Truyện tranh >> Mị Quân >>Chương 7: Tương sát

Mị Quân - Chương 7: Tương sát

Tùy tiện không chịu gò bó như Lan Lăng công chúa, những lời này phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, chỉ sợ cũng chỉ có nàng dám nói.

Sắt Săt trong lòng minh bạch, mẫu thân nàng đã quen nhìn chung quanh cảnh gia đình hoàng quyền gà nhà bôi mặt đá nhau, huyết thống tương tàn, đối với cái gọi là cốt nhục tình thân trong hoàng gia đã sớm phai nhạt.

Năm đó, nàng lúc còn là thiếu nữ đã là người cực kì có thủ đoạn.

Khi đó Gia Thọ Hoàng đế vẫn chỉ là Thái Tử. Tiên đế thiên sủng cơ thiếp, thiên vị con vợ lẽ, đối con vợ cả và Thái Tử cực kỳ lạnh nhạt. Triều thần hiểu rõ thánh ý, quan sát động tĩnh mà hành động, mắt thấy Đông Cung trữ vị lung lay sắp đổ.

Lan Lăng công chúa là bào muội của Thái Tử, không cam lòng hư danh, lại hận huynh trưởng của mình tính tình mềm yếu liền lấy thân nữ nhi ra can thiệp triều chính, mời chào các nho sinh tài học xuất sắc tuấn ngạn, âm thầm sắp xếp vào trong lục bộ triều đình, phủ đài châu nha bao nhiêu chức vị quan trọng năm đó đều thu về một tay Trưởng công chúa.

Sau đó huynh trưởng của công chúa - Gia Thọ Hoàng đế như ý nguyện đăng cơ, vở kịch tranh giành hoàng vị hạ màn nhưng Lan Lăng đối với triều cục đã nhúng tay vào quá sâu, thêm việc huynh trưởng sủng ái dung túng. nàng thừa cơ dựng lên, bốn phía ôm vào quyền lực. Qua thời gian mười mấy năm, thế lực của Lan Lăng công chúa đã khuynh thế triều dã.

Từng có văn thần trong triều sau khi say rượu đã có lời nói đùa, nói: “thiên hạ Đại Tần này, Trưởng công chúa chiếm một nửa có thừa.”

Một vị Công chúa điên đảo càn khôn như vậy, có thể nói ra câu “Chỉ cần Đại Tần giang sơn như cũ, ai làm Hoàng đế thì có gì quan trọng” cũng không có gì kỳ quái.

Nhưng người khác chưa chắc là có thể hiểu được.

Huyền Ninh ngơ ngẩn nhìn mẫu thân hắn, có lẽ là cảm thấy lời này quá mức vô tình bạc nghĩa, thân mình hơi động muốn nói giùm Thái Tử biểu ca mà hắn sùng bái vài câu lại bị Sắt Săt ngồi cạnh bóp chặt đùi, đau đến “xuýt xoa” một tiếng, khó khăn lắm đem mấy lời sắp sửa tuôn ra nuốt trở vào.

Sắt Săt rũ mắt cúi đầu, bộ dáng rất dịu dàng ngoan ngoãn, nói: “Những điều mẫu thân nói nữ nhi đều hiểu, chỉ là nhất thời khó có thể thích ứng. Nữ nhi muốn truyền ra ngoài cáo ốm mấy ngày, không muốn gắp ngoại nhân, một mình an tĩnh một chút, có lẽ có thể khiến cho bản thân suy nghĩ thông suốt.”

Lan Lăng công chúa ngưng mắt nhìn nữ nhi trong chốc lát, đột nhiên khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Cũng được, con còn nhỏ, nhất thời không kịp thích ứng sự việc cũng là bình thường. Nương đồng ý cho con hảo hảo nghỉ ngơi, việc bên ngoài không cần nhọc lòng, nương sẽ dẹp bỏ hết tất cả chướng ngại cho con.”

Sắt Săt miễn cưỡng kéo khóe miệng mỉm cười, gật gật đầu.

“Sắt Săt……” Lan Lăng công chúa đứng dậy đi đến trước mặt nàng, ấn bả vai nữ nhi xuống, giơ tay chỉnh lại trâm ngọc bên mái cho nàng, rất có thâm ý nói: “Con chưa bao giờ được nếm trải sức mạnh của việc nắm giữ quyền lực cho nên mới chui đầu vào sừng trâu, mãi cũng ra không được. Chờ đến khi con làm Hoàng hậu, làm mẫu nghi thiên hạ, đem quyền lực đùa bỡn trong lòng bàn tay, lúc ấy con sẽ hiểu rõ nam nhân so với quyền lực chí cao vô thượng sẽ chẳng là cái gì hết.”

