"Đúng vậy, anh Phi Đoạt làm việc chưa bao giờ nói ra, bình thường anh ấy rất ít nói."
Thạch Ưng gật đầu: "Vì vậy mới nói, anh ấy làm như vậy chỉ có một lí do, đó chính là, bên ngoài muốn nói cho cô biết, anh ta rất để ý Ngũ Y Y, đồng thời cũng cảnh cáo cô, không có ý nghĩ động đến Ngũ Y Y."
"A?" Phúc Hi phát hoảng "Anh, ý của anh là..."
"Đúng, Hoắc Phi Đoạt đã nghi ngờ cô rồi."
Phúc Hi lập tức nhíu mày: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Hôm nay biểu hiện của cô không tệ, lúc đó tôi sợ cô nổi trận lôi đình lên, như vậy thật sự xong đời, Hoắc Phi Đoạt hoàn toàn nghi ngờ cô. Trong thời gian này cô phải diễn thật tốt, cố gắng làm bộ dạng rất thích Ngũ Y Y, loại bỏ cảm giác và nghi của Hoắc Phi Đoạt đối với cô."
"Hả? Muốn tôi phải luôn thích cô ta sao? Việc này rất khó! Đối với tôi quả thật là một dày vò, tôi hận không thể lập tức giết chết cô ta!"
Phúc Hi bất mãn nhăn mặt lại.
Thạch Ưng mở cửa xe cho Phúc Hi, thở dài: "không còn cách nào khác, nếu để cho Hoắc Phi Đoạt nghi ngờ đến cô, tôi nghĩ rất nhanh cô phải rời khỏi Trung Quốc."
Phúc Hi cúi đầu lau nước mắt, nghẹn ngào: "Được rồi, tôi sẽ cố gắng, tôi sợ đến lúc đó tôi không làm được, bóp chết con nha đầu chết tiệt kia!"
Hoắc Phi Đoạt chuẩn bị trở lại phòng bệnh, đến hành lang thấy Hàn Giang Đình ngáp liên tục, anh đi qua, vỗ vai Hàn Giang Đình, nói: "Giang Đình, hay là cậu về nhà đi, có anh em ở đây chăm sóc Y Y rồi. Mấy ngày nay cậu cũng mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi thật tốt."
"Hả?"
Hàn Giang Đình bị doạ sợ hãi, chớp chớp mắt, gật đầu nói: "Được rồi, tôi đi về đây."
Vừa đi được hai bước, anh quay đầu lại, dường như nhớ tới điều gì: "Đúng rồi, có một chuyện tôi phải nói một chút."
"Ừ, cậu nói đi."
"Hôm nay ba của Y Y đến bệnh viện thăm Ngũ Nhân Ái, nhưng không đến thăm Y Y, kết quả tôi nghe thấy Y Y nói chuyện với ba cô ấy, rất thương tâm. Tôi biết rõ Y Y, tuy rằng bề ngoài cô nguỵ trang kiên cường, thật ra nội tâm cô ấy rất khát vọng được quan tâm, nhất là một gia đình ấm áp."
"Hả?"
Hoắc Phi Đoạt nhướng mày, dường như đã hiểu rõ, gật đầu: "Được, tôi đã hiểu. Cảm ơn cậu luôn quan tâm đến Y Y."
Hàn Giang Đình gãi đầu: "Hắc hắc, không có việc gì, Hoắc lão đại, có phải anh nên suy nghĩ một chút chuyện thu nhận tôi làm đệ tử không? Tôi muốn đi theo anh học võ."
Hoắc Phi Đoạt nghiêm túc nói: "Tôi thật không có thời gian, bằng không tôi đến công ty tìm một cao thủ dạy võ cho cậu, để cậu bái anh ta làm sư phụ, rồi dạy võ cho cậu. Thế nào?"
"Oa! thật là tốt quá."
Ngũ Học Phong đang ngủ, điện thoại vang lên, ông ta bất mãn trở mình mấy lần, ngồi dậy bật đèn, miệng xụ xuống: "Nửa đêm là ai đây, nếu là gọi điện thoại nhầm số thì tuyệt tử tuyệt tôn."
Ông nhận điện thoại, miệng còn ngáp, cất giọng chất vấn: "Ai đó? Phiền chết đi."
"Tôi là Hoắc Phi Đoạt."
"A... A, ai ai? Ngài nói ngài là ai đó?" Hai mắt Ngũ Học Phong trừng to như viên đạn.
"Hoắc Phi Đoạt tập đoàn Đế Vương."
"........."
Ngũ Học Phong choáng váng vài giây, lúc này chuyện bé xé ra to cao giọng nói: "Là ngài à? Tổng giám đốc Hoắc ngài khoẻ! Ngài rất rất rất rất khoẻ!"
Ngũ Học Phong sợ đến mức từ trên giường nhảy xuống, đứng trên mặt đất, cúi đầu, khom lưng.