Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới - Chương 13

Editor: Camtusori

Đào Hồng, Liễu Lục hô nhỏ một tiếng, vội vàng xoay người hành lễ.

Phác thần y gật gật đầu, ghé vào song cửa sổ khanh khách cười không ngừng, ánh mắt cười đến ngập nước nhìn về phía tiểu cô nương phát ra ánh dương quang nhỏ vụn, có vẻ hoạt bát lại đáng yêu, hỏi: “Đây là tiểu muội muội mảnh mai đáng thương trong miệng ngươi đây sao? Mắt ta bị mờ luôn rồi, kiêu căng thì đúng hơn, nhìn xem có chỗ nào yếu ớt sao? Này cũng thật lợi hại, xem đi, chèn ép người khác đủ luôn đấy!”

Ngu Phẩm Ngôn không đáp, lập tức bước vào viện, ôn nhu gọi: “Tương Nhi.”

Tiểu cô nương mới vừa rồi còn cười đến vui vẻ, lập tức biển liễu biển chủy (mếu ma mếu máo), trừng mắt nhìn, giọt nước mắt lớn như hạt đậu nói đến là đến, giống như không cần mất tiền, chóp mũi ngọc hiện ra một chút đỏ thẫm, lắp bắp gọi một tiếng ‘Ca ca’, nhìn qua vô cùng đáng thương. Nếu không phải tình cờ thấy được cảnh tượng nàng chèn ép người khác, thật sự sẽ tưởng nàng bị thiên đại ủy khuất.

Cái này, đổi lại nhìn thấy bộ dạng kiều nhược ấy. Phác thần y cũng cảm thấy líu lưỡi vì công phu biển đổi sắc mặt của tiểu cô nương này.

“Ca ca, ca ca, huynh đã trở lại! Muội nhớ huynh chết mất!” Nàng cất giọng la to, nửa người lộ ra khỏi song cửa sổ, giang tay lên muốn ôm.

Lúc về nhà, có người dùng cách thức nhiệt liệt như vậy hoan nghênh chào đón hắn, đấy vẫn là lần đầu tiên. khuôn mặt vốn lạnh lẽo của Ngu Phẩm Ngôn từ mềm mại xuống đến rối tinh rối mù, vội vàng bước nhanh vài bước, hô: “Đừng nhúc nhích, cẩn thận rơi xuống bây giờ!” Hắn bước nhanh vào nhà, ôm tiểu cô nương ngày nhớ đêm mong vào trong lòng thật lâu, cân nhắc sức nặng, trầm thấp cười:“Lớn thêm rồi, sắc mặt cũng tốt , xem ra muội đã ngoan ngoãn dùng bữa.”

Cử chỉ thuần thục mà vô cùng thân thiết khiến Ngu Tương có loại cảm giác như đang đối mặt với người anh trai song sinh chưa bao giờ tách xa. Nàng bình tĩnh nhìn Ngu Phẩm Ngôn một lúc lâu, mới đưa tay sờ khuôn mặt bị nỗi gian nan vất vả che kín, giọng điệu vô cùng đau lòng: “Ca ca lại gầy rất nhiều, ban sai nhất định rất vất vả rồi!”

Một câu hỏi thăm ân cần thân thiết, dù có vất vả thêm nữa cũng không tính là gì. Ngu Phẩm Ngôn mỉm cười lắc đầu, lại cân nhắc tiểu cô nương lần nữa mới nhẹ nhàng đặt nàng lên giường mềm.

Ngu Tương một tay nắm lấy vạt áo của hắn, một tay chỉ ra ngoài cửa sổ, hỏi: “Ca ca, ông ta là ai vậy?”

Phác thần y chỉ tấm tắc tán dương xem xét hoa cỏ trong viện. Vị trí trưng bày của những thứ hoa cỏ này vẫn chưa trải qua quy hoạch cẩn thận, nhưng đâu có vẻ như chỉ đặt xuống vài cái chậu rỗng, bởi vì mọc quá mức sum xuê, ngược lại hiện ra một loại vẻ đẹp hỗn độn hoang dã, đầu tiên nhìn thấy sẽ không có cảm giác gì lớn, nhưng nhìn lần thứ hai, thứ ba liền bị cảnh tượng sức sống bừng bừng này mê hoặc.

