Ngũ Y Y ngồi ở chỗ đó lo sợ bất an.
Tiêu Lạc sấy tóc, nhìn chính mình trong gương, cũng lo sợ bất an.
Đây là lần đầu tiên của anh và Y Y.... ...... ...... ...
Trong lòng anh vô cùng kích động, nhưng lại không biểu hiện phần hưng phấn quá trớn ra ngoài, anh sợ cô sẽ nghi ngờ.
Nếu đã là vợ chồng, làm sao còn có thể xa lạ như vậy chứ?
Tiêu Lạc lặng lẽ nhìn Y Y, nhìn cô đang chống cằm, gương thẹn thùng trông rất ngốc nghếch.
Ha ha, vật nhỏ này, nhất định là bị mình mê hoặc rồi.
Có cảm giác cực kỳ thành công.
Tiêu Lạc tắt máy sấy, lấy tay đẩy đẩy tóc, nhìn vào người đàn ông đẹp trai trong gương rồi nhẹ nhàng gật đầu.
"Sấy tóc xong rồi."
Anh cười nhìn Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y khẩn trương chớp mắt liên tục: "Này này, anh không cần sấy tóc thêm một chút nữa à? Ngộ nhỡ không được thì sao?"
Tiêu Lạc cất bước đi về phía cô: "Tóc của anh ngắn, không giống như tóc của em, đã khô rồi."
"Hả? Nhanh như vậy đã khô rồi sao?"
Ông trời ơi, vì sao thời gian sấy tóc lại nhanh vậy chứ?
Cô nên làm cái gì bây giờ?
Cô căng thẳng muốn chết rồi!
Ngũ Y Y nhịn không được dùng tay nắm chặt cái chăn, sợ đến mức mi mắt cũng không dám nhìn Tiêu Lạc.
Tiếng bước chân càng đến gần, cô lại nhịn không được run rẩy.
"Đang suy nghĩ gì đấy?"
Tiêu Lạc cười khẽ, mang theo một mùi hương thơm ngát, hai tay anh chống lên giường, gương mặt tuấn tú từ từ cúi đầu nhìn vào hai mắt Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y chống lại nụ cười nhạt và ánh mắt mê người của anh ta thì sợ đến mức cả người run rẩy, tranh thủ thời gian ngước mặt lên, nhìn xung quanh: "Ha ha ha, không có gì. Này, hôm nay ánh trăng thật đẹp."
"Đúng không?"
Tiêu Lạc nhịn không được cười ha ha: "Xin lỗi, hôm nay trời hơi nhiều mây, không có trăng sáng."
"A, ha ha, phải không? Lúc nãy có trăng sáng mà!"
Ngũ Y Y lúng túng gãi gãi đầu.
Ách! Ngũ Y Y sửng sốt, không biết làm sao nhìn Tiêu Lạc đến gần.
Phải nói thật ông xã mình lớn lên vô cùng đẹp trai, đặc biệt là lúc khẽ cười khi thức dậy, rất có sức cuốn hút, có tính kích động mê người.
"Y Y, biết rõ anh vẫn luôn rất yêu em không?"
Tiêu Lạc thâm tình thổ lộ, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, khi anh đặt vào lòng bàn tay mình rồi nhẹ nhàng vuốt ve.
Gương mặt của Ngũ Y Y trong chốc lát đỏ bừng, hơi lo lắng: "Là sao? Rất, rất cảm ơn anh đã đối xử với em như vậy, em rất cảm ơn."
"Cảm ơn em đã tin tưởng anh, giao em cho anh, cho phép anh làm bạn với em cả đời, đây mới là cảm kích của anh đối với em."
Ngũ Y Y nâng mắt, ngạc nhiên nhìn Tiêu Lạc.
Người đàn ông này.... .......rất có cảm tình!
Có thể có được người chồng như vậy, cả đời này cô còn muốn gì nữa, thật là đáng giá!
"Lúc em gặp tai nạn, anh vẫn luôn ở bên em, không bao giờ bỏ đi?"
"Đương nhiên. Em là tất cả của anh, là duy nhất của anh, là người anh yêu nhất, tại sao anh có thể rời bỏ em?"
Tiêu Lạc cười nhe răng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, lấy tay vuốt ve mái tóc Ngũ Y Y.
"Cảm, cảm ơn anh.... ...... ..."
Ngũ Y Y cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt nóng như lửa kia, nó lắp bắp.
Ngoại trừ nói cảm ơn ra, cô thật không biết hiện tại nên nói gì.
"Không nhớ sao?"
Tay Tiêu Lạc thuận lợi trượt đến đầu vai Ngũ Y Y, nhẹ nhàng xoa xoa.
"Cái gì?" Ngũ Y Y muốn né tránh tay anh ta.