Dịch giả: Vong Mạng
Ma Thiên Ký - Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu
Người dịch: Kunimi
“Xẹt xẹt” một tiếng.
Bóng đen lóe lên, phu nhân tóc rắn tránh không kịp, tức thì trên đầu vai ả thình thình có năm rãnh máu thật sâu, ở rìa vết thương còn lờ mờ thấy có những sợi lửa đen lập lòe không thôi.
Lúc này sắc mặt phu nhân đại biến, ả bỗng uốn éo vòng eo rồi nhoáng cái đã trượt ra tới chỗ cách đó mấy chục trượng, vất vả lắm mới tránh được một trảo như quỷ mị của “Liễu Minh” ở phía sau lưng.
Tiếp đấy ảo cắn răng một cái rồi rung tay áo lên, lập tức thấy một quầng sáng màu đen lóe lao ra, trông rõ ràng là một vòng trong màu đen lớn khoảng ngón tay cái.
Thứ này trước tiên phóng lên trời, tiếp đó đón gió hóa lớn, chỉ trong nháy mắt nó đã hóa thành vòng tròn lớn bằng cái cối xay. Vòng tròn hơi rung rinh, phát ra những âm thanh vù vù trầm thấp, lộ ra thập phần linh tính.
Liễu Minh bên trong thân thể ma hóa thấy thế thì không khỏi cả kinh.
Cái vòng tròn này trông hơi quen mắt, nhất định đã từng thấy ở đâu đó, nghĩ tới nghĩ lui hắn mới nhớ trước khi, khi ở bên trong di tích thượng cổ Ma tộc, trên cánh tay ma thi Thiên Tượng cảnh cũng phát hiện một cặp vòng tròn cùng loại, từ dáng vẻ bên ngoài đến mầu sắc đến giống hệt.
Mà cổ quái là, thân thể vốn đang chớp động tựa như quỷ mị của “Liễu Minh” khi vừa thấy cái vòng kia xuất hiện thì thân hình liền sững lại rồi bất động giữa không trung, gắt gao nhìn chằm chằm vào cái vòng tròn, đến chớp mắt một cái cũng không, dường như nó với cái vòng này rất kiêng kị.
Hiện tại vòng tròn kia ngoài việc phát những tiếng vù vù thì không phát ra bất kỳ chấn động linh lực nào, càng không có bất kỳ chuyển động quỷ dị nào khác, chỉ đờ đẫn lơ lửng trong không trung.
“Liễu Minh” sau khi gầm nhẹ một tiếng khó hiểu, cuối cùng thu ánh mắt đặt trên vòng tròn lại rồi quay qua nhìn tới phu nhân, tức thì trong mắt nó, hung quang lóe lên rồi thân hình mờ đi, lại lần nữa xông tới chỗ phu nhân tóc rắn.
Mỹ phụ tóc rắn thần sắc hơi động, miệng nói lẩm bẩm, tức thì quanh thân mụ tỏa một mảng quang diễm hộ thể màu vàng kim óng ánh, không ngừng chớp động né tránh công kích của “Liễu Minh”, ánh mắt mụ luôn nhìn chằm chằm kiểu như có như không vào vòng tròn màu đen đang lơ lửng trong không trung.
Chưởng ảnh của Liễu Minh ma hóa như gió táp mưa sa nên dù trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào chạm đến mỹ phụ tóc rắn, nhưng chưởng phong cũng khiến cho đám quang diễm hộ thể của ả lung lay muốn sáng lóa, tựa như nó có thể bị tiêu diệt hoàn toàn bất cứ lúc nào.
“Phốc” một tiếng, kim diễm hộ thể bị chưởng phong đánh bay, thân hình mỹ phụ tóc rắn lui nhanh về phía sau.
“Liễu Minh” chộp lấy sơ hở, lập tức lóe lên lao đến chỗ ngay trước mặt ả, hung hăng ôm tới.
Nhưng khi mới tới chỗ cách mỹ phụ tóc rắn hơn trượng thì ả đột nhiên cười cười một cách bí hiểm đồng thời một tay đưa lên trước người, vạch một vòng bán nguyệt trong không khí.
"Phốc" một tiếng.
Vòng trong màu đen bỗng hiện ra trước người ả, nó lóe lên sau đấy lập tức đeo lên cánh phải đang thò ra của “Liễu Minh”.
Một màn quỷ dị đã xảy ra!
