.

Trăng vừa lên cao, Du Thiên Minh khởi giá về cung, hôm nay đến hơi trễ nên Tiểu Hạo đã ngủ nên không được gặp nó, đứa cháu này của hắn rất lanh lợi, hắn rất thích, kế đó Du Thiên Ân cũng ra về, Du Thiên Vũ có giữ lại nhưng Du Thiên Ân từ chối, bảo là chỗ lạ sợ không thể ngủ được.

Tiễn hai vị hoàng huynh xong, Du Thiên Vũ trở về phòng, định bụng đi qua xem Tiểu Hạo thế nào, nhưng kỳ lạ bước chân lại không theo suy nghĩ mà tiến đến trước phòng của Thanh Tâm.

Du Thiên Vũ, tự thấy bản thân dạo này rất lạ, luôn nghĩ đến Thanh Tâm dù lúc vui hay lúc buồn, lại có chút ghen tỵ khi nghe Thanh Tâm đi cùng Du Thiên Ân, hắn đã tự hứa với bản thân là một lòng một dạ với một người, dù hắn và phu nhân hắn là do ban hôn.

Trước đây thấy cảnh mẫu thân mỗi ngày trông ngóng phụ hoàng, thật sự rất đáng thương, hắn không muốn bản thân mình lại giống phụ hoàng, nhưng giờ đây hắn thật sự rất quan tâm đến tiểu nha hoàng Thanh Tâm ấy, dù nàng ấy không phải tuyệt sắc, nhưng mỗi lần trò chuyện cùng lòng hắn cảm thấy rất bình yên.

Du Thiên Vũ định lùi bước ra khỏi đó, nhưng chợt nghe thấy tiếng cười của nàng, hắn thấy lạ, đáng nhẽ giờ này phải ngủ rồi chứ.

-Haha, Tiểu Cát ngươi thật có khiếu kể truyện vui, ta cười đến đau cả bụng.

Nàng cười đến ứa nước mắt, lúc chiều đi mua đồ cùng thẩm Như Xuân, để Tiểu Cát rút thăm giúp, nào ngờ tay nó cũng thúi như tay nàng bóc ngay số cuối cùng, nó thấy có lỗi nên thức trò chuyện với nàng đến khi nàng được tắm.

-Tỷ còn muốn nghe truyện khác nữa không, mấy truyện vui ngày nào đi chợ cũng nghe hết.

Nàng xua tay lia lịa.

-Thôi thôi, chắc cũng đến lượt ta rồi, trang thủ còn đi ngủ.



Nàng đẩy cửa bước ra, lúc đó Du Thiên Vũ cũng nấp người sang một bên.

Ngay sáng hôm sao, quản gia bảo gia đinh đào thêm một cái giếng nước và xây thêm một phòng tắm cho gia nhân.

Nàng phải nói là, sướng như điên, lòng còn thầm ngưỡng mộ ông chủ của mình quá chu đáo, biết nghĩ đến nổi lòng của nhân viên.

Lại nói thêm về cái tên Du Thiên Ân ấy, sáng đến chiều đến, thậm chí tối hôm qua còn ở lại đến tận khuya, nếu người ta không biết hắn là vương gia e là người ta nghỉ là cái tên ăn trực mặt dầy nhất hệ mặt trời.

Sáng nay hắn có đến nhưng trễ hơn so với mọi hôm, lại đến đúng lúc gia đình người ta dùng bữa thật là biết chọn giờ.

Nàng mang thức ăn từ phòng bếp lên, cẩn thận đặt xuống bàn, và khéo léo để đĩa thịt nướng gần với Tiểu Hạo, hôm trước nó bảo nó thích ăn thịt nhất.

Tình bạn của nàng với nhóc con đó xem như là rất tốt, nếu nó học xong sẽ chạy đi tìm nàng ngay, có hôm lại cho nàng quả táo, có hôm lại là một ít mức quả.

