Dịch giả: Vivian Nhinhi
Biên: hungprods
Hắn chính là Thạch Kiên lúc trước đã đi tìm Liễu Minh, đạo lữ song tu của hắn gọi Lục Vân cũng ở chỗ này, hai người còn lại là một đại hán khỏe mạnh và một gã thanh niên mà hai tay đeo đến bảy tám cái vòng màu máu.
"Nếu như đi Vạn Cốt Quật thì nhất định sẽ có một vị sư thúc tự mình dẫn cả đội, chúng ta dù có biết rõ tên tiểu tử này ở trong đó thì tuyệt đối không có cách nào. Tiểu tử này cũng thật là, để tránh chúng ta mà cũng dám đến một chỗ như Vạn Cốt Quật, hắn không sợ một đi không trở về sao? Ngô sư huynh, kiến thức của ngươi sâu rộng, có ý kiến gì không?" Đuôi lông mày của gã thanh niên đeo vòng nhướng lên, quay đầu nhìn đại hán to khỏe kia, hỏi.
"Nếu hắn đã đi Vạn Cốt Quật thì tối thiểu trong vòng ba bốn tháng sẽ không có ý định quay trở về tông, cho nên nếu chúng ta muốn tìm hắn gây phiền toái thì cũng chỉ có cách phái người cùng tham gia nhiệm vụ trấn áp Vạn Cốt Quật mới có cơ hội." Đại hán cường tráng nói.
"Ngô sư huynh đừng đùa, Vạn Cốt Quật kia mặc dù mỗi lần chém giết một đầu Cốt Quỷ đều được thưởng điểm cống hiến, nhưng lại quá nguy hiểm. Ngoại trừ những tên điên theo đuổi con đường giết chóc trong tông thích những việc này đến mức quên cả trời đất ra, trong những kẻ tham gia nhiệm vụ này, có kẻ nào là không bị các sư thúc sư bá chỉ đích danh, bị ép bất đắc dĩ mới đi nhận nhiệm vụ này đâu." Thanh niên nghe vậy, mặt biến sắc nói.
"Nếu đã như thế thì việc này cũng chỉ có thể biết vậy mà thôi. Ta cũng không muốn tới Vạn Cốt Quật kia. Cũng may Cao sư đệ còn đang bế quan, hắn vẫn chưa biết chuyện hôn ước của tiểu tử kia với Mục Minh Châu. Đợi sau khi tiểu tử này trở về, chúng ta giúp hắn giải quyết vụ phiền toái này cũng chưa muộn." Đại hán họ Ngô xua tay nói.
Lời này lại khiến cho thanh niên đeo vòng phía đối diện nghe xong chỉ có thể chau mày không nói.
"Nếu chúng ta chỉ vì giáo huấn tiểu tử này mà chủ động đi Vạn Cốt Quật thì quả thật không phải biện pháp hay, nhưng nếu để cho người vốn dĩ phải đi Vạn Cốt Quật thuận tay xử lý chuyện này, cũng không phải chuyện gì khó khăn lắm." Thạch Kiên nói như vậy.
"Ý của Thạch sư huynh là..." Gã thanh niên nghe xong câu này, vẻ mặt hơi đổi.
“Ta quen Tư Mã sư đệ của chi Âm Sát, hắn hình như cũng rút trúng nhiệm vụ trấn áp Vạn Cốt Quật lần này thì phải. Nếu như hắn chịu ra tay thì việc đối phó một đệ tử mới nhập môn đương nhiên sẽ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng Tư Mã sư đệ lại nằm trong hai mươi đệ tử hạch tâm đứng đầu được đề tên trên bia Thái Âm, nếu muốn hắn ra tay, giá cả cũng không phải rẻ đâu." Thạch Kiên chậm rãi nói.
"Không sao cả, cũng không phải muốn giết tên tiểu tử kia, chỉ cần giáo huấn hắn vài lần tử tế, sau đó bắt hắn đồng ý thoái hôn là được rồi. Cần bao nhiêu Linh Thạch cứ để ta bỏ ra tất đi. Ngô sư huynh không có ý kiến gì chứ?" Thanh niên đeo vòng kia nghe thế, khẽ nở nụ cười.
