Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới - Chương 4

Thấy cháu trai đáng tự hào của mình đến, vẻ mặt sắc bén của lão thái thái lập tức nhu hòa xuống, nâng tay nói: “Ngồi xuống hàn huyên với ta một chút, đang sốt ruột chờ mẫu thân con tới nói chuyện.

Ngu Phẩm Ngôn kéo môi mỉm cười, ngồi vào ghế đối diện lão thái thái giúp bà pha trà.

Nửa khắc sau, Lâm thị thong dong đến chậm, trên đầu gắn rất nhiều thoa ngọc, bên tóc mai gắn một đóa hoa nhung màu trắng, đôi mắt sưng đỏ, có vẻ như vừa mới khóc xong.

Lão thái thái làm ngơ uống trà, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Tuấn Kiệt đã qua đời mười năm, ngươi vẫn còn muốn mang tang, làm cho ai xem? Vô duyên vô cớ lại khiến trong phủ thêm xui xẻo!” Đối với người con dâu này, lão thái thái vô cùng không thích. Lúc con bà còn sống thì không cho nó nạp thiếp, khiến cho nhân số của Hầu phủ càng thêm ít ỏi, một cây chẳng chống vững nhà. Con trai qua đời lại trốn tránh sự thật, mặc kệ không thèm quan tâm hai đứa con và một gia nghiệp lớn như vậy, chỉ biết khóc lóc nỉ non.

May mắn là thân thể bà còn khỏe mạnh, có thể lo liệu mọi chuyện trong nhà, lại may mắn là cháu trai không chịu thua kém, cố gắng chống đỡ được nhà cửa, nếu không Vĩnh Nhạc Hầu phủ sớm đã bị bọn sài lang hổ báo kia chia cắt sạch sẽ, nàng ta khóc cũng không còn đất mà khóc đâu!

Nghĩ đến đây, trên mặt lão thái thái càng mang thêm vài phần căm hận, đặt mạnh ly trà lên bàn.

Lâm thị run lên đẩu, vội vàng khom thân hành lễ.

Ngu Phẩm Ngôn lấy ra một chiếc khăn, cẩn thận lau đi nước trà nóng văng lên tay tổ mẫu, khóe miệng mang một nụ cười ảm đạm, giống như hoàn toàn không phát hiện mẫu thân liên tục mang ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn hắn. Với hắn mà nói, ngày mà phụ thân chết đi, mẫu thân cũng đã chết theo. Nay mẫu thân này chỉ là một u hồn còn vất vưởng tạm thời tại nhân gian này mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ xuống đó đoàn tụ cùng phụ thân. Lời này tuy rằng nghe không hay cho lắm, nhưng bắt đầu từ lúc năm tuổi, không biết hắn đã nghe mẫu thân nhắc thế bao nhiêu lần, dần dần cũng không còn chờ mong gì vào bà nữa.

Trong lòng bà trừ trượng phu đã mất đi cũng không còn chứa bất kì kẻ nào, ngay cả khối bài vị lạnh như băng kia còn quan trọng hơn cả hài tử mà bà mang thai mười tháng mới sinh ra này. À không, hiện tại không thể nói như vậy, muội muội còn lưu lạc bên ngoài kia của hắn vẫn có thể lấy ra so sánh với khối bài vị kia đấy!

Khóe miệng Ngu Phẩm Ngôn mỉm cười càng sâu, ánh mắt lại càng chìm trong màu đen.

Lão thái thái vui mừng vỗ mu bàn tay cháu trai, thản nhiên mở miệng: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”

Lâm thị gạt nước mắt gật đầu, vừa ngồi xuống theo lời lão thái thái, lập tức há mồm hỏi: “Phẩm Ngôn, con tìm được muội muội chưa?”

Tương Nhi chảy máu đầm đìa được ôm về phủ, một đôi chân liền bị phế đi như vậy, một cái liếc mắt bà cũng chưa xem, một câu cũng chưa hỏi. Nếu gặp chuyện không may là chính hắn, bà sẽ phản ứng như thế nào? Có thể vì hắn mà rơi xuống một giọt nước mắt sao?