-Ngươi định đi đâu đó ở lại đứng hầu đi.

Nàng định đi về bếp ăn cơm, nhưng bị Dương Mỵ gọi lại.

-Ngươi không có miệng sao?! Chủ nhân gọi ngươi không lên tiếng, từ nay về sau nhớ làm cho đúng phép tắc.


-Vâng thư phu nhân, nô tỳ đã rõ.

Ấm ức, sao nàng lại xuyên đến chỗ này, sao nàng lại làm người hầu cơ chứ!!!

Tiểu Hạo lén nhìn nhị thúc của mình, nhìn nhị thúc rất nho nhã, nhưng mặt lúc nào cũng trắng trắng xanh xanh, đôi lúc làm Tiểu Hạo hơi sợ.

Nhưng nghe phụ thân nói thúc ấy rất hiền, nên Tiểu Hạo chẳng sợ tẹo nào, khi nãy còn gắp thức ăn cho thúc ấy nữa, thúc ấy cười lên nhìn đẹp lắm.

Rồi đột nhiên, Tiểu Hạo nhớ ra, nên nhai nhanh miếng thịt nướng, nuốt cái ực rồi mới cất lời.

-Phụ thân, con có thể xin người một chuyện không?

-Tiểu Hạo khi ăn không được nói chuyện! Dương Mỵ kế bên nhắc khéo con trai.

Du Thiên Vũ dù có nghiêm trong cách dạy con, nhưng hắn rất cưng chìu Tiểu Hạo, trước đến giờ nó chưa xin hắn điều gì cả, nay đã mở miệng hắn nỡ từ chối sao.

-Được, con nói cho ta nghe xem nào.

Nó lén nhìn mẫu thân thấy mẫu thân không giận, nên nó mới dám nói.

-Con muốn xin phụ thân là khi con học chữ xong thì cho phép con được đi chơi với bọn Tiểu Lam, Tiểu Anh, bọn họ ngày nào cũng được đi thả diều nên...

-Mẫu thân đã nói với con biết bao nhiêu lần rồi, học chữ phải lo học, con lại la cà theo mấy đứa nhóc đó thì sao mà thành tài đây!!

Bị mẫu thân chặn lời, mặt Tiểu Hạo yểu xìu, tưởng rằng không được, ai ngờ phụ thân nó cho phép.

-Không sao, Tiểu Hạo còn nhỏ đâu cần học nhiều đến vậy, được hôm nay con luyện chữ xong thì cứ đi thả diều.

-Phu quân...

-Ta bảo sao thì cứ như vậy đi, nàng đừng quá khắc khe với con.

Tiểu Hạo vui quá, không ngờ cách của nha hoàng tỷ tỷ lại có hiệu nghiệm, cứ sợ phụ thân sẽ không cho.

Nàng đứng phía sau cười lén, "Tiểu Hạo, giỏi lắm, giỏi lắm".

Nàng hôm nay đứng hầu đây, mới để ý Du Thiên Ân ăn rất ít, chỉ đụng đũa một lần.

Nghĩ một hồi nàng mới hiểu, chắc do ngồi đối diện Dương Mỵ, nói ra hắn cũng là một kẻ si tình, sao lại nặng tình với Dương Mỵ như vậy.

Bọn họ ăn xong nàng dọn dẹp hết, liền chạy xuống bếp ăn cơm, đối đến rung cả tay.


Ăn một mạch hai bát, no căn bụng, nàng đem đồ Tiểu Cát mới giặc rahậu viện phía tây để phơi, bây giờ đứng nắng ra đó phơi là hợp lý nhất.

Mãi mê với đống quần áo, nàng chẳng biết ai đó theo nàng từ lúc mới bước ra cửa bếp, nhìn cái tướng mang sọt quần áo, ai đó phì cười mấy lần, vì quá nhiều quần áo nên nàng phải khum lưng dạng chân mới mang nổi, ai ngờ lại làm trò cười cho ai đó.