Vòng trong đột nhiên tỏa ánh sáng màu đen chói lóa, trong vầng sáng thỉnh thoảng thấy có Ma văn quỷ dị hiện ra rồi tụ về chỗ “Liễu Minh” rồi lóe lên chui vào trong thân thể, khiến cho thân hình “Liễu Minh” đột nhiên chậm hẳn lại rồi run rẩy không yên, khựng lại tại chỗ.
Tiếp đây, ma khí từ quanh người “Liễu Minh” cuồn cuộn tuôn ra rồi liên tục đổ vào trong vòng tròn màu đen, đồng thời khí tức “Liễu Minh” cũng thình lình yếu đi, Ma văn màu tím trên trán cũng bắt đầu lập lòe lúc sáng lúc tối.
Ở bên trong thân thể ma hóa, dưới sự kinh hãi, Liễu Minh dùng thần thức quét qua linh hải liền phát hiện đang có những sợi Chân Ma khi nhỏ li ti từ trong những viên kết tinh màu tím trong cơ thể điên cuồng chảy ra, bay nhanh qua rồi dũng mãnh nhập vào trong vòng tròn.
Nếu tình hình cứ tiếp tục như vậy, chỉ e không cần Kim Man lão tổ ra tay thì thân hình ma hóa này cũng bị khô kiệt pháp lực mà chết.
Nhưng dù hắn có muôn phần lo lắng thì cũng thể có cách nào khống chế thân hình này dù chỉ chút ít.
Còn “Liễu Minh” lại điên cuồng vung vẩy cánh tay vài cái, sau khi thấy cơ bản thì chẳng có cách nào gỡ cái vòng ra được chút nào, trong mắt nó liền thấy có một tia hung lệ hiện lên, tức thì tay trái đột nhiên chụp lên cánh tay phải của mình.
“Cờ rắc” một tiếng.
Cả cánh tay phải của “Liễu Minh” bị chính cánh tay trái cứng rắn giật đứt phăng, một tia máu tươi từ miệng vết thương nơi bả vai lập tức tuôn ra.
“Gào aaaaaaaaaaaaa”
Sắc mặt Liễu Minh ma hóa dữ tợn, nó ngửa đầu gào rú một tiếng, đoạn cầm cánh tay phải ném đi rồi lại đột nhiên hung hăng vỗ lên chỗ cánh tay bị cụt.
Khói đen lóe lên, chỗ bả vai cánh tay bị cụt, máu tươi thình lình ngừng chảy, đồng thời miệng vết thương bắt đầu dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được để liền lại.
Cùng lúc đó, một tiếng “Ầm” từ phía bên cạnh truyền đến.
Cánh tay đã đứt lìa kia đột nổ tung ra rồi hóa thành khói đen cuồn cuộn liền bị vòng tròn kia hút hết, tiếp đó vòng tròn lại loảng xoảng rơi xuống mặt đất.
Mỹ phụ tóc rắn hiển nhiên cũng không thể tưởng tưởng được Liễu Minh sau khi ma hóa lại hung tàn đến mức độ này, mặt mũi ả tràn ngập vẻ kinh sợ bèn dứt khoát bỏ qua việc thu hồi vòng tròn, thân hình ả đột nhiên bắn ngược về phía sau, sau đó lại bấm niệm niệm pháp quyết đồng thời há miệng thổi hơi thở mùi đàn hương kèm theo một cái xích bạc màu xám lóe sáng ra.
Xích này chỉ thoáng mờ đi một cái đã liền hóa thành chi chít liệm ảnh, mãnh liệt xé gió rồi dần quấn xiết tới người Liễu Minh.
*liệm ảnh: ảo ảnh dây xích.
“Liễu Minh” chỉ đưa một cánh tay còn lại vỗ vào không trung một cái, tức thì ma khí cuồn cuộn tỏa ra rồi hóa thành bức tường chắn bằng sương mù cao mấy chục trượng.
Những âm thanh “ bang bang” lớn vang lên.
Liệm ảnh đập lên sương mù màu đen liền nhao nhao bắn ngược ra.
Đúng lúc náy, hai mắt mỹ phụ tóc rắn lóe sáng, thân hình ả nhoáng cái liền đột nhiên xuất hiện trước đám sương mù màu đen.
Chỉ thấy miệng ả niệm chú ngữ huyền ảo, tóc rắn xanh lá đầy đầu đột nhiên vung vẩy rồi rối bời, lần nữa hóa thành đầy trời rắn xanh. Chúng nhao nhao há miệng phun ra những đám chất lỏng kỳ quái mùi tanh tưởi, màu xanh biếc.