Nàng ngồi dậy, sủng nịch ôn hòa mà nói: “Nữ nhi của ta trù nghệ rất tốt, đồ ăn thực mỹ vị.” Dứt lời, hướng về phía Sắt Săt hơi hơi mỉm cười, thuận tay nắm cổ áo Ôn Huyền Ninh xách lên đem hắn đi ra ngoài.

Tự hành lang truyền đến tiếng Ôn Huyền Ninh rầm rì oán giận cùng thanh âm của Lan Lăng công chúa mười phần tức giận mắng ——

“Ngươi còn muốn ở nơi này đục nước béo cò sao, đi học đường ngay! Ngày mai ta sẽ triệu lão sư Quốc Tử Giám tới hỏi một chút, thuận tiện bảo hắn đem việc học mấy tháng này ngươi mang ra xem xem. Nếu như ta soi ra có nửa điểm không tốt thì coi chừng ta lột da ngươi!”

Sắt Săt nghiêng đầu nhìn bóng dáng mẫu thân cùng đệ đệ dần đi xa, khóe môi nhợt nhạt gợi lên.

Nàng ngồi ở chính sảnh hồi lâu, bên ngoài tôi tớ thường xuyên ra vào, thu xếp ngựa xe, trước đem Huyền Ninh tiễn đi, không lâu sau, mẫu thân cũng lên xe khởi giá đi ra ngoài.

Phủ đệ to như vậy chợt an tĩnh lại.



Đợi trong chốc lát, màn che ở sườn hành lang một lần nữa nhẹ kéo lên, Hạ Quân đi ra.

Hắn hướng Sắt Săt khom người giơ tay, trong lòng bàn tay trắng nõn đặt một chiếc chìa khóa bằng đồng đen.

“Vốn định chờ quý nữ đi rồi sẽ đem nó cất đi, ai ngờ Thái Tử điện hạ lại mang người quay về đây. Nô tài nghĩ có lẽ quý nữ sẽ còn muốn dùng đến nó nên đem ra cho người.”

Đây là chìa khóa mật thất trong thư phòng của Lan Lăng công chúa.

Sắt Săt từ chỗ Hạ Quân muốn mượn chìa khóa vốn không phải muốn thám thính chuyện gì cơ mật. Nàng biết thư phòng kia chỉ là nơi mẫu thân tiếp khách, triệu kiến ngoại thần, công văn quan trọng cũng không cất ở đó. Bằng không, chìa khóa này cũng sẽ không giao cho Hạ Quân bảo quản. Giao cho hắn, bất quá là bởi vì hiện giờ hắn là người bên cạnh Trưởng công chúa, là phương tiện đón đi rước về của nàng thôi.

Chỉ là bởi vì mấy ngày nay Bùi Nguyên Hạo thường xuyên tới cửa, cũng có mấy lần bị Sắt Săt chú ý tới việc hắn cùng mẫu thân đóng cửa lại nói nhỏ với nhau —— Sắt Săt thực không thích người này.

Từ trước khi cha mẹ chưa hòa ly, Bùi Nguyên Hạo vẫn cứ tiếp cận bên cạnh bày tỏ yêu thích với mẫu thân không chút nào kiêng kị. Lúc ấy, phụ thân bởi vì Bùi Nguyên Hạo nên không biết bao nhiêu lần cùng mẫu thân náo loạn. Ở trong lòng Sắt Săt đối với người này quả thực là chán ghét đến cực điểm.


Hiện giờ, kể cả trong phủ Công chúa mỹ lang quân thay đổi một vụ lại một người, nhưng đem bọn họ cộng vào so ra vẫn không thể nào khiến người khác buồn nôn giống như Bùi Nguyên Hạo.

Dù sao mấy tên lang quân này là sau khi phụ thân rời đi mới xuất hiện, còn Bùi Nguyên Hạo thì khác!

Nói nàng phản nghịch điêu ngoa cũng được, về phe phụ thân bênh vực kẻ yếu cũng thế, nàng chính là muốn từ chỗ Hạ Quân trộm chìa khóa, muốn nghe xem hai người này ở trong mật thất rốt cuộc là nói gì làm gì.

Đêm đó, cuồng phong xuất hiện, tiếng mưa rơi không dứt, chạc cây ngoài cửa sổ bị mưa táp gió quật điên cuồng run rẩy, sấm sét chớp nhoáng qua ô cửa sổ giấy. Sắt Săt từ trong ác mộng bừng tỉnh, khó ngủ lại liền đứng dậy cầm theo một ngọn đèn cung đình lục giác bằng lụa đỏ, men theo hành lang đi tới thư phòng.

