Dịch giả: nhatchimai
“Xuất hiện đi, đừng ẩn nấp nữa!”
Một gã đàn ông mặc áo xám đột nhiên giơ tay lên, từ ngón tay nhẹ nhàng bắn ra một đạo hắc phong hình xoắn ốc cuốn tới gốc đại thụ mà Liễu minh ẩn nấp.
Ầm!
Cái gốc đại thụ trơ trụi bị đạo hắc phong kia chạm tới thì lập tức nổ tung, bắn ra những mảnh gỗ vụn bay đầy trời.
Lúc này, một đạo hắc ảnh từ trong mảnh vụn phóng nhanh ra, chính là Liễu Minh! Bàn tay hắn đang cầm một tấm thuẫn màu vàng, ý niệm trong đầu không ngừng xoay chuyển, nhanh chóng phân tích tình huống trước mắt.
Đám ma nhân này rõ ràng tìm tới vì hắn, nếu chỉ là ba bốn tên thì với thủ đoạn kia còn có chút nắm chắc nhưng nếu muốn đối phó với bảy tên ma nhân cường hãn thì đúng là phiền toái lớn.
Trong lúc Liễu Minh còn đang suy nghĩ biện pháp thì một gã đàn ông dường như cầm đầu đầu bỗng nhiên mở miệng lên tiếng:
“Ngươi có thể dùng năng lực cá nhân đánh chết một tên đồng tộc của ta thì hẳn không phải là người tầm thường! Không cần căng thẳng, mấy người chúng ta tìm ngươi không phải là để báo thù mà chỉ mong ngươi liên thủ với chúng ta tới một di tích lấy đồ. Chuyện thành công thì đương nhiên chẳng thiếu chỗ tốt cho ngươi…”
Ngôn ngữ của tên ma nhân làm cho Liễu Minh đang cân nhắc đối sách ứng phó sững sờ.
Nếu đối phương đã nói vậy thì chứng tỏ đám người này không phải đồng bọn của tên ma nhân bị giết kia rồi.
Ngẫm lại cũng phải, diện tích đại lục Vạn Ma rộng lớn chẳng kém gì đại lục Trung Thiên, ắt hẳn thế lực ma nhân tiến vào phế tích không thể chỉ có mỗi một.
“Liên thủ gì chứ? Nhân ma bất lưỡng lập, các hạ đang giỡn chơi chăng?” Ý niệm trong đầu Liễu Minh xoay chuyển thật nhanh, nhưng vẫn lạnh lùng trả lời.
“Sao không thể liên thủ? Hắc hắc, trong phế tích này khác với bên ngoài Nhân giới, chuyện Nhân tộc liên thủ với chúng ta xưa kia cũng không phải chưa từng có. Lần này bọn ta phải tìm các hạ cũng là vì thấy đạo hữu tinh thông bí thuật đồ đằng vừa vặn có thể trợ giúp chúng ta dễ dàng phá vỡ cấm chế trong di tích kia. Đương nhiên các hạ không đồng ý cũng được nhưng thế thì ta không tìm được lý do buông tha đạo hữu.” Tên đàn ông mặc áo bào xám từ tốn đáp lại, sáu gã đứng bên cạnh mặt trơ trơ lạnh lùng nhìn Liễu Minh như thể hắn không được phép từ chối.
Liễu Minh nghe thế thì trong lòng rung động.
Với bản tính hắn đương nhiên không dễ dàng tin vào lời nói của đám ma nhân này, nhưng trong tình cảnh địch mạnh ta yếu, lại bị chúng nhìn chằm chằm như thế, từ chối cũng không phải là lựa chọn sáng suốt.
“Cứ cho là lời ngươi không giả nhưng ta làm sao yên tâm sau này các ngươi có lật lọng hay không! Nếu thế thì Liễu mỗ tình nguyện xuống tay đánh cược một lần còn hơn phải chờ tới lúc các ngươi thu được trọng bảo.” Liễu Minh lạnh lùng đáp lại.
“Hặc hặc, đã từng nghe bảo trước giờ nhân tộc tính tình đa nghi, giờ thấy quả nhiên không giả! Nếu vậy chúng ta có thể nhân danh Ma chủ lập lời huyết thệ, tuyệt không sai lời.” Tên cầm đầu khẽ nhướng mày sau đó nhanh chóng đáp lại.
“Nhân danh Ma chủ!”
Liễu Minh nghe thế tức thì thì biến sắc.
Hắn đọc qua vô số điển tịch nên hiểu rõ 'Ma chủ' trong lời người đàn ông áo xam kia chính là nói tới vua của Ma tộc thời Thượng Cổ từng xâm lấn Nhân giới, một thân thần thông tung hoành thiên hạ, cũng là tồn tại Ma thần cực kỳ khủng bố.
