Một màn vừa rồi cả hai người đều thấy được.
Ngũ Nhân Tâm chạy xuống, vội vàng hỏi Ngũ Học Phong: "Ba! Y Y bị bắt cóc sao? không tìm được Y Y sao?"
Ngũ Học Phong ngồi phịch trên sàn nhà, đấm mạnh lên mặt đất khóc lớn: "Công ty của tôi! Tâm huyết cả đời của tôi! không thể đóng cửa! muốn cái mạng già này của tôi, công ty của tôi!"
Vành tai Ngũ Nhân Tâm đỏ bừng, cứng cổ, cắn môi nói: "Chị mới không lo lắng cho con bé chết tiệt kia! Chị mới không lo lắng.... ... hu hu.... ......."
Nói xong, cô ta cũng khóc.
Ngũ Nhân Lệ ôm Ngũ Nhân Tâm, hai người khóc đến đau đớn thương tâm.
Tiêu Lạc bưng thức ăn có hương vị thơm ngon ngọt ngào cho Ngũ Y Y, đỡ Y Y đến trước bàn ăn.
"Ôi, đây đều là anh làm sao? Tài nấu nướng của anh thật giỏi! Em lợi hại như vậy, tìm được một ông xã hoàn mỹ."
Ngũ Y Y nhìn bốn món ăn một món canh, hoan hô lên.
"Ăn một chút gì đi, mấy hôm nay em không ăn cái gì, nhất định là rất đói."
"Ừ! Anh cũng ăn đi, chúng ta cùng nhau ăn!"
Ngũ Y Y chăm chỉ gắp thức ăn cho Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc gật đầu, có cảm giác rất ấm áp.
Cơm nước xong, Ngũ Y Y chuẩn bị đi tắm.
Vừa bước vào phòng tắm, cởi bỏ quần áo bên ngoài, cửa phòng tắm đã bị mở ra.
"A!" Ngũ Y Y bị dọa sợ hét to một tiếng, vội vàng lấy quần áo che chắn phía trước.
Tiêu Lạc đi vào, nhìn cơ thể trắng noãn của Ngũ Y Y, hỏi: "Anh giúp em tắm được không?"
"Hả? Anh giúp em? Không, không cần! Em tự tắm được rồi, anh đi ra ngoài đi."
Ngũ Y Y lắc đầu như trống bỏi.
"Trước kia đều là anh giúp em tắm, em quên rồi sao?"
Ngũ Y Y hoa mắt choáng váng.
Trời ơi, thì ra mình cởi mở như vậy, thậm chí còn để cho người đàn ông này tắm cho mình.... ...... ... Ách, không chịu nổi, vừa nghĩ đã cảm thấy mặt đỏ tai hồng.
"Bây giờ.... ........em không nhớ về trước đây, em muốn tự mình tắm, xin anh, để em tự tắm có được không?"
Tiêu Lạc mím môi cười: "Bây giờ ngay cả đi tắm cũng muốn anh cõng sao? Buổi tối chúng ta làm chuyện yêu đương thì sao? Chẳng phải là em sẽ càng thêm xấu hổ à?"
"Hả? Ân ái?"
Ngũ Y Y trừng to hai mắt muốn rớt ra.
Sau gáy đổ mồ hôi lạnh.
Không phải chứ, hai người bọn họ còn phải.... ......cái gì kia?
"Không, không muốn đây, em, em không có.... ......Em, em cảm thấy phải.... ...... ..."
Ngũ Y Y đỏ mặt tía tai, hoảng hốt không thôi.
Tiêu Lạc cười một tiếng: "Vậy cũng được, để tự mình em tắm. Nhưng mà tiết mục buổi tối không thể thay đổi, anh đã chờ đợi mấy ngày rồi, em phải thông cảm cho chồng em, em muốn để chồng em trở thành hòa thượng sao?"
Tiêu Lạc chớp chớp mắt với Ngũ Y Y, đóng cửa đi ra ngoài.
Ngũ Y Y ngồi ngây ngốc tại chỗ.
"A a a, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Thật muốn làm cái kia sao? Ai da, tại sao mình khẩn trương như thế, tại sao mình lại sợ như thế? Trời ơi, sắp điên rồi! Có phải mình là một cô gái ngu ngốc nhất trên đời này không? thậm ngay ngay cả việc ân ái với ông xã mà cũng sợ hãi? Trời ơi, vì sao mình cảm thấy xa lạ như vậy?"
Ngũ Y Y đang tắm thì phát điên lên.
Bây giờ trước tiên không nghĩ đến nữa, càng nghĩ càng lo lắng.
Trước tiên đi tắm trước, tắm rửa sạch sẽ, sẽ không có cảm giác dính dính không thoải mái nữa.