Ám đạo nhỏ hẹp uốn lượn, bên tường có dạ minh châu chiếu sáng, miễn cưỡng gọi là có thể nhìn thấy đường. Nàng sợ bị phát hiện, trước đó đã đem đèn cung đình thổi tắt đi.

Ở trong mật thất tối tăm truyền ra tiếng nói chuyện thì thầm, bên ngoài tiếng mưa rơi tí tách càng thêm quỷ mị văng vẳng ở bên tai.

“Thái Tử gần đây có rất nhiều hành động, nhưng càng ngày càng khó nắm bắt. Thục Nhi, ngươi không thể thiếu cảnh giác, đừng quên năm đó Tống Quý Phi đã chết như thế nào, tiểu tử này có phải hay không đã biết chuyện gì……”

Thục Nhi là khuê danh của Lan Lăng công chúa.

Sắt Săt lảo đảo bước một bước nhỏ, đầu óc trở nên hỗn độn quay cuồng, thậm chí còn không biết bản thân rời khỏi mật thất, quay về khuê phòng như thế nào.

Việc này nàng không muốn nói cho người khác, cũng không thể nói.

Nếu nói ra, A Chiêu cùng mẫu thân tại lúc này trở mặt, hắn không chỉ sẽ mất đi trữ vị, chỉ sợ đến tính mạng cũng khó bảo toàn.

Nhưng nếu không nói thì đối với A Chiêu công bằng sao?

Nhưng nói, người kia rốt cuộc là mẫu thân a!


Hai mặt đều là thân nhân, tiến thoái lưỡng nan.

Nghĩ đến tình cảnh của chính mình, tim nàng lại càng lạnh lẽo.

Vạn nhất tương lai A Chiêu biết được chân tướng, biết người hắn cưới chính là nữ nhi của kẻ thù giết mẫu thân, hắn sẽ đối với nàng như thế nào?

Mẫu thân biết rõ sự việc này, vì cái gì còn muốn kiên trì đem nữ nhi gả cho A Chiêu?

Nàng là thật sự muốn tốt cho nữ nhi, hay là đem nữ nhi trở thành công cụ tranh quyền đoạt lợi?

Nghĩ đến điều này, Sắt Săt nhắm mắt, quay đầu nhìn về phía Hạ Quân, nói: “Chìa khóa ngươi cứ cầm đi, khi nào ta cần dùng ta sẽ đến gặp ngươi. Cẩn thận một chút, bảo vệ tốt chính mình, đừng để bị mẫu thân phát hiện.”

Hạ Quân đồng ý, trên gương mặt trắng nõn thanh tú tràn đầy lo lắng, nhìn Sắt Săt lặng yên không nói.

Sắt Săt nhẹ nhẹ kéo khóe môi, nói: “Không có việc gì, không cần lo lắng vì ta, ta sẽ không đối chọi cùng mẫu thân, ta biết bản thân đấu không lại nàng.”

Hạ Quân lúc này mới nhẹ thở ra, đem hai lòng bàn tay đan lại, chậm rãi lui ra.

Tuy là thông báo với bên ngoài nàng cáo ốm, nhưng tin tức bên ngoài vẫn như cũ kéo dài không dứt truyền vào.

Gia Thọ Hoàng đế ở Quỳnh bồn hoa mở tiệc chiêu đãi sử đoàn Nam Sở. Hai nước đã giao chiến nhiều năm, lần này thật khó khăn mới chấm dứt, trong bữa tiệc không khí rất hòa hợp, Nam Sở phó sử Từ Trường Lâm tự mình múa kiếm trợ hứng, bên cạnh Ngư Li công chúa đánh đàn bầu bạn. Khúc vũ vừa kết thúc liền khiến Hoàng đế tán thưởng mãi không thôi.

Mà Ninh Vương càng đối với rượu gạo lê hoa bạch đại mà Nam Sở tiến cống khen ngon, còn nhân cơ hội say rượu mà ngâm thơ, kể ra vật tốt người tài của Nam Sở.

Yến hội kết thúc là lúc Hoàng đế ngự khẩu tuyên chỉ sắc phong công chúa Ngư Li thành Li phi, ban cho nàng Lâm Hoa điện.


Sắt Săt nghe đến mấy chuyện này đều không có ý tưởng gì khác ngoài việc cảm thấy những người đứng ở trên đỉnh núi quyền lực đều rất tàn nhẫn.

