Truyện tranh >> Mị Quân >>Chương 2: Ác mộng

Mị Quân - Chương 2: Ác mộng

Sắt Sắt ngồi im một lúc.

Yên lặng che ngực, tuyệt vọng mà nhu nhược mà nhìn lên gương mặt tuấn tú của Thẩm Chiêu, ở trong ngữ điệu ôn nhu uyển chuyển kia tràn ngập sự đe doạ lạnh nhạt. Bản lĩnh một thân tìm đường chết của nàng dường như bị bay sạch, nửa điểm thi triển cũng không nổi.

Nói chuyện đạo lý với hắn vốn dĩ là nói không thông. Nếu có thể nói thông được thì nàng cũng không cần ra hạ sách này, mang theo đồ đạc bỏ trốn.

Thẩm Chiêu liếc nhìn sắc mặt của Sắt Sắt, thấy nàng biểu tình nghĩ ngợi lo lắng không yên, hồi lâu không lên tiếng, trong lòng không khỏi khó chịu.

Nhưng tối nay đến đây là đủ rồi.

Nếu nói nàng quá nặng, thủ đoạn làm ra quá lợi hại, sợ là sẽ khiến cho Sắt Sắt càng muốn chạy trốn. Không bằng trước tiên trấn an nàng, đợi mang về Trường An chậm rãi giáo dục lại.

Nàng từ nhỏ đã được nuông chiều, mẫu thân lại là Lan Lăng trưởng công chúa quyền thế ngập trời, những người xung quanh đều thuận theo nàng, khó tránh khỏi có chút tùy hứng.

Bất quá vẫn còn may, Thẩm Chiêu cho rằng tới bây giờ hắn vẫn còn kiểm soát được.

Hắn đứng thẳng dậy, thu ống tay áo lại, sắc mặt hào hoãn, đang muốn nói mấy câu dỗ dành ôn hòa thì lại thấy Sắt Sắt mặt mày rũ xuống, không biết suy nghĩ cái gì. Đột nhiên Sắt Sắt ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm hắn.

Giống như một dũng sĩ thà chết chứ không chịu khuất phục, kiên định không sợ hãi.

“Ta nhất định phải từ hôn!”

Gió xuân ấm áp trong phòng nháy mắt biến thành đại tuyết đóng băng, một mảnh vắng lặng.

Sắt Sắt tận mắt nhìn thấy Thẩm Chiêu hai tay bên người buông xuống nắm chặt thành quyền rất nhanh, buông ra, lại nắm chặt…… Trên mu bàn tay gân xanh nổi lên, khớp xương hiện rõ trắng bệch, giống như là ẩn nhẫn tức giận ngập trời, ngay lập tức có thể vung quyền đem nàng đánh cho một trận.

Sau một hồi trầm mặc thật lâu, Thẩm Chiêu rũ mắt, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Sắt Sắt, nói: “Biểu tỷ, chúng ta đem mọi chuyện nói cho rõ ràng đi, mọi việc đều phải có lý do. Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ý tứ của các trưởng bối không thể nào đến hôm nay ngươi mới biết được. Từ trước tới nay ngươi chưa từng phản đối, việc này cũng không phải là ta một bên tình nguyện, như thế nào hiện tại ngươi lại muốn đổi ý?”

Hắn cực lực khiến cho bản thân nhìn qua thì trấn định bình tĩnh, nhưng trong giọng nói ẩn ẩn có chút run rẩy, lộ ra tâm trạng hắn giờ phút này không hề ổn định chút nào.

Nhìn thân hình đang đứng trước mắt, biểu tình lạnh lùng của A Chiêu khiến Sắt Sắt đột nhiên có chút hoảng hốt.