Viện ví như người, tiểu cô nương này hẳn là cũng có một ít tính chất ấy. Phác thần y âm thầm gật đầu, nghe thấy câu hỏi của Ngu Tương, đi đến bên cửa sổ cười tủm tỉm đáp: “Ta là đại phu do ca ca ngươi mời đến chuẩn trị cho chân của ngươi. Ngươi có thể gọi ta là Phác thần y.”

Thật đúng là tự đại, thẳng thắn bảo nàng gọi là thần y, Ngu Tương mỉm cười, gọi một tiếng: ‘Phác thần y’.

Phác thần y hài lòng gật đầu, lại nói: “Chẳng qua ta có một quy tắc, cả đời chỉ chuẩn bệnh giúp người khác một lần. Ta vốn đồng ý với ca ca ngươi giúp ngươi chuẩn bệnh, nói cách khác cơ hội duy nhất của ngươi đã dùng hết. Nhưng mà ông trời trêu ngươi, Thái tử bị trúng bệnh dịch, vì thế ca ca ngươi liền lấy cơ hội được chữa bệnh của ngươi nhường cho Thái tử. Ta cứu Thái tử, liền không thể cứu ngươi, bởi vì hai cơ hội của các ngươi đều dùng đã dùng hết. Ngươi nghe rồi có thể hiểu được lời này chứ?”



Nụ cười của Ngu Tương chưa giảm, Ngu Phẩm Ngôn lại lạnh mặt. Hắn vốn chỉ nghĩ Phác thần y kiên quyết muốn hồi phủ cùng hắn để sửa lại chủ ý, nguyện ý chữa bệnh cho Tương Nhi, thì ra chỉ vì muốn chê cười hắn, châm ngòi gây xích mích tình cảm giữa hắn Tương Nhi. Sớm biết như thế, thật sự nên đạp lão thất phu này ra ngoài!

Hắn cầm đầu ngón tay xanh nhạt của muội muội, thấp giọng nói,“Tương Nhi, thật có lỗi. Sau này ca ca nhất định sẽ tìm một đại phu tốt khác cho muội.”

“Trên đời này trừ ta và Khổ Tuệ đại sư, sẽ không có người nào có thể trị hết cho nàng. Ngươi đi đâu mà tìm được đại phu giỏi chứ?” Vẻ mặt Phác thần y kiêu căng.

Ngu Phẩm Ngôn hung hăng liếc mắt trừng ông một cái, đang muốn mở miệng đuổi người, Ngu Tương đã cầm đầu ngón tay hắn, cười nói: “Ca ca làm sao lại nói thật có lỗi với muội chứ. Nói lý lẽ, Thái tử là quân, ca ca là thần, thần tử trung quân là bổn phận, đương nhiên nên cứu Thái tử. Luận nghĩa, ít nhiều Thái tử cũng có vài lần tương trợ mới giúp cho ca ca thuận lợi tập tước, mới không để cho Hầu phủ sụp đổ, đại ân đại đức ấy thật sự nên khuynh lực tương báo (dốc hết sức lực báo đáp). Luận tình, Thái tử cùng ca ca từ nhỏ lớn lên cùng một chỗ, tình nghĩa thâm hậu, tính mạng ngài ấy bị đe dọa, ta lại bình yên vô sự, đương nhiên nên lấy Thái tử làm đầu. Ca ca làm rất đúng, vì cái gì lại phải nói thật có lỗi?”

Ngu Phẩm Ngôn kinh ngạc nhìn nàng, sau một lúc lâu không nói gì. Hắn thật sự không ngờ, Tương Nhi lại hiểu được lí lẽ như thế.


Phác thần y lại kì quái la lên: “Ai nha, hay là trước đó hai huynh muội các ngươi đã thông đồng với nhau hả? Nha đầu ngươi thật sự không muốn chữa chân nữa sao? Nguyện ý cả đời làm phế nhân hả?”