"Nếu Tân sư đệ đã nói như thế thì tất nhiên là không có vấn đề gì." Đại hán khỏe mạnh chớp chớp mắt vài cái, nhẹ gật đầu.
"Tốt! Thạch sư huynh, hai ngày tới, huynh bớt chút thời giờ liên hệ với Tư Mã sư huynh nhé." Gã thanh niên không hề do dự nói.
Thạch Kiên dĩ nhiên là đồng ý ngay lập tức.
Vì vậy, mấy người bọn họ lại thương lương mấy vấn đề chi tiết tỉ mỉ một chút, sau đó từng người một bước ra khỏi lầu các.
Ba ngày sau, gần chỗ cổng chào cực lớn bên ngoài sơn môn Man Quỷ Tông, bắt đầu lần lượt xuất hiện một vài đệ tử nội môn của Man Quỷ Tông.
Phần lớn là những người trong độ tuổi ba bốn mươi, còn những đệ tử hơn hai mươi tuổi lại chẳng có mấy người.
Thần sắc cả đám đều âm trầm, bộ dạng tất cả đều như đang có tâm sự nặng nề vậy.
Thế nhưng cũng có mấy người nói cười như trước, mặt mũi rất khác so với những người kia.
Lại đợi thêm một lát, khi bên dưới cổng chào đã có hơn ba mươi nam nữ đệ tử tụ tập, mới có một thân ảnh thướt tha từ đằng xa nhanh chóng đi tới.
Người vừa đến là một nữ tử xinh đẹp, mặt như hoa đào, khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, một thân váy màu tím, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“A, là Lâm sư cô của Quỷ Vũ Sơn!"
"Bái kiến Lâm sư cô!"
"Đệ tử bái kiến Lâm sư thái!"
Những đệ tử Man Quỷ Tông này, sau khi nhìn rõ dung mạo của nữ tử thì hơn một nửa số đó hít một hơi khí lạnh, vội vàng tiến lên thi lễ.
Nữ nhân này lại chính là Sơn chủ hiện tại của chi Quỷ Vật, nghe nói là một vị Linh Sư cường đại trong số không nhiều lắm những người của Man Quỷ Tông tu luyện được đến Linh Sư trung kỳ.
"Ừ, đứng dậy hết đi. Thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người đã đến đông đủ chưa?" Nữ tử họ Lâm khoát tay chặn lại, bảo đám đệ tử đứng dậy, ánh mắt quét một lượt, cặp lông mày đen nhánh khẽ nhíu một cái, hỏi.
"Thưa Lâm sư cô, hình như còn thiếu hai người!" Một gã đệ tử hơn ba mươi tuổi, thoạt nhìn vô cùng trầm tĩnh vội vàng bước về trước trả lời.
"Vậy thì chờ một chút đi. Nếu nửa khắc nữa còn chưa đến liền gạch tên của hai người này đi." Nữ tử họ Lâm không chút do dự mà nói.
Nam đệ tử này tất nhiên là cung kính ‘vâng dạ’.
Vì vậy, mọi người lại tiếp tục đứng ở chỗ này chờ đợi.
Nhưng bởi vì có nữ tử họ Lâm ở đây nên ai cũng không dám nói gì nữa, lại càng không dám tùy tiện đi lại, tất cả đều thành thành thực thực khoanh tay đứng tại chỗ.
Kết quả là một lúc lâu sau, từ phía tông môn bên kia có hai đám mây xám tro hiện ra, từ hai hướng khác nhau bay đến chỗ cổng chào.
Những người khác thấy vậy cũng không nhịn được mà nhìn qua.
Hai đám mây xám tro hầu như hạ xuống cùng một lúc, sau khi tản ra, mỗi một chỗ lại hiện ra bóng dáng một người.
Một người là một nam tử lạnh lùng khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, một thân áo đen, trên hai tay áo, mỗi bên đều in rõ một cái đầu lâu.
Kẻ còn lại là một thiếu niên, nhìn như mười sáu mười bảy tuổi, một thân quần áo phục sức đệ tử nội môn màu xanh lá, dáng người cao lớn.
"Bái kiến Lâm sư cô!"
