Ngũ Y Y ôm đầu, nhăn gương mặt nhỏ nhắn lại.
Hoắc Phi Đoạt cảm thấy không ổn, một phát bắt được cánh tay Ngũ Y Y: “Em nhìn anh!”
“Làm gì? Anh thả tôi ra.”
“Nhìn anh!” Hoắc Phi Đoạt gầm lên giận dữ.
Ngũ Y Y sợ tới mức run bắn cả người, sợ hãi nhìn gương mặt tuấn tú của Hoắc Phi Đoạt.
Ánh mắt của anh thật đẹp, giống như là kim cương. Xinh đẹp giống như kim cương trong đêm.
“Anh, anh nắm tôi đau quá…” Ngũ Y Y nhỏ giọng ấp úng.
Hoắc Phi Đoạt sửng sốt một chút, đau lòng thả lỏng ra, thở dài, nói nghiêm túc: “Nhìn anh, Y Y, anh là Hoắc Phi Đoạt, là người đàn ông của em, chúng ta lập tức đi đăng ký kết hôn, khoảng thời gian này em đột nhiên mất tích, là bị thằng khốn Tiêu Lạc kia bắt đi.”
“Hả? Không phải đâu? Tiêu Lạc là chồng tôi mà.”
“Em hãy nghe anh nói!” Hoắc Phi Đoạt cắt đứt lời nói của Ngũ Y Y “Mẹ của em qua đời, chị cả của em là Ngũ Nhân Ái vì chuyện yêu đương với Tiêu Lạc đã tự sát chết. Em vốn rất hận Tiêu Lạc, em cho rằng Tiêu Lạc hại chết chị cả của em. Em nhớ không?”
Ngũ Y Y mở to hai mắt, trong con ngươi đều là hoảng sợ: “Anh,anh nói cái gì? Tôi có chị? Tiêu Lạc còn hại chết chị của tôi?”
Hoắc Phi Đoạt dùng sức gật đầu: “Sau khi Tiêu Lạc và chị cả Ngũ Nhân Ái của em đính hôn, lại đổi ý, công khai hủy bỏ hôn ước, không chừa mặt mũi cho chị em, cô ấy không chịu nổi nên tự sát, rất đáng tiếc không cứu được cứ như vậy mà chết. Chẳng lẽ em đã quên rồi sao?”
Ngũ Y Y lắc đầu: “Không thể nào, điều đó không thể nào… Đây đều do anh suy đoán, đều là anh bịa đặt, Tiêu Lạc làm sao có thể như vậy? Anh ấy là chồng của tôi, anh ấy là người tốt, anh ấy rất ôn nhu. Đây đều không có khả năng, đây cũng không phải là sự thật, đây đều là anh gạt tôi…”
Ngũ Y Y hít thở ngày càng gấp, càng ngày càng nhanh, đột nhiên tròng mắt khẽ đảo, cả người ngã xuống đất, bất tỉnh.
“Y Y!”
Hoắc Phi Đoạt ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Ngũ Y Y vào trong ngực: “Y Y, em không sao chứ? Y Y! tên Tiêu Lạc chết tiệt, rốt cuộc mày đã làm gì đối với Y Y?”
Hoắc Phi Đoạt ôm Ngũ Y Y nhanh chóng chạy vào biệt thự.
A Trung cười đón: “Lão đại, Tiêu Lạc giữ lại vài tên vệ sĩ, mới đánh vài cái đã xong đời, thi thể đã đưa đi… A? Ngũ tiểu thư làm sao vậy?”
Hoắc Phi Đoạt lo lắng: “Nhanh chóng liên lạc với bác sĩ giỏi nhất, tôi nghi ngờ Y Y mất trí nhớ.”
“A…” A Trung đi được vài bước chợt dừng lại, mở to mắt: “Cái gì? Mất trí nhớ? Không phải chứ? Mất trí nhớ? Chơi trò mất trí nhớ?”
Ngũ Y Y nằm trong phòng ngủ.
Hoắc Phi Đoạt đi qua đi lại trong phòng, A Trung đứng gần cánh cửa, trong mắt dõi theo thân ảnh di chuyển của Hoắc Phi Đoạt.
Lão đại đi tới đi lui làm anh ta muốn choáng váng rồi.
Bác sĩ ngồi ở bên giường khám bệnh cho Ngũ Y Y.
Dưới lầu, lấy làm tiếc nói: “Đúng là mất trí nhớ. Dựa vào sự kiểm tra của tôi, là bị tiêm vào người loại thuốc mất trí nhở kiểu mới, nên mới có thể xảy ra như vậy. Tất cả trí nhớ ban đầu đã bị niêm phong.
“Cái gì? Niêm phong trí nhớ lại? vậy làm sao bây giờ?”
“Trước mắt tôi không có cách nào, nhưng mà Y học Trung Quốc hẳn là có cách chữa trị cho cô ấy, tôi có quen một bậc thầy. Y học Trung Quốc nổi tiếng thế giới ngài liên lạc với ông ấy đi.”
“Được, cảm ơn ông!”
Hoắc Phi Đoạt tiễn bác sĩ đi, mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha, xoa xoa huyệt thái dương, càng nghĩ càng tức, nhịn không được dùng quyền đánh lên ghế sô pha.
A Trung đứng một bên sợ hãi, không dám thở mạnh.