"Tốt lắm tốt lắm, cám ơn anh trước!" Ngũ Y Y vui tươi hớn hở, hai giây sau mới phản ứng kịp, há hốc mồm hướng về phía Hoắc Phi Đoạt kêu to, "Anh mới là ni cô! Vì sao tôi lại muốn làm ni cô chứ! Anh quá kém! Tại sao anh không đi làm hòa thượng đi! Hừ!"
Hoắc lão đại chính là phần tử nham hiểm!
"Ha ha." Hoắc Phi Đoạt hiếm có một lần cười nhẹ, trong treo liếc nhìn mặt Ngũ Y Y tối sầm lại, trong mắt long lanh như nước, "Tôi đi làm hòa thượng, không phải em sẽ đói chết à?"
Ngũ Y Y ngây ngẩn, không biết hắn nói cái gì.
Đói chết sao? Vì sao cô lại đói chết?
Cô có tay có chân, sao có thể đến nỗi đói chết được? Làm công cũng có thể ăn no bụng!
Âu Dương Phúc Hi ngồi xe đi tới tập đoàn Đế Vương.
Thạch Ưng cùng đi bên cạnh cô, không rời một bước, đi về phía đại sảnh.
"Đợi tôi vào phòng làm việc của anh Phi Đoạt, anh không cần đi vào."
"Dạ." Thạch Ưng nói rất ít.
"Cách bình giữ nhiệt cũng có thể ngửi được tất cả mùi vị, xem ra bây giờ trình độ nấu canh của tôi thật đúng là tăng lên rồi."
Phúc Hi vui sướng hài lòng đi vào thang máy, ánh mắt luôn nhìn bình giữ nhiệt.
Thạch Ưng giống như trời sinh làm bảo vệ, luôn cảnh giác nhìn xung quanh, nhấn nút đóng thang máy.
Thạch Ưng canh giữ ở cửa, Phúc Hi trực tiếp đẩy cửa phòng làm việc của Hoắc Phi Đoạt.
Bên trong trống trơn.
"Anh Phi Đoạt? Anh Phi Đoạt!"
Không ở đây sao?
Không nhớ gọi điện thoại trước cho Anh Phi Đoạt rồi.
"Xin hỏi cô là. . . ." Một nhân viên tiến vào nhìn Phúc Hi.
Thạch Ưng đi theo vào đây.
Phúc Hi khó ngăn nổi vẻ lo lắng, hỏi, "Cái đó, Hoắc Phi Đoạt đi đâu rồi? Anh ấy không có ở công ty sao?"
"À. . ., Hoắc tổng ở bên ngoài, hôm nay không trở về công ty. Cô có thể gọi điện thoại cho ngài ấy hỏi một chút.
"Hả? Không trở về? Ở bên ngoài?" truyện được lấy từ Doc Truyen . o r g
Vẻ mặt Phúc Hi thất vọng, cúi đầu xuống, từ từ đi ra ngoài.
Thạch Ưng nhìn bộ dạng đó của Phúc Hi, không nhịn được nói, "Gọi điện thoại cho Hoắc tổng hỏi một chút."
"Ừ." Phúc Hi tìm điện thoại gọi cho Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt đang gắp thức ăn cho Ngũ Y Y, từ trước đến nay Ngũ Y Y ăn cái gì cũng hào phóng, rất ít kiêng ăn, ăn cái gì cũng ăn ngấu nghiến.
Điện thoại của Hoắc Phi Đoạt rung lên, hắn cầm lên nhìn, liền nhíu mày. Là điện thoại của Âu Dương Phúc Hi.
Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng nhìn Ngũ Y Y đang ăn đồ ăn, không muốn nhận điện thoại của Phúc Hi, lại đặt điện thoại xuống, không nghe.
Phúc Hi nhíu mày, nhìn di động, "Làm sao lại không nhận điện thoại của tôi? Rốt cuộc là anh Phi Đoạt đang làm cái gì? Dù thế nào cũng cần phải nghe điện thoại chứ! Thật là!"
Phúc Hi giậm giậm chân, vô cùng không vui, lại gọi lại cho Hoắc Phi Đoạt.
"Em sẽ gọi! Gọi tới khi anh nghe mới thôi! Ngược lại em muốn nhìn xem, gọi cho anh bao nhiêu cuộc anh mới nghe!"
Phúc Hi gắt gao cắn môi, trong mắt bắn ra ánh sáng tức giận.
Lúc này, có một nhân viên đi qua bên này, Phúc Hi lập tức giận cá chém thớt, hướng về phía nhân viên kia hét to, "Nhìn cái gì vậy! Có cái gì đẹp! Người khác gọi điện thoại thì tới nhìn như vậy sao? Nhìn nữa, nhìn nữa tôi sẽ khoét mắt anh!"
Nhân viên kia sợ tới mức rụt cổ lại, vội vàng chạy mất.
Đó là chân dung phụ nữ . . . .Vừa mới nhìn vẫn là bộ dạng hiền thục, tại sao nói trở mặt liền trở mặt.
Hoắc Phi Đoạt bỏ đồ ăn xuống, nhìn nhìn điện thoại, quả nhiên, cái nha đầu Phúc Hi này chính là cực kỳ bốc đồng, nếu không nhận điện thoại của cô, dựa vào tính cách của cô, chính là sẽ liên tục gọi lại.
Hoắc Phi Đoạt hơi cau mày, đứng lên, cầm điện thoại đi ra bên ngoài.