Nam tử lạnh lùng sau khi nhìn rõ khuôn mặt của nữ tử kia, hơi giật mình, vội vàng bước lên phía trước chào hỏi.
Mà thiếu niên mười bảy mười tám tuổi kia ngay sau đó cũng yên lặng thi lễ.
"Tư Mã sư điệt, sao lại là ngươi? Đại Giác cũng sắp bắt đầu rồi, ngươi không ở lại trong tông chăm chỉ tu luyện lại đi Vạn Cốt Quật làm gì?" Nữ tử họ Lâm dường như biết nam tử mặt lạnh lùng, ánh mắt lóe lên mà hỏi một câu.
"Lâm sư cô, người cũng thật tinh tường. Con đường ta tu luyện mặc dù không phải chỉ có thuần túy giết chóc, nhưng nếu muốn gia tăng thực lực, đương nhiên chỉ có thể trong chém giết mới có thể thăng tiến nhanh được." Nam tử lạnh lùng bình tĩnh trả lời.
"Nghe nói lần trước ngươi đã một mình xâm nhập qua tầng thứ tư của Vạn Cốt Quật rồi, giờ chắc cũng không phải là lại muốn đến tầng này nữa chứ? Nếu là như thế, ngươi có thể không chắc chắn có vận khí tốt như lần trước, còn có thể toàn thây trở ra đâu. Chẳng lẽ Sở sư huynh không nói những lời này với ngươi sao?" Nữ tử họ Lâm hờ hững hỏi.
"Hiện giờ mục tiêu của sư điệt là phải nhất quyết lọt được vào danh sách mười đệ tử hạch tâm đứng đầu, xin sư cô đừng ngăn trở." Nam tử lạnh lùng ôm quyền, trả lời không hề lưỡng lự.
"Được rồi, nếu như ngay cả lời của Sở sư huynh ngươi còn không muốn nghe thì một ngoại nhân như ta lại càng không nên xen vào việc của người khác nữa. Ngươi muốn đi thì đi! Còn ngươi... hình như có chút quen mặt, ngươi là đệ tử của chi nào? Tên gì?" Nữ tử họ Lâm khẽ chau mày, lại liếc thiếu niên bên kia, trên mặt hiện ra một tia khó hiểu.
"Vãn bối là Bạch Thông Thiên, đệ tử Cửu Anh Sơn, bái kiến Lâm sư cô!" Thiếu niên khom người nói, đúng là Liễu Minh.
"Bạch Thông Thiên? Cửu Anh? Thì ra ngươi là tên tiểu tử đó!" Nữ tử họ Lâm nghe vậy đã hơi giật mình rồi, cũng nhớ tới chuyện ở đại điển Khai Linh vừa rồi, chính nàng thiếu chút nữa đã thu nhân một thiếu niên ba Linh Mạch làm đệ tử.
"Lâm sư cô nhận ra vãn bối ư?" Liễu Minh nao nao.
"Ta tất nhiên là nhận ra. Nhưng ngươi chỉ là một đệ tử mới nhập môn mà dám đi Vạn Cốt Quật, lá gan đúng là không nhỏ đâu. Nhưng đây là lựa chọn của bản thân ngươi, ta cũng sẽ không ngăn trở. Được rồi, mọi người đã đến đông đủ, lên đường thôi." Nữ tử họ Lâm mỉm cười nói xong hai câu, bàn tay phất một cái, đột nhiên xuất hiện một hồ lô nhỏ trắng noãn như ngọc.
Sau đó nàng ném hồ lô về phía không trung, một tay bấm niệm pháp quyết, miệng lẩm bẩm đọc chú ngữ.
Trong chốc lát, hồ lô đón gió lớn lên, đảo ngược một cái, miệng hồ lô phun ra một màn sương trắng đậm đặc, chỉ trong chốc lát đã biến thành một con mãng xà bằng sương mù dài tới ba bốn mươi trượng.
Con mãng xà này chuyển động thân thể y hệt như vật sống, lập tức có một cỗ khí tức kinh người tỏa ra, một vài đệ tử Man Quỷ Tông chỉ cảm thấy cuồng phong trắng xóa trước mắt nổi lên cuồn cuồn, không tự chủ được mà vội vã lùi lại mấy bước.