Ngay khi đấy, một tràng những tiếng hét điên cuồng từ trong sương mù màu đen truyền ra.
Tiếp đấy, bức tường sương mù nổ ầm một tiếng, hất văng hơn nửa số chất lỏng màu xanh lục kia ra, sau đó một bóng người đột nhiên lóe lên, lao ra.
Còn đám chất lỏng màu xanh lục còn lại rớt lên người “Liễu Minh” lập tức phát tiếng “xèo xèo” quái dị, nhưng bóng người lại chẳng phát hiện, chỉ chăm chăm nhắm mỹ phụ đánh ra một quyền cực kỳ trầm trọng.
Mỹ phụ tóc rắn kinh hãi, lập tức uốn éo vòng eo, thân hình ả lại thoáng mờ đi rồi bay vọt ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này, cánh tay mới đấm ra của “Liễu Minh” phát ra mấy tiếng “rặc rặc”, tức thì dài thêm một đoạn xa rồi nắm đấm dữ tợn lập tức hung hãn đấm một quyền lên đám kim diễm hộ thể của mỹ phụ tóc rắn.
*Kim diễm: Lửa màu vàng kim. Diễm trong truyện này nghĩa đa số là lửa.
Sau một tiếng trầm đục, quang diễm nổ tung như pháo bông phát ra một tiếng vang quái dị, đồng thời một cỗ cự lực đập ầm ầm lên trên người mỹ phụ.
Mỹ phụ tóc rắn dù đã uốn éo thân hình tránh được đại bộ phận man lực nhưng kết quả thì thân hình mềm mại vẫn bị chấn cho rung động không ngớt, đồng thời miệng phun ra một ngụm máu.
Mỹ phụ tóc rắn điên cuồng nổi giận, ả nhanh chóng bỏ một viên đan dược màu xanh mờ vào trong miệng, muốn tiến lên tái chiến nhưng bỗng cảm giác được trong cơ thể có điều khác thường truyền ra nên lại sợ hãi, vội vàng ngưng tụ pháp lực, xoay người bước đi.
Thời gian tiếp theo, hai bóng người một vàng một tím không ngừng di động quanh khu vực trung tâm bí cánh, thỉnh thoảng từ chỗ hai cái bóng phát ra một tràng âm thanh đì đùng.
Nhìn cho kỹ thì có thể phát hiện ra đúng là Liễu Minh ma hóa đang truy đuổi không buông mỹ phụ tóc rắn.
“Khốn kiếp, thời gian càng kéo dài thì thực lực của hóa thân này càng giảm, mới qua một chút thời gian mà đã hạ xuống Chân Đan đỉnh phong, mà tên Ma Nhân kia càng đánh càng hăng, thân pháp tốc độ giờ lại vượt cả mình, hơn nữa bổn mạng kịch độc của mình hình như còn bị ma khí khắc chế.” Mỹ phụ tóc rắn vừa chạy vừa nhanh chóng tự cân nhắc, sắc mặt âm trầm như nước.
Sau thời gian cạn một chén trà, tốc độ của mỹ phụ tóc rắn dần dần hơi chậm lại.
Mặc dù trong lúc vừa mới đây ả lại thi triển một vài thủ đoạn làm ra vài vết thương cho “Liễu Minh” nhưng mà Liễu Minh sau ma hóa lại chẳng thèm quan tâm, chỉ dựa vào một cánh tay trái nhưng chẳng chút e dè cứ thế truy đuổi không tha.
“Hỗn đản, Ma Nhân quả nhiên kẻ nào cũng là kẻ điên, tiểu tử này mới bị hút mất nhiều Chân Ma Khí như vậy, thân còn mang đầy vết thương mà vẫn điên cuồng thế kia, không lẽ Ma Nhân đều khát máu như vậy hay sao? Không được, hóa thân này xem ra đã đến cực hạn, đành phải bỏ nó, dốc sức liều mạng đánh một kích thôi.” Mỹ phụ tóc rắn cảm giác được khí tức càng lúc càng suy giảm, sau khi cắn răng một cái, cuối cùng đã có quyết định.
Tóc rắn đầy đầu ả lại phun ra một lượng lớn nọc độc, tạm thời bức lui “Liễu Minh”, kế đó đột nhiên dừng độn quang, hai tay kết ấn cổ quái trước ngực, tức thì một đám sương mù mênh mông màu vàng, trong khoảnh khắc đã bao bọc cả người ả.