Nàng vẫn luôn cảm thấy A Chiêu là đệ đệ nàng, tuy rằng nàng chỉ sinh sớm hơn hắn ba tháng nhưng hai người từ nhỏ đều chơi chung với nhau. Nàng cũng sớm giác ngộ bối phận mình là tỷ tỷ nên tự giác yêu thương hắn, bảo hộ hắn. Trước giờ nàng vẫn luôn là như thế này.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, A Chiêu đã dần dần lớn lên, so với nàng còn cao hơn rất nhiều, mỗi ngày tình tình lại càng thêm thâm trầm, ít nói, xử sự lại càng tỉ mỉ, cẩn thận khôn khéo.

Hắn không hề yêu cầu người tỷ tỷ là nàng bảo hộ, thậm chí trái lại có khi còn sẽ nhắc nhở nàng.

Nếu như nàng đối với hắn có sứ mệnh gì, cho tới hôm nay làm đến vậy cũng là đủ rồi.

Chuyện trên đời nếu luôn muốn một kết cục hoàn mỹ thì kết quả thường thường sẽ không được như ý muốn, chi bằng đến đây thôi, từ nay ranh giới rõ ràng, từng người mạnh khỏe.



Sắt Sắt chỉnh đốn tinh thần, nhìn hắn nghiêm túc nói: “Chúng ta làm cả đời tỷ đệ, vĩnh viễn không thay đổi, như vậy là tốt nhất.”

Thẩm Chiêu nhếch nhẹ khóe môi chứa ý cười nhàn nhạt, lắc đầu: “Không tốt.”

Sắt Sắt tức giận cắn răng, mắt thấy đối phương dầu muối không ăn, mềm cứng không được, dứt khoát quay đầu đi không để ý tới hắn, lòng tràn đầy hờn dỗi.

Thẩm Chiêu trên mặt rất giận nhưng cố nén không để bộc phát. Hắn đi đến trước mặt Sắt Sắt, duỗi tay nắm cằm nàng, bắt nàng ngửa đầu lên nhìn hắn.

“Biểu tỷ, ta hỏi ngươi, năm ấy khi ta mười bốn tuổi ta nói ta muốn cưới ngươi, chúng ta cả đời đều ở bên nhau vĩnh không chia lìa, ngươi đồng ý không?”

“Ngày sinh nhật mười sáu tuổi của ta, phụ hoàng cùng cô cô cho chúng ta đính ước, ký kết hôn minh, chọn ngày tốt thành hôn, ngươi đồng ý không?”


Hắn nhìn vào đôi mắt long lanh xao động của Sắt Sắt, chậm rãi nói: “Ngươi đều đồng ý, chưa từng nói nửa chữ, cũng không có nửa điểm không tình nguyện. Hiện giờ, ngươi lại nói muốn từ hôn. Ngươi cho ta là người nào a? Ngươi thích thì đoạt lấy, không muốn thì ném đi. Ngươi cảm thấy có khả năng sao? Ta là người dễ bị khinh nhờn như vậy sao?”

Trong lời nói năm phần ôn nhu, năm phần uy hiếp, trong giọng điệu mềm mại ẩn dấu lưỡi dao bén nhọn, vù vù thổi tới khiến cho Sắt Sắt một câu cũng không nói ra được.

Nàng rũ mi mắt xuống, khi nhìn lên đã mang đầy vẻ áy náy cùng u buồn.

Thẩm Chiêu cũng không muốn tiếp tục cùng nàng gây sự, thu hồi tay áo nói: “Biểu tỷ, ngươi đừng náo loạn nữa. Dù ngươi có náo như nào thì sự việc này cũng không thể theo ý của ngươi. Đến cuối cùng trừ việc ngươi bị cô cô đánh cho một trận thì cũng không có kết quả khác đâu.”

Sắt Sắt giật mình một cái, nhớ tới chuyện gì đó đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt đầy nét hoảng sợ, hai tay xoắn lấy ống tay áo mang theo vài phần nhút nhát, thấp giọng nói: “Mẫu thân ta……”

Mẫu thân nàng Lan Lăng trưởng công chúa, người trong kinh thành tất cả đều biết từ trước đến nay sấm rền gió cuốn, trong ánh mắt chứa không nổi một hạt cát.

