“Ngũ Phong Tập! Ông còn tính người không? Người nằm trong đó là con gái ruột của ông, bây giờ cô ấy không biết sống chết thế nào, ông vẫn còn tâm trạng để cười, để nịnh bợ ư? Ông đúng là không phải người!”
Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ đều kinh ngạc nhìn về phía Ngũ Y Y.
Tiêu Mai tức giận nói, “ Ngũ Y Y, cô đang nói chuyện cùng ba mình đấy à? Đây dù sao cũng là trưởng bối của cô, cô đây là thái độ gì!”
Ngũ Y Y nhìn chằm chằm Tiêu Mai, “Cô đứng sang một bên cho tôi! Chính em trai tốt của cô làm Ngũ Nhân Ái biến thành như vậy đấy! Cô vẫn còn mặt mũi đứng đây à?”
Khí thế của Tiêu Mai nhất thời trầm đi.
Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng kéo Ngũ Y Y vào ngực mình, nói, “Bác Ngũ không khách khí với tôi, đều là người một nhà cả.”
Hả? Ngũ Phong Tập bị tiếng “Bác Ngũ” của Hoắc Phi Đoạt làm hoảng sợ.
Hoắc Phi Đoạt bổ sung, “Y Y là bạn gái tôi, không lâu nữa chúng tôi sẽ ra nước ngoài đăng ký kết hôn. Vì vậy, tôi sắp trở thành con rể của ngài, ngài không cần khách sáo với tôi. Đều là người một nhà mà.”
“A! Có thật không? Đăng kí kết hôn? Hoắc tổng, ngài không nói đùa chứ? Ngài thật sự muốn kết hôn với Y Y nhà tôi? Không lầm chứ?” Ngũ Phong Tập cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Ngũ Y Y phiền não kêu, “Hoắc Phi Đoạt, xin đừng tự làm chủ có được không? Ai nói muốn gả cho anh? Anh nói muốn đăng ký kết hôn anh? Em còn chưa có đồng ý!”
Hự…… Ngũ Phong Cách suýt ngất. Chuyện này, hình như hơi ngược thì phải? Phải là Y Y nịnh bợ Hoắc Phi Đoạt, cầu xin kết hôn sao. Tại sao lại thành Hoắc lão đại muốn kết hôn, Y Y lại không muốn thế?
Đèn phòng cấp cứu tắt, Ngũ Y Y lập tức chạy lên mấy bước, bác sĩ y tá đi ra.
“Bác sĩ! Bệnh nhân thế nào rồi?” Ngũ Nhân Tâm, Ngũ Nhân Lệ và Ngũ Y Y cùng nhau hỏi.
Bác sĩ lắc đầu, “Rất xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức, nhưng được phát hiện quá muộn, bệnh nhân đã qua đời.”
“A!” tất cả mọi người đều sững lại.
Ngũ Nhân Lệ lập tức khóc, “Chị hai! Chị hai! Chị đừng chết!”
Ngũ Nhân Tâm cũng khóc theo, Ngũ Y Y cũng không nhịn được dựa vào tường, khóc lớn. Một thiếu nữ sống sờ sờ cứ như vậy rời khỏi thế gian.
Nghỉa trang, tất cả mọi người của nhà họ Ngũ đều đến tiễn Ngũ Nhân Ái. Hoắc Phi Đoạt cũng ở đây, anh ôm Ngũ Y Y, cả người mặc tây trang đen, đeo kính màu đen.
Ngũ Y Y cầm khăn tay lau nước mắt. Mặc dù Ngũ đại ghét cô nhưng cô cũng không muốn thấy cảnh này, đó dù sao cũng là chị cùng cha khác mẹ với cô.
Mọi người xột xoạt ra khỏi nghĩa trang, Ngũ Nhân Tâm hung tợn nói, “Ngũ Y Y! Chị hai của tao chết tất cả đều tại mày! Nếu không phải tại mày, chị hai của tao đã không bị Tiêu Lạc vứt bỏ, đều tại mày! Tao hận mày!”
Hoắc Phi Đoạt đưa tay bóp cổ Ngũ Nhân Tâm, môi mỏng lộ ra sự tàn nhẫn, “Còn nói lung tung nữa, tôi sẽ cho cô đi theo chị cô luôn! Có tin không?”
Ngũ Nhân Tâm không thở được, bị dọa quơ tay múa chân loạn lên.
Ngũ Y Y bước qua, kéo tay Hoắc Phi Đoạt, “Phi Đoạt, anh làm gì vậy, buông cô ta ra.”
Hoắc Phi Đoạt hung hăng ném Ngũ Nhân Tâm qua một bên, cô ta ngã trên đất, Ngũ Nhân Lệ chạy nhanh qua đỡ cô ta.
Hoắc Phi Đoạt nhìn chằm chằm Ngũ Nhân Tâm, “Tôi cảnh cáo cô, không được có lần sau! Ai dám làm tổn thương người phụ nữ của Hoắc Phi Đoạt tôi, tôi sẽ khiến người đó phải xuống địa ngục!”