Võ An Hầu biết rõ Hoàng đế Đại Tần thân thể nhiễm bệnh lâu năm, không sống được bao lâu, còn đem nữ nhi trực tuổi thanh xuân của mình gả đến đây. Không nói đến việc sau khi Hoàng đế qua đời nàng phải thủ tiết, vạn nhất tương lai Đại Tần cùng Nam Sở lại tiếp tục châm ngòi khói lửa, vậy nữ nhi của hắn phải xử sự như thế nào đây?

Mẫu thân nói quyền lực là thứ tốt nhất, nhưng Sắt Săt cảm thấy nó giống như lệ quỷ đáng sợ dữ tợn.

Nàng cứ nghĩ mãi về ý tưởng đó rồi đi vào giấc ngủ, vốn tưởng rằng sẽ như đêm qua ngủ một mạch đến bình minh, ai ngờ, ác mộng lại tới nữa.

Giấc mộng này cùng với những lần mộng trước không giống nhau.

Thành lầu nguy nga, tường đỏ cao vút, trên bầu trời mây bay chạy dài giống như sắp sửa có mưa lớn. Quay đi nhìn lại chỉ cảm thấy âm u âm trầm hơn.


Nàng một hồng y, phượng loan kết hợp với váy sam, viền thêu chỉ vàng, trên tóc cài tước linh, cổ đeo ngọc trai.

Sắt Săt từng thấy Bùi Hoàng hậu mặc như vậy, là hoa phục trong cung.

Thẩm Chiêu trên người mặc huyền y thêu rồng đi ở phía trước, ngón tay thon dài lướt qua tường thành, một tay cầm kiếm, giống như đang vui vẻ mãn nguyện cùng Sắt Săt nói gì đó.

Được một lát có triều thần đưa tới tấu chương, Thẩm Chiêu nhất thời không có tay để cầm liền tùy tay đem bội kiếm ném cho Sắt Săt, còn bản thân cầm lấy tấu chương để xem.

Sắt Săt đứng ở phía sau hắn, trên gương mặt trang điểm diễm lệ lộ ra biểu tình nhạt nhẽo, ánh mắt lạnh nhạt giống như thất thần, suy nghĩ bay lên tận chín tầng mây, cả người lười biếng.

Hình như tấu sự bẩm lên ước chừng không phải chuyện gì tốt, Thẩm Chiêu cúi đầu nhìn trong chốc lát, vẫy lui triều thần, biểu tình nghiêm túc mà tiếp tục xem.

Khi Sắt Săt lấy lại tinh thần mới phát giác trên thành lầu cao chót vót chỉ còn lại hai người bọn họ, mà nàng đứng ở phía sau Thẩm Chiêu, trong tay nắm bội kiếm của hắn.

Thiên tử trẻ tuổi vì quốc sự sở nhiễu, không hề phòng bị.

Nàng đem tay xoa chuôi kiếm, danh kiếm có hồn, vừa tuốt ra khỏi vỏ liền vang lên một tiếng sắc lạnh, lại giống như một tiếng nức nở.

Thiên tử ở phía trước đang vừa xem tấu chương vừa dạo bước chợt dừng lại.

Hắn vẫn như cũ đưa lưng về phía Sắt Săt, nhìn không ra biểu tình nhưng dường như vai lưng đều cứng lại rồi. Sau khi run run một lúc nhưng vẫn không nhúc nhích mà đứng yên ở đó, tấu chương nắm chặt trong tay, mảnh giấy lụa bị nắm chặt đến nỗi hiện ra vài nếp gấp.

Sắt Săt tay cầm kiếm, ánh mắt lạnh lẽo, gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Chiêu.

Không!

Mặc dù trong mơ nhưng Sắt Sắt vẫn còn sót lại một chút ý thức, nàng dùng hết sức lực toàn thân hô to, cảnh trong mơ giống như lâu đài cát, theo này một tiếng hô này của nàng, trong nháy mắt tan biến hết.

Sắt Sắt bừng tỉnh, vội vàng ngồi dậy.

Màn che treo cao, ánh mặt trời rực rỡ, Thẩm Chiêu đang ngồi ở mép giường ngơ ngẩn nhìn nàng.

Tỳ nữ ở bên ngoài rèm châu nhỏ giọng: “Quý nữ, điện hạ nghe nói người bị bệnh, đặc biệt sáng sớm tới thăm người.”

Sắt Săt hoảng hốt sờ trán một phen, quả nhiên mồ hôi lạnh đầm đìa. Nàng nhớ lại cảnh trong mộng mà tim đập nhanh hơn. Thẩm Chiêu cầm tay nàng, cực kỳ quan tâm nói: “Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?”

Tác giả có lời muốn nói: Không có gì, chỉ là mơ thấy muốn chém ngươi.,,

Người dịch: Huyền Trang

Mị Quân - Chương 7: Tương sát