Trong thiên hạ này nếu có người nào có thể khiến Ôn Sắt Sắt sợ hãi thì chỉ có thể là mẫu thân của nàng, Lan Lăng trưởng công chúa.

Nhìn nàng co rúm lại thành một nhúm, bộ dáng mềm mại sợ hãi, thần sắc Thẩm Chiêu hòa hoãn một chút, âm thanh cũng trở nên ôn nhu hơn: “Lần này không tính, chỉ cần sáng mai ngươi ngoan ngoãn cùng ta quay về Trường An, ta sẽ không để cô cô đánh ngươi.”

Một hồi này xem như vừa đấm vừa xoa, nói hết đạo lý, Sắt Sắt cũng không còn lăn lộn nữa, chỉ hàm hồ có lệ mà đáp ứng sau đó trở về phòng của mình.

Khẽ gẩy cây nến ở trên giá cho ánh sáng mạnh hơn, vẽ ra trên vách tường bóng hình trong suốt, nàng ở dưới ánh nến chống cằm suy nghĩ hơn nửa đêm, rốt cuộc đem sự tình sắp xếp lại rõ ràng.

Bọn họ mới ra khỏi thành Trường An đã bị Thẩm Chiêu bắt được. Nhìn dáng vẻ của hắn dường như ở trăm mấy chục dặm đình đó đợi đã lâu, hơn nữa hắn còn đi qua Quốc Tử Giám đem bài tập của Huyền Ninh mang tới tận đây.

Hắn cưỡi chính là khoái mã, bọn họ ngồi chính là xe ngựa, không đi nhanh bằng hắn cũng là bình thường.

Nhưng tính thời gian, Thẩm Chiêu hẳn là có thể ở bên trong thành Trường An đem bọn họ ngăn lại. Nếu như hắn muốn, bọn Sắt Sắt đến cơ hội ra khỏi thành đều không có.

Nhưng hắn không làm như vậy mà lựa chọn ở ngoài thành chờ nàng.


Sắt Sắt nghĩ lại một chút liền hiểu được dụng ý của hắn.

Bên trong thành quyền quý tụ tập, nhiều người nhiều tai mắt. Thẩm Chiêu sợ nàng tính tình máu chó lên không chịu đồng ý cùng hắn trở về, ở chỗ dân cư chen chúc phố phường la hét ầm ĩ khiến người nghe qua không biết chuyện là như thế nào, lại bị người có tâm địa phao tin đồn thổi cho tất cả cùng nghe làm cả hai bên đều bị mất mặt.

Rốt cuộc, hắn không hi vọng sẽ có nhiều người biết đến chuyện từ hôn này.

Cho nên Thẩm Chiêu mới lựa chọn đến tận lúc hoàng hôn,tại nơi dân cư ít đến hoang vu mới bắt nàng.

Sắt Sắt nằm ở trên giường, vểnh chân nghĩ thầm: Nương nói đúng, A Chiêu không chỉ sinh ra thật đẹp mà làm người xử sự càng chu đáo khéo léo, lại có thân phận cao quý như vậy, chính là một phu quân có đốt đèn lồng lên soi cũng khó tìm.

Cho nên khi nàng đưa ra yêu cầu muốn từ hôn liền bị mọi người phản đối mãnh liệt.

Nàng đã từng hy vọng có thể sử dụng phương thức tương đối ôn hòa để giải trừ hôn sự này, thế nhưng nói hết nước hết cái vẫn không hề hiệu quả, ngược lại còn bị các trưởng bối giáo huấn một hồi “Phải hiểu chuyện, không được khi dễ A Chiêu”, nàng thật sự không còn cách nào khác chỉ có thể bí quá hoá liều, thu thập đồ đạc chạy trốn.

Aiz, nếu nàng không có mơ thấy ác mộng thì tốt rồi.

Một tiếng thở dài tản ra, nàng ôm chăn nhìn về phía ngoài cửa sổ, màn trời đen nhánh, trăng rằm treo cao, ánh trăng xuyên qua ô giấy cửa sổ giống như tấm lụa mỏng, sáng trong in lên mặt đất.