Hơn một nửa số người ở đây không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Thân ảnh của nữ tử họ Lâm thoáng cái đã xuất hiện trên đầu mãng xà, lạnh lung ra lệnh:
"Các ngươi còn chờ cái gì mà không lên hết đi!"
Đám đệ tử Man Quỷ Tông lúc này mới chợt hiểu ra, đua nhau phi thân lên trên người con Vụ Mãng (mãng xà bằng sương mù) kia.
Chỉ sau một khắc cuồng phong nổi lên dưới thân của con mãng xà, lập tức chở hơn ba mươi người bay lên trời, phóng về một hướng khác.
"Ngươi chính là Bạch Thông Thiên?"
Liễu Minh đang tùy ý tìm lấy một chỗ trên người con Vụ Mãng khoanh chân ngồi xuống, đột nhiên trước mắt có bóng người chớp lên, vị nam tử lạnh lùng vừa mới tới cùng lúc với hắn kia đã xuất hiện trước mặt.
"Đúng vậy, chính là tại hạ. Các hạ có chuyện gì sao?" Liễu Minh ngẩng đầu nhìn đối phương, mơ hồ cảm nhận được một chút địch ý khó hiểu từ trên người gã, không khách sáo hỏi lại.
"Ta gọi là Tư Mã Thiên, nhớ cho kỹ đấy!" Nam tử lạnh lùng cũng đánh giá Liễu Minh từ trên xuống dưới vài lần, mặt không biểu tình nói như vậy.
"Lời này là có ý gì?" Hai mắt Liễu Minh nhíu lại, hỏi lại một câu.
"Bởi vì sau khi đến Vạn Cốt Quật, chúng ta có lẽ sẽ thường xuyên gặp nhau đấy.” Tư Mã Thiên lạnh lùng trả lời, sau đó quay người rời đi, tìm một nơi khác cũng khoanh chân ngồi xuống.
Liễu Minh nghe xong câu nói không đầu không đuôi này chỉ khẽ cau mày, vẻ mặt như thường nhắm mắt dưỡng thần, dường như chưa từng nghe qua lời mà tên nam tử lạnh lùng kia vừa nói.
Nửa tháng sau, trên bầu trời phía trên một thung lũng do mấy chục ngọn núi lớn nhỏ tạo thành.
Một con Vụ Mãng màu trắng gào thét lao tới từ đằng xa, trong chốc lát đã đi tới trên không một thạch trại (*) diện tích chừng gần dặm trong thung lũng, từ từ đáp xuống mặt đất.
(*) khu trại đá.
Dưới sự dẫn dắt của nữ tử họ Lâm, Liễu Minh cùng một đám đệ tử Man Quỷ Tông trước sau nhảy từ trên Vụ Mãng xuống, cũng hiếu kì không ngừng quan sát khắp nơi.
Thạch trại này đơn giản lạ thường, ngoại trừ tường đá xanh cao mấy trượng bao quanh bốn phía ra, kiến trúc bên trong cũng không phức tạp, hơn nữa phần lớn là những căn phòng nhỏ bằng đá vô cùng đơn sơ.
Hơn nữa vừa liếc mắt đã thấy trong trại chẳng có mấy người, chỉ có mấy kiến trúc cao hơn một chút phía xa xa, thấp thoáng trông thấy có người đứng bên ngoài nói chuyện.
“Nghe cho kỹ đây, mặc dù Vạn Cốt Quật này là do đệ tử của Man Quỷ Tông chúng ta làm chủ, những cũng có đệ tử của mấy tông khác ngẫu nhiên đến đây thí luyện. Vì thế nên nếu gặp đệ tử không thuộc tông môn thì cũng đừng cảm thấy kì lạ. Mặt khác, những đệ tử lần đầu tiên tới Vạn Cốt Quật, trước tiên hãy đến đọc cho kĩ những điều lệ ở bên kia, đừng có làm trái! Bây giờ thì các ngươi có thể tự do hành động rồi." Ngón tay của nữ tử họ Lâm chỉ vào tấm bia đá chi chít những chữ màu bạc nằm ở trung tâm của trại, nói vài câu xong liền đi về phía mấy tòa kiến trúc cao lớn phía xa xa.