Và ai đó nhân cơ hội nàng mải mê phơi đồ mà tiến đến gần hơn.

Nàng chợt khựng lại, tự nhiên có một mùi hương gì đó bay ngang mũi, mùi của hoa sen!

Bất giác nàng quay người lại và bắt gặp thân ảnh màu xanh đang cách nàng hai bước chân, nàng giật mình lùi lại.

-Sao gặp ta lại hoãng loạn đến vậy,ta đâu phải là quỷ?!

Phải rồi ngươi không phải quỷ, mà là ông nội của quỷ rồi!!

-Ngài đột nhiên đứng sau ta như vậy không giật mình mới lạ!

-Bây giờ là đứng trước mặt rồi, không sợ giật mình nữa!

Du Thiên Ân nói xong còn khuyến mãi thêm một nụ cười nhẹ như gió mùa xuân vậy, nhưng đáng tiếc nàng được miễn dịch rồi.

-Vậy ngày sao lại ở đây? Muốn sai vặt ta gì à?!

Du Thiên Ân lắc đầu.

-Không phải, chỉ là tình cờ đi dạo ngang thôi.

-Vậy ngày cứ tiếp tục đi dạo đi!

Bấm nút biến dùm, đừng ám tui nữa!

-Tự nhiên ta lại thấy cảnh vật nơi đây cũng được, nên không cần đi nữa, ở đây ngắm là được.

Đồ dỡ hơi! -Được ngài cứ tự nhiên!

Nàng tiếp tục phơi đồ, Du Thiên Ân hắn đi đến cái thềm nhà cạnh đó mà ngồi ngắm cảnh.

Rốt cuộc nàng cũng không chịu được, nhìn hắn như thế chướng mắt quá.

-Du Thiên Ân ta hỏi thật ngươi, có phải ngươi rất rảnh rỗi không?


Du Thiên Ân gật gù.

-Đúng thế.

Nhịn nàng phải nhịn, dù ở đâu giết người cũng sẽ chịu tội.

-Vậy nhà ngươi rất, rất rất nghèo sao.

Hắn cười cười nhìn nàng.

-Ngươi nhìn từ đầu đến chân ta, nghèo chỗ nào?!

Nàng ném cái áo chưa phơi xuống sọt tre, tiến đến trước mặt hắn.

-Vậy ta hỏi ngươi, ngươi không nghèo lại rất rảnh rỗi, vậy sao cứ đi ăn trực nhà đệ đệ của mình, sáng đến chiều đến, ăn cơm ba bữa không thiếu, ta nghe nói phủ của ngươi cũng rất lớn, mà đâu phải phủ ngươi bị lũ cuốn, động đất hay cháy rụi đâu chứ, suốt ngày ngươi cứ đến đây, ngươi không thấy xấu hổ sao?!

Du Thiên Ân chau mày nhìn nàng, sao đó hắn đứng bật dậy, bỏ đi một mạch, nàng chỉ kịp nghe vỏn vẹn bốn chữ.

-Ý kiến không tồi.

Nàng lại không hiểu hắn nói gì, chửi hắn vài câu, nàng lại tiếp tục làm việc, đến khi đang ăn cơm chiều, gia đinh trong nhà chạy đôn chạy đáo.

Đại thẩm Như Xuân đi nghe ngóng về kể, là phủ của nhị vương gia bị cháy lớn, tam vương gia bảo gia đinh lập tức qua bên đó giúp dập lửa.

Phụt, bao nhiêu cơm trong mồm nàng điều bay đầy lên mặt Tiểu Cát.

-Thanh Tâm Tỷ!! Tiểu Cát gào khóc.

-Khụ...khụ...thứ lỗi cho ta...khụ khụ..

Tiếng lòng nàng thầm vang lên," bà nó, không phải miệng nàng cũng bị nhuộm đen luôn rồi chứ, sao lại linh quá vậy"

..................