Xóc nảy hơn nửa ngày, thân thể rất mệt mỏi, Sắt Sắt tạm thời đem những phiền ưu ném ra sau đầu, nhắm mắt lại, chỉ hy vọng thay đổi giường ngủ ác mộng sẽ không đến tìm nàng nữa.

Nhưng chuyện đâu có dễ dàng buông tha nàng như vậy?

Chiếc giường lạnh lẽo, màn trướng rũ xuống, Sắt Sắt khẽ thở dốc, ác mộng lại tới rồi.

Trong mộng hết thảy đều rất mơ hồ, không xác định được phương hướng, mây mù bao phủ, thậm chí lầu các giống như bị hợp lại thành một mảnh mây mù sương khói.


Nhưng Sắt Sắt ý thức lại là rõ ràng, nàng tinh tường biết rõ bản thân đang ở đâu, thân phận như thế nào.

Mùa hè năm Gia Thọ thứ hai mươi, dưới sự thúc giục của các trưởng bối, Sắt Sắt cùng Thẩm Chiêu thành thân, dọn đến Đông Cung làm Thái Tử Phi.

Kỳ thật hôn sự của Thái Tử vốn không nên hấp tấp như vậy. Từ nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh đến thỉnh kỳ, thân nghênh, ít nhất phải mất một năm. Sau còn có yết bái tông miếu, yến tiệc, ban thưởng và rất nhiều nghi lễ rườm rà khác nhưng bởi vì Gia Thọ hoàng đế bệnh càng ngày càng nặng, nghiêm trọng đến nỗi Lễ Bộ cũng đã bắt đầu chuẩn bị cát địa cùng quan tài. Vạn nhất thánh thượng quy tiên, Thẩm Chiêu làm nhi tử phải giữ đạo hiếu ba năm, hoàng đế tổng hợp suy xét nhiều mặt, dứt khoát lược bỏ hết lễ nghi phiền phức, để hai người nhanh chóng thành hôn.

Trong mộng quang cảnh như đèn kéo quân biến ảo, chỉ giây lát đã tới mùa đông năm Gia Thọ thứ hai mươi.

Hoàng đế băng hà, cả nước đau thương, tang trắng trời ngập trời, triều đình trong ngoài một mảnh xúc động.

Thẩm Chiêu thuận lợi đăng cơ Hoàng đế, Sắt Sắt cũng tiến cung trở thành Hoàng Hậu Đại Tần, ngự tại Chiêu Dương điện.

Mới đầu tất cả đều là mây trôi nước chảy.

Thẩm Chiêu đối với nàng rất tốt, nói trăm triệu sủng ái cũng không quá. Còn vì nàng từ nhỏ đã quen với việc mẫu thân ở trong nhà là nữ nhân quyền thế nhất nên có chút không tiếp thu được chuyện nam nhân thê thiếp thành đàn.Nàng không cho phép Thẩm Chiêu nạp phi, còn đổi người hầu hạ, cung nữ bên cạnh hắn thành những người dung mạo rất bình thường.

Hành vi đó đối với một người chấp chưởng lục cung như Hoàng Hậu mà nói là vô cùng ngang ngược bá đạo, không hề có đạo lý. Nếu bị đem ra bàn luận hẳn là đã bị ngự sử châm cho thành cái sàng, nhưng Thẩm Chiêu lại không phản đối, tất cả đều theo ý nàng.

Thẩm Chiêu đối với nàng sủng ái vẫn chưa ngừng tại đây.

Nàng chê Chiêu Dương điện đơn sơ, hắn liền xây dựng lại cung điện cho nàng. Vải vóc thêu dệt như nước chảy đến trước mặt nàng, mười mấy tú nương chuyên chế tác quần áo hoa mỹ làm việc ngày đêm, khảm kim nạm ngọc, lấp lánh rực rỡ, bộ nào bộ nấy giống như tiên y, lại chỉ vì để nàng mặc vào bồi Thẩm Chiêu dùng một bữa cơm trưa.