“Không phải còn có Khổ Tuệ đại sư sao? Ngày còn dài, không vội. Cho dù tìm không thấy cũng không sao, tự nhiên ca ca ta sẽ che chở ta, không cần một người ngoài như ông quan tâm thay ta.” Ngu Tương kéo tay áo Ngu Phẩm Ngôn, hỏi: “Ca, huynh nói có phải hay không?” Chỉ vì đôi chân mà chịu để người ngoài châm ngòi mâu thuẫn với Ngu Phẩm Ngôn, nàng mới chính là đồ đại ngốc!

Ngu Phẩm Ngôn cao giọng cười, ôm tiểu cô nương vào trong lòng xoa nắn một phen, nói: “Đương nhiên, chắc chắn ca ca sẽ che chở muội cả đời.”

Niềm vui duy nhất của Phác thần y chính là châm ngòi cho người khác, chính ông lại ở bên cạnh xem kịch vui. Hai huynh muội trước mắt không những không cãi nhau ầm ĩ, trái lại còn thân thiết hơn trước kia rất nhiều, ông lập tức xì hơi chán nản, khoát tay muốn rời khỏi, bỗng nhiên mắt bị một bồn hoa nhỏ đặt bên cửa hấp dẫn.

“Này, này...sẽ không phải là hàn băng ngọc lộ chứ?” Đầu ngón tay ông run rẩy.

Hàn băng ngọc lộ sinh trưởng ở vùng lạnh cao vô cùng, giống như một khối băng lạnh, thật ra chỉ là một loại thực vật, hơn vài thập niên mới kết được một quả nhỏ hình viên màu đỏ thắm. Loại quả đó là nguyên liệu chính dùng để luyện ra viên hàn băng ngọc lộ, có thể giải trăm độc. Hàng năm đều có rất nhiều người được thuê đi về phía cực bắc để tìm hái, nhưng lần nào cũng đều trở về tay không. Một viên hàn băng ngọc lộ, hiện nay đã được bán với giá trên trời. Nhưng mà chậu cây hàn băng trước mắt này chẳng những mọc tốt ở nơi ấm áp, lại kết ra đến năm quả nhỏ một lần, thật sự là không thể tưởng tượng nổi!

Phác thần y đem chậu hoa chuyển lại đây xem thử, kiểm tra thực hư mãi rốt cục xác định, quả thật đây là một gốc cây hàn băng ngọc lộ!

“A, nó gọi là hàn băng ngọc lộ sao? Tên thật là dễ nghe!” Ngu Tương ôm chậu hoa vào lòng, tránh bị người ta cướp đi.

Ngu Phẩm Ngôn dùng ánh mắt kỳ dị đánh giá chậu hoa hàn băng nở rộ vào giữa mùa hè này.

“Ngươi cũng không biết tên của nó? Vậy ngươi làm như thế nào mà trồng được?” Khóe miệng Phác thần y run rẩy.


“Tổ mẫu tặng cho ta rất nhiều mầm hoa, ta ném toàn bộ vào trong vườn hoa mà nuôi dưỡng, chờ nảy mẩm rồi thì chuyển gốc cây vào từng chậu hoa nhỏ, ngày thường tưới nhiều nước, phơi nắng nhiều, không phải sẽ sống sao!” Đây là một thế giới song song, rất nhiều loại thực vật Ngu Tương cũng chưa thấy qua, chỉ có thể trồng hoa dựa vào loại cách thức đơn giản nhất này. Nhưng rất kỳ quái, phàm là mầm hoa mà nàng tự tay bỏ xuống đất, tất cả đều có thể thuận lợi nẩy mầm. Chính nàng cũng có chút không rõ.

“Tưới nước? Phơi nắng? Chỉ vậy mà cũng có thể sống?” Phác thần y cảm thấy ông sắp ngất rồi. Hàn băng ngọc lộ cắm rễ ở tầng băng, không cần tưới nước, càng sợ hãi ánh mặt trời. Gốc thực vật này thật sự là hàn băng ngọc lộ sao? Ông bắt đầu hoài nghi trước khi phán đoán.

“Tiểu cô nương, có thể để cho ta xem một chút được không? Chỉ xem một chút thôi!” Ông ưỡn ngực, nghiêm mặt nói.