Hôm nay mặt trời không quá chói chang, nắng vừa ấm, rất thích hợp cho việc dạo phố.

Phố xá kinh thành thường ngàyvẫn rất tấp nập, người mua kẻ bán, đủ loại tiếng rao mời chào.

Một quán rượu ven đường cũng đặc biệt đông, mãi mới có bàn để ngồi, nên hai thanh niên hối thúc tiểu nhị mang rượu.

-Tiểu nhị mau mang lên hai giò rượu, một đĩa đồ nhấm, nhanh nhanh lên ta khát khô cả họng rồi đây!

-Được được, đến ngay, đến ngay đây!

Tên tiểu nhị đem rượu và đồ ăn lên hai người thanh niên mới bắt đầu nhăm nhi với nhau.

-Ngũ Lâm, ngươi nói xem tự nhiên phủ của chúng ta lại bóc cháy, có phải là điềm báo gì không, nhị vương gia ngày ấy?!

-Bậy bậy, ngươi đừng nói như vậy, có lẽ do bọn nha hoàng bất cẩn thôi.

-Ta cũng mong là vậy, nhị vương gia đối với hạ nhân chúng ta cũng rất tốt, cầu mong những lời tiên đoán đó là sai.

-Đúng đúng, ta cũng mong vậy, mà có điều ngươi có cảm giác nhị vương gia là tiên nhân không? Từ khí chất đến dung mạo, có lẽ vụ cháy này người cũng dự đoán được, nên trước khi cháy một canh giờ, người bảo chúng ta đem dọn hết sách và trang trong thư phòng ra.

Hai người thanh niên nọ, cứ mãi mê nói về chủ nhân của họ, còn người bàn bên cạnh, tâm trạng não nề hơn nhiều Giò rượu trên bàn đã trên mười bình.

-Nam Cung Việt, ngươi rốt cuộc có chuyện gì, ngày nào ngươi cũng uống rượu, ngươi xem ngươi sắp thành sâu rượu rồi!

Tô Cảnh nhìn Nam Cung Việt thở dài, chẳng biết bị gì ngày nào cũng ra đây uống rượu, rồi còn xin phép nghĩ dài hạn nữa, hỏi thì không nói gì.

-Ta phải đi tuần tra đây, ngươi ở đây một mình đi!

Tô Cảnh bỏ đi, Nam Cung Việt vẫn tiếp tục uống mà không màn đến xung quanh, đến khi một tiểu cô nương cầm sâu hồ lô, đứng đó nhìn hắn.

-Ca ca, ca uống nhiều như vậy không sợ bể bụng sao?

Nam Cung Việt liếc nhìn tiểu cô nương.

-Tiểu cô nương muội có ái mộ một người nào đó chưa?

Tiểu cô nương hình như không hiểu, cứ chớp chớp mắt nhìn Nam Cung Việt,hắn lại nói tiếp.

-Nếu như muội ái mộ một ai đó, nhưng trước mặt họ muội lại làm điều xấu hổ, như việc tè dầm chẳng hạn, muội còn có thể gặp mặt người muội thích được không?!

Tiểu cô nương mặt cứ mãi tĩnh bơ, nam cung việt lại buồn, tự nhủ chỉ là trẻ con nên không hiểu.

Một lúc sao mẫu thân của tiểu cô nương lại gọi đi. Ở xa xa lại vang lên giọng trong trẻo của trẻ con

-Mẫu thân ca ca đằng kia tè dầm trước mặt người ca ấy thích, nên giờ ngồi uống rượu nhiều như thế, nữa con lớn lên con sẽ không tè dầm như vậy đâu, con sợ bể bụng lắm.

Người nào đó khóc không ra nước mắt, lại gọi thêm năm giò rượu...

Một Đoạn Nhân Duyên - Chương 23: Con sợ bể bụng lắm