Nuông chiều xa xỉ như thế, đế vương thịnh sủng nhưng nàng vẫn chưa thỏa mãn, còn to gan lớn mật đè đầu Thẩm Chiêu vụng trộm với người khác.

Trong mộng hình ảnh rất mơ hồ, nàng thậm chí không thấy rõ người trong mộng mặt mũi như thế nào, chỉ có thể căn cứ vào một ít hình ảnh đứt quãng, miễn cưỡng xâu chuỗi ra toàn cảnh.

Thời gian ở trong mộng như nước ở trong tay, róc rách chảy xuống cực nhanh, trong năm Gia Thọ cùng Nam Sở ký kết minh ước bị phá vỡ, khói lửa lan khắp đất nước. Thẩm Chiêu thân chinh đem binh mã đi chiến đấu với ngoại xâm, chỉ lưu lại Sắt Sắt ở thâm cung, cho nàng cơ hội làm việc xấu.

Nàng không sợ chết mà sai người giả trang thành thái giám tiến cung, ngày ngày cùng hắn ân ái, rốt cuộc truyền tới tai Thẩm Chiêu đang ở tiền tuyến khổ chiến.

Thẩm Chiêu an bài hết việc quan trọng trong quân, mang theo 3000 thần sách quân bí mật hồi cung, vừa vặn bắt được cảnh Sắt Sắt cùng nam nhân kia đang vụng trộm yêu đương.

Cung điện hoa mỹ, ánh ngọc phản chiếu lên vách tường, bốn bề im ắng chỉ có hai người bọn họ.

Thẩm Chiêu nhìn nàng hồi lâu, chậm rãi nói: “Sắt Sắt, ngươi từ khi bắt đầu gả cho ta phải xác định ngươi chỉ có thể bồi ở ta bên người. Ngươi nên đối với ta toàn tâm toàn ý, đến chết không rời, chúng ta đáng ra phải lúc sống cùng chăn, lúc chết cùng huyệt, đây là điều người trong thiên hạ đều biết, vì cái gì chính ngươi lại hồ đồ phạm phải tội lỗi nghiêm trọng này?”

Có thể là tiếng nói của Thẩm Chiêu quá mức đau thương tê dại làm Sắt Sắt dù biết rõ đang ở trong mộng vẫn không khỏi lòng đau như cắt, tê tâm liệt phế, khó chịu đến cực điểm.

Thấm đẫm trong đau đớn cùng hoảng hốt, trong giấc mộng trời đất đột nhiên xoay tròn, sau đó hình ảnh trở nên rất mơ hồ, thậm chí nàng nghe không rõ chính mình đáp lại cái gì, chỉ biết lần này chính là tội tày trời. Thẩm Chiêu dưới cơn thịnh nộ sai người ngũ mã phanh thây tên thái giám giả, đóng cửa Chiêu Dương điện, lập tức ban lệnh truy sát người nhà của Sắt Sắt.

Còn tên đầu sỏ gây tội - Sắt Sắt bị giam lỏng.

Cung nhân đều bị giết sạch, cung điện to như vậy bỗng nhiên trống trơn vắng vẻ, giống như nhà giam bằng vàng, hoa mỹ nhưng không bao giờ được thấy ánh mặt trời.

Mỗi ngày, chỉ có lúc Hoàng đế giá lâm thì cánh cửa gỗ dày nặng sơn son mới được mở ra, chiếu vào một chút ánh sáng.

Hai người đi đến nông nỗi này, gặp mặt nghĩ nói cái gì, Thẩm Chiêu trừng phạt nàng như thế nào, Sắt Sắt còn sót lại vài phần ý thức theo bản năng muốn chạy trốn, giãy giụa một lúc, đột nhiên từ trong mơ bừng tỉnh.

Ánh nắng ban mai ấm áp chiếu lên gò má, nàng mơ hồ nghe được có người đang nói chuyện.

Người dịch: Huyền Trang

Mị Quân - Chương 2: Ác mộng