Nghĩ đến đây, Ngu Phẩm Ngôn chợt thấy không thú vị, nâng chung trà lên tinh tế thưởng thức, không chút để ý nói: " Năm đó bà chỉ biết bọn họ họ Thẩm, nói giọng Lĩnh Nam, là nhà thương hành, mọi thứ còn lại đều không biết. Thiên hạ rộng lớn như thế, trong khoảng thời gian ngắn sợ là chưa thể tìm ra, mong mẫu thân kiên nhẫn chờ đợi. Vả lại trên cổ tay của muội muội có một cái bớt hình hoa lan, làm sao có thể dễ dàng để người ngoài nhìn thấy, việc tìm kiếm càng khó khăn hơn.”

“ Cuối cùng phải đợi mất bao lâu?” Lâm thị nóng nảy, trông mong nhìn chằm chằm con: “Ta chờ được, nhưng muội muội của ngươi không thể chờ đâu! Nàng đường đường tiểu thư Hầu phủ, lại bị ôm nhầm đến nhà của một hộ thương nhân, cũng không biết phải trải qua những ngày đau khổ ấy như thế nào. Phẩm Ngôn, nó là muội muội ruột của ngươi, ngươi có thể xem nhẹ như vậy sao!"

Ngu Phẩm Ngôn nhíu mày sao, lạnh nhạt nói,“Con sẽ ghi nhớ.”

“Ghi nhớ, ghi nhớ cái gì, ngươi mau tìm cho ra đi! Một nhà họ Thẩm kia đều là loại lòng dạ hiểm độc, sinh phải một đứa Tang Môn tinh liền vụng trộm đổi với chúng ta, hại chết phụ thân ngươi, lại hại khổ muội muội ngươi. Nếu tìm được bọn chúng, ta nhất định phải khiến bọn chúng sống không bằng chết!” Lâm thị nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Còn đứa xui xẻo kia, ngươi ôm nó trở về làm gì? Mau đuổi nó đi đi! Nếu không phải nó có số mệnh hung thần ấy, khắc ngươi, làm sao ngươi có thể gặp thổ phỉ chứ! Sớm ngày đuổi nó đi, chúng ta mới có thể an bình!”

Vài năm trước, Lâm thị đã từng thỉnh một vị tăng nhân tha phương đoán mệnh cho Ngu Tương. Tăng nhân kia nói thẳng rằng Ngu Tương có mệnh khắc lục thân, năm thượng thất sát, ấn tọa tử tuyệt chi địa, là một ngôi sao xui xẻo hiếm thấy, vào nhà ai, nhà đó liền không ngừng xảy ra hoạn nạn. Lâm thị tin tưởng không chút nghi ngờ, từ đó liền phòng ngừa xem như không hề thấy Ngu Tương, còn dùng cả gỗ đào chế thành rất nhiều bùa trấn yêu, đặt khắp trong phòng Ngu Tương.


Lão thái thái là một tín đồ của đạo phật, nên cũng chịu ảnh hưởng từ tăng nhân, đối với đứa cháu gái này vẫn không hề muốn gặp. Nhưng dù sao bà cũng xuất thân từ một thế gia vọng tộc, xem trọng nhất quy củ, nên không quá khắt khe với chuyện của cháu gái ruột, chỉ xa cách một chút, phân lệ của cháu gái ruột một phần cũng không thiếu.

Lúc này nghe xong lời nói của Lâm thị, lão thái thái vẫn chưa nói gì, chỉ cầm lấy chuỗi phật châu ở trên bàn, yên lặng niệm kinh.