Đó chính là tầng lớp làm chỗ dựa tinh thần của Ma tộc lúc thượng cổ hay là ma nhân ở đại lục Vạn Ma bây giờ.
Cho nên ma nhân hay ma tộc một khi nhân danh Ma chủ để thề thốt chính là tượng trưng cho lời thề vô cùng trịnh trọng, hiếm ai dám vi phạm.
“Được rồi, nếu các ngươi đã nhân danh Ma chủ thề thốt thì ta có thể tạm thời tin tưởng một lần.” Liễu Minh sau khi suy tính một phen, đành cắn răng thốt lên như vậy.
“Tốt, hy vọng các hạ giữ lời.” Tên cầm đầu cười hặc hặc, cánh tay vung lên cắt cổ tay, một dòng máu tươi đỏ thẫm chảy ra, rồi phát hạ lời thề độc nhân danh Ma chủ, hứa là nếu vi phạm lời thề thì bản thân trở thành vật huyết tế Ma Chủ.
Sáu tên ma nhân kia cũng đồng thanh thề độc như vậy.
Liễu Minh thấy thế, sắc mặc âm trầm. Sau một lát hắn mới mở miệng.
“Coi như ta đã đồng ý liên thủ, hiện giờ có thể nói cho ta biết trong di tích có bảo vật gì. Còn nữa phân phối như thế nào, ta hy vọng có thể xác định trước luôn.”
“Được! Đạo hữu quả thật sảng khoái! Bảo vật của di tích kia thực sự bí ẩn, chúng ta chỉ biết trong đó có nhiều trọng bảo, nhưng không biết cụ thể là vật gì. Về việc phân chia, chúng ta có bảy người, vậy ngươi cứ tính bằng một phần tám là xong.” Tên cầm đầu thản nhiên đáp.
“Một phần tám thì ít quá! Ta muốn một phần ba.”
Đối phương đã chủ động muốn kết minh cũng động nghĩa với việc tác dụng của bản thân vô cùng khẩn yếu, sau một phen cân nhắc, Liễu Minh liền trắng trợn nói thách.
“Một phần ba? Nhiều quá đấy! Bọn ta sẽ chia cho ngươi một phần tư, được chưa? Hơn nữa thì không cần phải bàn thêm gì hết.” Tên Ma nhân áo xám nghe vậy thoáng hiện lên vẻ tức giận nhưng vẫn lên tiếng chốt hạ.
Sáu tên ma nhân khác đều gật đầu, lạnh lùng nhìn về phía Liễu Minh.
“Được, một phần tư thì một phần tư.” Liễu Minh không cần suy nghĩ đã lập tức đồng ý.
“Xong, việc này không nên chậm trễ thêm nữa, ngươi cũng lên đây cùng chúng ta đi!”
Tên cầm đầu tỏ ra hài lòng, ống tay áo phất lên, hắc khí cũng theo đó bốc lên cuồn cuộn.
Một lát sau, một đám ma vân lớn hiện ra trên không trung nhanh chóng bọc cả đám lại, rồi như lướt nhanh như một trận cuồng phong nhằm về hướng đông.
Trong ma vân, Liễu Minh vẫn tựa như hữu ý vô ý tạo khoảng cách với mấy vị ma nhân kia.
Tuy đã có lời thề độc trước khi vào di tích sẽ không ra tay với mình nhưng Liễu Minh cảm thấy mọi sự cứ cẩn thận vẫn hơn.
Tên cầm đầu thấy Liễu Minh không bị ma khí trong ma vân ảnh hưởng thì cảm thấy bất ngờ lắm liền thản nhiên hỏi Liễu Minh trước đây có phải đã từng tu tập ma công không.
Về chuyện này, Liễu Minh đương nhiên chỉ cười khà khà cho qua chuyện. Đối phương truy vấn mấy lần, hắn chỉ thừa nhận bản thân thuộc Thái Thanh môn ngoài ra chẳng để lộ việc gì khác.
Đương nhiên Liễu Minh cũng không bỏ qua cơ hội hỏi thăm về Ma nhân và đại lục Vạn Ma. Tên áo bào xám này hễ biết là nói, vừa đi vừa thủng thẳng kể cho Liễu Minh.
Hóa ra đại lục nổi danh trong truyền thuyết quả thật có nhiều điểm khác biệt với đại lục Trung Thiên. Trong đó điểm chính yếu là tất cả đều tu luyện ma công.