Liễu Minh ma hóa thấy vậy, thân hình chớp động một cái, không chút dừng lại mà lao vọt vào trong sương mù, bàn tay trái vươn thẳng ra rồi lập tức cong lại thành trảo, nhắm chỗ tim mỹ phủ tóc rắn chộp tới.
Trảo này nhanh như chớp, còn mỹ phụ tóc rắn phảng phất như không trông thấy, tay vẫn kết pháp ấn, bộ dạng không né không tránh, khiến Liễu Minh ở trong thân thể ma hóa không khỏi mừng vui.
Nhưng đúng lúc này, sắc mặt mỹ phụ tóc rắn lại lạnh lẽo âm trầm, tóc rắn đầy đầu bỗng nhiên mờ đi rồi trực tiếp quấn quanh cánh tay Liễu Minh, đồng thời một viên Kim Đan vàng rực từ trong miệng ả bắn ra.
Ánh mắt Liễu Minh ma hóa ngưng tụ lại, trông như nó ý thức được những gì ả kia làm, cánh tay trái mạnh mẽ giật lại kéo đứt hết tóc rắn quấn quanh, đoạn tung chân đá một cước như liêm đao quét ngang phía trước, hòng đá bay Kim đan ra ngoài.
Nhưng tất cả đã muộn.
“Ầm rầm rầm” một tiếng vang thật lớn.
Chân đan vàng rực nổ như sấm rền, lập tức biến thành một đoàn lôi hỏa màu vàng, nhất thời ánh sáng vàng kim tỏa khắp bốn phía, ánh lửa ngập trời, không gian nổi lên tầng tầng chấn động.
Lôi hỏa qua đi, sương mù tan biến, đá vụn đầy đất, phía dưới máu tươi màu đen tràn đầy, lờ mờ thấy được mấy khối máu thịt lẫn với cả xương bị vỡ, bên cạnh là lốm đốm mấy đám lôi hỏa rơi trên mặt đất hòa tan luôn cả đá núi.
Trừ cái đó ra, không có vật gì!
“Hặc hặc!” Ở cách đó không xa, mỹ phụ tóc rắn chứng kiến cảnh này, không khỏi bắt đầu cất tiếng cười lớn, nhưng chỉ một thoáng sau ả lại dừng bặt lại, nhẹ vỗ ngực, ho ra mấy ngụm máu tươi.
Hoàng Oánh sau khi mới tự bạo chân đan thì cũng phải trả một cái giá rất đắt, sắc mặt hiện giờ trắng bệch như tờ giấy, khí tức toàn thân cực kỳ suy nhược.
Có điều là ả lại chẳng để ý chút nào đến thương thế của bản thân, chỉ xoay người một cái, nhằm thẳng tới cái nhẫn chứa đồ của Khuê Mộc tôn giả đánh rơi khi trước bay tới.
"Vèo" một tiếng.
Một luồng sáng nhập nhoạng màu đen bỗng nhiên từ mặt đất phía sau bay lên, cuốn động một cái liền chắn trước mặt ả.
Ánh sáng tắt đi để lộ ra một bóng người không lành lặn ở bên trong, trông rõ ràng là “Liễu Minh” chỉ còn phân nửa người.
Mặt nó lúc này tràn ngập vẻ bạo ngược, cái đùi phải đã không cánh mà bay, bên hông xuất hiện một lỗ thủng lớn rộng hai, ba xíc, máu tươi đỏ thẫm chảy xuống, một mảng máu thịt lẫn lộn, đồng thời trên vết thương còn có một tầng sương mù màu lục nhạt đang không ngừng ăn mòn miệng vết thương, dù ngoài thân nó có Ma khí cuồn cuộn tuôn ra nhưng mà do sương mù màu lục ăn mòn nên không có cách nào chữa trị, bổ sung cho vết thương được.
“Ngươi… Người còn chưa chết?” Mỹ phụ tóc rắn nhìn nửa cái thân hình còn sót lại trước mắt đang chảy máu đầm đìa mà không cách nào tin nổi, giọng run run nói.
Vị cường giả Thiên Tượng cảnh này tuy kiến thức rộng rãi nhưng lại đánh giá hơi thấp trình độ mạnh mẽ của thân thể Liễu Minh khi ma hóa.