Ngu Phẩm Ngôn cũng cầm lấy một chuỗi phật châu, thờ ơ thưởng thức, từ từ nói: “Nếu không phải Tương Nhi thay ta cản hai đao, hiện giờ ta không chết thì cũng bị thương. Còn nữa, Tương Nhi vào cửa nhà ta mười năm, Ngu phủ ta đang suy yếu lụy tàn lại dần dần phát triển không ngừng, có bao giờ gặp một chút tai hoạ nào sao? Nên ta có thể nói, Tương Nhi không phải là tai họa, trái lại là phúc tinh của ta mới đúng. Nàng coi ta như ca ca ruột thịt, liều mình cứu ta, ta cũng sẽ xem nàng như muội muội ruột thịt, vô cùng che chở. Cho dù sau này tìm được muội muội trở về, ta cũng sẽ không đuổi nàng đi, mẫu thân không nên ép ta làm một kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa mới đúng.”

Lâm thị nghe xong lời này, vẻ mặt vặn vẹo nhăn nhó một trận, đang muốn phản bác, lão thái thái mở miệng: “Ngôn Nhi nói đúng, làm người không thể quên ân nghĩa. Ngu Tương cứu Ngôn Nhi cũng như đã cứu Hầu phủ, chúng ta sẽ nuôi dưỡng con bé cho tốt, cho dù sau này con bé tìm không thể lập gia thất, chúng ta cũng sẽ nuôi cả đời . Vĩnh Nhạc Hầu phủ không thiếu một đôi đũa hay chén cơm. Còn nữa, chuyện ôm nhầm hài tử, vốn là bà vú của ngươi có lỗi, không thể trách Thẩm gia được, bọn họ cũng thay Vĩnh Nhạc Hầu phủ ta nuôi dưỡng nữ nhi mười năm, đến lúc đó cho chút bạc bịt miệng họ là được, không thể sinh thêm nhiều chuyện rắc rối.”

Thế lực của lão thái thái rất lớn, Lâm thị không dám phản bác, chỉ có thể cắn răng gật đầu.

Ngu Phẩm Ngôn bỏ phật châu xuống, cười như không cười: “Đúng rồi, con có một chuyện còn muốn làm phiền mẫu thân. Ba ngày trước đại muội muội đã nghe lén cuộc nói chuyện của mẫu thân và tổ mẫu, đã biết được thân thế của Tương Nhi, cũng đã nói cho vài hạ nhân biết. Mấy kẻ hạ nhân kia con đã giữ lại, còn phải nhờ mẫu thân ra tay xử lý, chỗ đại đại muội muội cũng nên dạy dỗ lại một chút mới được."

Lâm thị dửng dưng cười lạnh: “Hạ nhân biết thì sao chứ? Nó vốn là là kẻ dã loại, còn định không cho người ta biết hay sao? Chiếm vị trí của nữ nhi ta, nay cũng nên trả lại rồi! Ngươi thả bọn hạ nhân ấy ra đi, một chút việc nhỏ đừng tới phiền ta.” Dứt lời liền đứng dậy muốn rời đi.

Lão thái thái không thể nhịn được nữa, dùng sức đập bàn, trách mắng: “Người đàn bà ngu xuẩn, lúc trước làm sao ta có thể chọn trúng một kẻ ngu ngốc như ngươi chứ, mắt ta lúc đó đúng là bị mù rồi! Nếu ngươi muốn rao cái tin nữ nhi của ngươi đang lưu lạc bên ngoài, không biết sống chết ra sao truyền khắp kinh thành; Nếu ngươi muốn để mọi người biết chuyện nữ nhi của ngươi bị một thương hộ hạ đẳng nuôi dưỡng; Nếu ngươi muốn để mọi người châm chọc con gái ngươi sinh ra đã là phượng hoàng nhưng lại trở thành chim trĩ bay trên ngô đồng, không để lại mặt mũi cho nàng; Nếu ngươi muốn sau này nàng không thể tìm được một người trong sạch để gả, đau khổ cả đời, thì ngươi cút về ôm cái bài vị của ngươi đi! Mã ma ma, đi, đuổi người này ra ngoài!”


Một lão phụ mặc một chiếc áo cộc màu xanh đáp một tiếng, nhấc chân đi ra ngoài.

Lâm thị thế này mới ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng ngăn Mã ma ma lại, quay sang phía lão thái thái xin tha:“Mẫu thân, con sai lầm rồi! Con sẽ sai người xử lí mọi chuyện, tuyệt đối sẽ không để lộ ra một chút nào! Người cứ yên tâm đi.”