Chân ma chi khí được ma công coi trọng nhất chính là thứ cực kỳ trân quý ở đại lục Vạn Ma, tại đây có nhiều con đường có thể đạt được Chân ma chi khí, khác hẳn với tình trạng tuyệt tích trên đại lục Trung Thiên.
Trên đại lục Vạn Ma có rất nhiều những động “Ma nguyên” sâu không thấy đáy, không ngừng bốc lên Ma khí. Ở một vài “Ma nguyên”, ma khí còn xen lẫn với một số chân ma chi khí có độ tinh thuần khác nhau.
Những “Ma nguyên” có chân ma chi khí được gọi là “Chân ma nguyên”, dị thường trân quý.
Các thế lực lớn ở đại lục Vạn Ma lấy Ma nguyên làm căn cơ để phát triển, số lượng Chân ma nguyên càng nhiều càng thể hiện thực lực mạnh mẽ của bọn họ.
Ngoài ra, điểm khác nhau cơ bản giữa ma nhân và nhân tộc là bọn họ rất coi trọng huyết mạch. Mỗi một thế lực chỉ tuyển ra những kẻ mang trong mình huyết mạch thuần khiết hoặc tư chất cực tốt từ đó trao cho bọn họ cơ hội được hấp thu chân ma chi khí liên tục ở Ma nguyên phục vụ cho việc tu luyện.
Về phần Ma nhân sở hữu tư chất kém cỏi, đa số chỉ có thể dùng ma khí thông thường để tu luyện, tất nhiên có thể hoàn thành một vài nhiệm vụ tông môn hoặc tìm cơ hội đổi lấy một lượng Chân ma chi khí ít ỏi trong phường thị. Nhưng việc này chẳng khác gì đem muối bỏ biển trong tu luyện.
Liễu Minh nghe tới đó thì trong lòng trầm xuống. Hóa ra đại lục Vạn Ma cũng phân chia đệ tử hạch tâm và đệ tử thông thường, lại có đệ tử ngoại môn chẳng khác gì đại lục Trung Thiên. Nếu vì tư chất và huyết mạch mà bị coi là đệ tử ngoại vi e là muốn trở mình cũng là chuyện cực kì khó khăn.
Đồng thời hắn liên tưởng tới tên Ma nhân bị nhốt trong bong bóng thần bí, trong lòng lại dâng lên một tia bất an.
Hai người cứ hỏi đáp qua lại về đại lục của mình, còn sáu gã ma nhân kia dường như chẳng hề nghe thấy, chỉ lặng yên nhắm mắt dưỡng thần.
Liễu Minh trong lúc nói chuyện trên trời dưới đất với gã áo bào xám, vẫn không hề thả lỏng thần thức dù chỉ một khắc, hắn thủy chung vẫn để tâm tới hoàn cảnh xung quanh.
Làm hắn ngạc nhiên là dọc theo đường đi của ma vân, yêu thú xung quanh đều tránh xa chẳng dám tới gần.
Sau nửa ngày, cả đám đã đặt chân tới một địa phương vô cùng thần bí.
Ma vân biến mất liền có thể nhìn ra cảnh sắc phía trước.
Đập vào mắt Liễu Minh là một mảnh đất bằng phẳng rộng rãi. Giữa vùng đất vàng ệch hoang vu có một tòa sơn phong cao hơn ngàn trượng mọc lên. Dưới chân núi có một cửa động khổng lồ đen ngòm thông thẳng xuống lòng đất, xung quanh đầy những vết tích bừa bộn.
“Có người vào trước một bước rồi! Nhưng dường như chưa được bao lâu, chúng ta đi!” Tên cầm đầu thấy vậy, mắt nhướng lên giận dữ, quay đầu hô lớn. Hắc khí cuộn lên bay vọt vào trong cửa động.
Liễu Minh quan sát vết tích cái hố dài cỡ trăm trượng xung quanh sơn phong cẩn thận, mắt tự nhiên nhíu lại.
Rõ ràng, cửa động này nguyên bản bị ngọn núi này đè lên thế mà có người dùng sức mạnh dịch chuyển đi, điều này có thể thấy kẻ ra tay sức mạnh thật lớn.
“Đạo hữu chần chờ cái gì, chúng ta vào đi thôi.”
Trong lúc Liễu Minh còn đang nghi hoặc, sau lưng hắn đã vọng tới một thanh âm lạnh lùng, một trong những ma nhân còn ở ngoài lên tiếng nói với hắn.
Liễu Minh quay đầu lại nhìn gã vừa lên tiếng, miệng hừ một tiếng rồi thân hình lóe lên chui vào đại động.
Sáu gã ma nhân kia lập tức theo sát đằng sau.