Có ca ca ở đây, Ngu Tương cũng không sợ ông kiên quyết cướp lấy, lại chần chừ một lát liền đem chậu hoa đặt lên cửa sổ, cảnh cáo nói: “Bộ dáng hoa này vô cùng đặc biệt, buổi tối còn có thể phát ra bạch quang, ông cẩn thận một chút, một mảnh lá cây cũng không được làm gãy.”

Phác thần y còn đang do dự, nghe nói có thể phát ra bạch quang, lúc này mới xác định chính xác, cưỡng chế trái tim đang nhảy lên kịch liệt, thấp giọng hỏi: “Tiểu cô nương, ngươi có thể bán chậu hoa này cho ta hay không? Bao nhiêu bạc ta cũng trả đủ!” Đây chắc là hàn băng ngọc lộ biến chủng, chịu được ấm áp, mang về cẩn thận nuôi dưỡng có thể nuôi trồng ra rất nhiều gốc cây, quả nhiên là chí bảo!

“Ông cần nó làm gì?” Tròng mắt Ngu Tương xoay tròn.

Ngu Phẩm Ngôn thích ý uống một ngụm trà nóng, thong thả mở miệng: “Hàn băng ngọc lộ cứ hai mươi năm mới kết một viên chu quả, sử dụng để điều chế ra viên hàn băng ngọc lộ, có thể giải trăm độc. Ở trên chợ, một viên chu quả có giá trị vạn kim.”

Mắt Ngu Tương sáng rực lên, lại rất nhanh khôi phục bình tĩnh, hỏi: “Ta bán nó cho ông, ông có thể giúp ta chữa chân chứ?”

Giờ này khắc này, Phác thần y hận không thể nhảy tường, vô cùng thống khổ lắc đầu: “Không thể! Ta từng phát ra lời thề nặng, nếu phá hỏng quy củ của sư môn, kiếp sau rơi vào đạo súc sinh. Nhưng mà......” Ông ghé vào song cửa sổ, ánh mắt lộ ra mong đợi: “Ta có thể dạy cho ngươi một bộ pháp mát xa độc đáo, có thể bảo trì hai chân không bị héo rút. Nếu không lúc tìm được Khổ Tuệ đại sư, cơ thể này của ngươi sẽ xấu lắm, cũng sẽ không có cách nào trị được .”

Ngu Tương cân nhắc một lát, xấu xa nở nụ cười: “Thật có lỗi, ta tự tìm được thủ pháp mát xa. Chậu hoa này, ta không bán.” Đời trước chịu tê liệt hai mươi lăm năm, các thủ pháp mát xa hữu hiệu, trong đầu nàng còn nhớ hơn mười bộ, đâu cần phải nhờ người khác dạy bảo chứ!


Nghe xong lời này, Phác thần y như cha mẹ chết, lại bị một câu nói của tiểu cô nương trị hết.

“Chẳng qua, ta có thể tặng cho ông bốn viên chu quả, ông phải đồng ý với ta ba điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Phác thần y thật cẩn thận hỏi. Ông xem như đã nhìn ra, tiểu cô nương này rất tinh quái, nửa điểm thua thiệt cũng ăn không được!

“Thứ nhất, làm ra viên hàn băng ngọc lộ xong phải đưa ta ba viên. Thứ hai, hôm sau phải chuẩn bệnh giúp tổ mẫu ta một lần. Thứ ba, chuẩn bệnh giúp ca ca ta một lần nữa. Có thể làm được chứ? Làm được thì bây giờ ông cứ cầm đi.” Ngu Tương bẻ ngón tay đếm.


“Được được được, ta đồng ý rồi! Ngươi cứ chờ đi, ta rất nhanh trở về!” Ba điều kiện này cũng không vi phạm nguyên tắc của mình, Phác thần y lập tức đồng ý, chạy vội đi ra ngoài mua hộp ngọc băng dùng để đựng chu quả.

“Ca ca, ba viên thuốc này, huynh, muội, bà nội, mỗi người một viên.” Ngu Tương hí mắt, cười đến mức giống như một con mèo hoang trộm tinh, tiếp tục nói: “Còn lại một viên chu quả, tính cả bó hoa đều hiến cho Thái tử, cho Thái tử trình lên Hoàng thượng. Như vậy vật quý giá này cũng không phải do Hầu phủ chúng ta dưỡng ra, chỉ cần nói tình cờ nhặt được cũng không sao.”