Lão thái thái nhắm mắt, âm thầm niệm phật, sau mới áp chế được lửa giận, nói: “Hầu phủ có hai tiểu thư dòng chính song sinh, trong đó một người sức khỏe không tốt, đem gửi nuôi tại một ngôi chùa cổ phúc trạch thâm hậu, chỉ chờ tới tuổi cập kê mới trở về. Cả hai đều từ trong bụng ngươi đi ra , không phải là dã loại gì hết, nhớ kỹ chưa!”

Lòng Lâm thị không cam chịu, nhưng vẫn suy nghĩ cho thanh danh của nữ nhi, chỉ có thể uất ức gật đầu, thấy lão thái thái phất tay, lập tức vội vã đi ra ngoài.

Đã mười năm kể từ lúc phụ thân mất đi, đây là lần đầu tiên mẫu thân quản lý chuyện trong phủ, lần đầu tiên vì một người khác ngoài phụ thân mà nóng ruột nóng gan. Muội muội đang lưu lạc bên ngoài kia, đã trở thành tinh thần sống còn cuối cùng của bà rồi . Vậy hắn đặt ở đâu đây? Hắn được coi như cái gì đây? Nhiều lắm cũng chỉ tốt hơn Tương Nhi một chút mà thôi.

Ngu Phẩm Ngôn nâng ly trà lên, che dấu ý cười lạnh bạc trên khóe môi.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

Ngu Tư Vũ nằm dựa trên chiếc giường nhỏ gần của sổ, một tiểu nha đầu đang giúp nàng xoa thuốc, lâu lâu lại liếc mắt nhìn ra ngoài cửa.

Lúc này chính là giữa hè, ánh nắng vàng rực rỡ ban ngày đâm vào khiến cho người ta choáng mắt, còn có thêm tiếng ve kêu cao vút phập phồng trong cành lá rậm rạp ngoài kia, khiến người nghe xong tâm tình cực kì dễ cáu kỉnh.


Ngu Tư Vũ trở mình, từ từ nhắm hai mắt hỏi: “Bọn người Chu Vân đã trở về chưa?”

Tiểu nha đầu lại đi ra ngoài cửa sổ liếc nhìn một lát, lắc đầu: “Thưa đại tiểu thư, còn chưa gặp người.” Nói xong còn muốn ra cửa kiểm tra thêm, đã thấy thái thái dẫn một đám người chậm rãi đi tới, không tin được dụi mắt.

Cả ngày thái thái đều ở trong phòng nhớ thương Hầu gia, trừ bỏ chính viện của lão phu nhân, hình như không hề đi chỗ nào khác, hôm nay tại sao lại đến tây sương? Không phải là nhìn lầm rồi chứ?


Tiểu nha đầu lại tiếp tục dụi mắt, thấy thái thái chẳng những không có biến mất, ngược lại càng lúc càng tới gần, vẻ mặt âm trầm như nước, cũng không còn quan tâm đến bàn tay đầy thuốc mỡ của mình, vội vàng cúi thân đi tới lay chủ tử còn đang nằm trên giường nhỏ: “Đại tiểu thư, mau đứng lên, thái thái đến đây!”

Đừng nhìn dung nhan của thái thái xinh đẹp tú lệ mà tưởng bà có khí chất dịu dàng, kì thực là một người mãnh liệt , đè ép phu quân không được nạp thiếp, phu quân vừa chết, lập tức đuổi hết thiếp thất về thôn trang xa xôi, ngay cả một lí do thích đáng cũng lười tìm. Tuy rằng bình thường không hay gặp mặt, Ngu Tư Vũ lại vô cùng sợ vị chủ mẫu này, vội vàng nhảy xuống giường, sửa sang lại quần áo, sớm quỳ gối chờ ở cạnh cửa.

Lâm thị cũng không gọi nàng đứng lên, lập tức ngồi vào chủ vị, sai người lôi Phương ma ma cùng mấy người Chu Vân lên, trầm giọng nói: “Mấy nha đầu bà tử này phạm vào tội lời lẽ không tốt, Ngu phủ không chấp nhận được, lập tức cho uống thuốc câm bán ra ngoài, ngươi có ý kiến gì không?"

Mấy người bị bịt miệng, trói tay chân, lúc này không thể nói điều gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm chủ tử điên cuồng lắc đầu.

Ngu Tư Vũ kiên trì cầu xin: “Xin hỏi mẫu thân, rốt cuộc bọn họ phạm vào tội lỡ mồm chuyện gì, lại phải cho uống thuốc câm như vậy? Những nha đầu bà tử này của con đều là những người thành thật, tuyệt đối sẽ không vô duyên cớ bịa đặt sinh sự, mong mẫu thân minh giám.”

Bịa đặt sinh sự? Vừa nói tới chuyện này, cơn giận dữ chỉ vừa mới dịu xuống của Lâm thị lại bắt đầu bùng báy dữ dội. Nếu để những người này tùy tiện lan truyền tin ấy ra, khi nữ nhi của bà đã trở lại phải sống như thế nào đây? Làm sao có chỗ đừng trong đám quý nữ kinh thành? Làm sao có thể lập gia đình? Cả đời nữ nhi chẳng phải sẽ bị phá hủy hay sao?! Kẻ khởi xướng mọi chuyện ấy lúc này còn dám đứng đó chất vấn sao!

Nghĩ tới đây, Lâm thị càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, hung hăng đập ly trà trong tay xuống đất đất, lạnh lùng nói:“Những người này thành thật nhất sao? Thật hay cho cái câu bọn người thành thật nhất này! Ngay cả tiểu thư dòng chính cũng dám bày trò! Ngu Tư Vũ, ta nói cho ngươi biết, ngày đó ở chính viện nghe trộm được cái gì, tốt nhất ngươi nên cố quên hết cho ta. Nếu ta nghe được một chút phong phanh nào từ bên ngoài, cho dù ngươi có là huyết mạch của Ngu phủ, vẫn cứ như trước mà cuốn gói về thôn trang đi! Năm nay ngươi đã sắp mười hai tuổi rồi phải không? Muốn được gả vào gia đình giàu có thâm trạch hay là gia đình nghèo nàn thấp kém, tốt nhất tự nghĩ lại cho rõ!” Dứt lời liền ngoắc tay ra hiệu cho hai bà tử phía sau.

Hai gã bà tử lấy ra từ trong vạt áo vài bình thuốc nhỏ, mở nắp bình ra rót chất lỏng màu nâu vào miệng của đám người Chu Vân. Mấy người đau đến mức lăn lộn đầy đất, muốn mở miệng nhưng lại không thể phát ra tiếng, chỉ có thể phát ra âm khí đã bị nghiền nát, nhìn qua làm cho người khác vô cùng sợ hãi.

Ngu Tư Vũ đương nhiên chưa bao giờ thấy tình cảnh này, ôm đầu lui vào góc tường, thân thể không ngừng run rẩy.

Từ trong miệng đám người phun ra một ngụm máu tươi hấp hối, lại bị vài bà tử lôi như lôi chó ra ngoài. Lúc này Lâm thị mới cảm thấy vừa lòng, mang theo một đám người chậm rãi rời đi.

Trong viện chỉ còn lại vài nha đầu thô sử may mắn thoát khỏi tai nạn, thấy thái thái đi rồi, đứng ở bên cửa sổ co đầu rụt cổ xem, cũng không dám bước vào căn phòng dính đầy máu tươi kia.

Ngu Tư Vũ hãm sâu vào trong sợ hãi không thể tự kềm chế, chỉ biết ôm đầu, không ngừng nỉ non: “Vì cái gì, nàng rõ ràng là kẻ dã loại, ta đâu có nói sai chứ......”

Mẫu thân rõ ràng hận Ngu Tương thấu xương, vì cái gì mà lại bảo vệ nàng? Vô luận như thế nào, Ngu Tư Vũ cũng không thể nghĩ ra.

Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới - Chương 4