Ngu Phẩm Ngôn xoa nhẹ đỉnh đầu đen nhánh của tiểu cô nương, thấp giọng cười: "Tương Nhi của ta càng lúc càng thông minh hơn ngày xưa .”

“Giờ huynh mới phát hiện sao? Băng tuyết thông minh không phải chuyên dùng để hình dung muội sao!” Ngu Tương chỉ vào chóp mũi của mình.

Phòng trong lại truyền ra một trận cười thoải mái, phó dịch đi ngang qua liên tiếp ghé mắt. Từ lúc lão Hầu gia mất đi, đã rất lâu rồi tiểu Hầu gia chưa từng thoải mái như thế.

Chính viện, lão thái thái được tin tức, sau một lúc lâu mới hết thất thần. Bà sai người tùy tiện mua một bao mầm hoa đưa cho Tương Nhi, nhưng lại mua trúng một gốc cây hàn băng ngọc lộ ư? Này..thật đúng là thần kì !

Mã ma ma cười đến không thấy mắt: “Ai nha, được ba viên ngọc lộ hàn băng cùng với hai câu hứa hẹn của Phác thần y, tương đương hơn năm cái mạng a! Năm điều a!” Bà quơ quơ bàn tay, thấp giọng cảm thán: “Đã nói nhị tiểu thư là người có phúc khí !”

Lão thái thái vô cùng thổn thức: “Tương Nhi là đứa bé tốt, có hiếu tâm, hiểu chuyện lại để ý. Mặc dù không phải huyết mạch của Hầu phủ ta, nhưng lại không kém bao nhiêu so với cháu gái ruột thịt. Nàng còn có thể nghĩ tới việc dâng chậu hoa ra ngoài, đầu óc cũng là thông minh tuyệt đỉnh, chỉ tiếc chân bị phế đi rồi, thật vất vả mới mời được Phác thần y, lại nhường cơ hội này cho Thái tử......”

Trầm mặc một lát, lão thái thái thở dài một tiếng: “Chung quy vẫn Hầu phủ mắc nợ nàng!”

Lời này Mã ma ma không nói tiếp, chỉ chăm chú xoa bóp chân cho lão thái thái.

Tác giả có lời muốn nói:

p.s: Giải thích một vấn đề, chính là vì sao Lâm thị lại hận Ngu Tương như vậy, ngược lại yêu thương nữ chính như vậy yêu. Hận Ngu Tương để dời đi nỗi đau mất trượng phu, nhờ vào nỗi hận này, nàng mới có thể sống sót. Nhưng đã qua mười năm, nàng cũng mệt mỏi.

Nhưng chính vào thời điểm chống đỡ không nổi nữa, mới phát hiện nữ nhi ruột thịt của nàng đang lưu lạc ở bên ngoài, vì thế lại đem toàn bộ tình yêu thương này cho nữ nhi ruột, tiếp tục chống đỡ để sống. Nói đến đây, nguyên nhân của sự yêu hận đều bắt nguồn từ sự yếu đuối của nàng. Nếu nàng đủ kiên cường, nên chăm sóc tốt cho hài tử của mình hoặc rõ ràng tìm chết theo trượng phu.

Nhưng hai loại biện pháp nàng cũng chưa làm được. Biện pháp duy nhất giúp nàng đối mặt với cuộc sống chính là trốn tránh, mượn Ngu Tương để trốn tránh, cũng mượn chính nữ nhi ruột của nàng để trốn tránh. Lòng của nàng cũng rất vặn vẹo, chính là màu đỏ tím.

P.s: diện mạo nữ chính khuynh quốc khuynh thành, hơn nữa do là người tàn tật nên sẽ rất xem trọng hình tượng của bản thân, sẽ là một yêu nghiệt, siêu cấp tiểu yêu tinh! Nàng tuyệt đối không xấu xí hay tầm thường, nàng chỉ là chưa nẩy nở thôi!

Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới - Chương 13