Dịch giả: Vong Mạng
Dịch: Vong Mạng
Sau thời gian cạn một chén trà, trong chính điện của Lạc U Phong, Âm Cửu Linh, thân mặc áo bào xám, đang ngồi ở ghế chủ tọa phía trên, nhắm mắt dưỡng thần.
“Đệ tử tham kiến sư tôn.” Cửa lớn gian chính điện chậm rãi mở ra để lộ bóng người Liễu Minh, hắn bước thêm vài bước liền xa xa hướng tới phía Âm Cửu Linh cúi người hành lễ.
“Không cần đa lễ. Ta lần này triệu kiến ngươi đến đây là là một chuyện muốn hỏi. Nghe nói ngươi đã từng tu luyện Thái Cương Kiếm Quyết nhưng kiếm phôi chi linh lại tự nổ mất, hiện tại ngươi đã ngưng tụ nó được thêm lần nữa phải không?” Âm Cửu Linh khoát tay ngăn Liễu Minh, vẻ mặt bình tĩnh hỏi.
“Âm sư minh giám, cách đây ít năm, đệ tử trải qua một phen kỳ ngộ, đúng là đã lần nữa ngưng kết ra kiếm phôi chi linh, nhưng trước đây không lâu, khi gặp phải cường địch lại phải sử dụng kiếm phôi chi linh thêm lần nữa.” Liễu Minh vốn hơi giật mình nhưng lập tức kịp ứng đối, bẩm báo lại.
Ở chuyến đi Thiên Kiếm Phong khi trước, Lương Cung cũng đã nói rõ Âm Cửu Linh là hảo hữu của y nên việc này cũng không cần phải giấu giếm.
“Lại sử dụng kiếm phôi chi linh? Ngươi lẽ nào không biết trước khi đem quán chú vào kiếm phôi chỉ thể thì kiếm phôi chi linh kỵ nhất là việc rời người sao? Ta trước tiên xem kỹ rồi nói.” Âm Cửu Linh nghe vậy, nhíu mày nói.
Kế đó, y không chờ Liễu Minh nói gì nữa, thân hình liền nhoáng cái đã đứng dậy khỏi ghế rồi bỗng mờ đi sau đó lẳng lặng xuất hiện bên người Liễu Minh, cánh tay y khẽ động, năm ngón tay thoáng đặt lên cánh tay Liễu Minh.
Liễu Minh chỉ cảm thấy một luồng khí tức âm lãnh từ cánh tay truyền tới, rồi nó nhanh chóng di chuyển khắp kì kinh bát mạch trong cơ thể.
Một lát sau, luồng âm khí sau khi đảo quanh một vòng mới từ cánh tay hắn trở ra, quay về trong tay Âm Cửu Linh.
“Kiếm phôi chi linh trong người ngươi hoàn toàn chính xác không phải Thái Cương Kiếm Phôi, uy năng còn dư cũng không nhiều. Nói vậy thì nó đúng là một trong số vài loại kiếm phôi cực kỳ hiếm thấy so với các loại khác. Xem ra ngươi cũng là kẻ có vận số không nhỏ. Theo ta được biết, việc kiếm phôi chi linh đã vỡ nát, sau đó lại có thể ngưng kết ra kiếm phôi thứ hai, việc này thật sự rất ít thấy.” Âm Cưu Linh sau khi buông cánh tay Liễu Minh ra liền mỉm cười nói.
“Đệ tử cũng cảm thấy cơ duyên của mình không nhỏ nên muốn dùng nhiều thời giờ hơn trên con đường Kiếm tu.” Liễu Minh thẳng thắn đáp.
“Ngươi có thể ngưng kết ra kiếm phôi chi linh thêm lần nữa, tự nhiên là một chuyện tốt. Chỉ có điều Thái Cương Kiếm Quyết là bí pháp mà chỉ có đệ tử bí truyền mới có tư cách tu luyện. Kiểm tra khi ngươi mới nhập môn thì kiếm phôi chi linh đã bị hủy hoại nên Chấp Pháp điện mới không truy cứu sâu chuyện này. Hiện tại mà nói, chỉ sợ không giống lúc xưa. Sau này nếu có ngày bị Chấp Pháp điện phát hiện, đệ tử chấp pháp e rằng sẽ còn sờ lên đầu ngươi đó.” Âm Cửu Linh bước vài bước, ngồi lại lên ghế, miệng chậm rãi nói.
“Sư tôn, đệ tử…” Trong lòng Liễu Minh khẽ động, hắn bây giờ lập tức muốn nói điều gì đó.
“Không cần giải thích thêm. Ngươi cũng không cần lo lắng quá về việc này. Như đã nói, ngươi là đệ tử nội môn, hơn nữa lại là đệ tử thân truyền của Âm mỗ thì ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Vi sư sẽ đi nói rõ việc này với Chấp Pháp Điện. Việc người có thể một lần nữa cô động ra kiếm phôi chi linh cũng là cơ duyên của ngươi, chắc cũng không phải là chuyện gì quá lớn.” Âm Cửu Linh bình thản đáp.
“Đa tạ sư tôn thành toàn.” Liễu Minh nghe được lời ấy thì không khỏi vui vẻ.
Việc này dù sao cũng liên quan đến môn quy giới luật, trước giờ vẫn khiến hắn thầm lo lắng không thôi.
Nếu có thể như vậy mà giải quyết được thì tất nhiên là không còn gì tốt hơn rồi.
Như vậy sau này hắn cũng không cần phải e dè việc thi triển Thái Cương Kiếm Quyết cùng các loại độc môn kiếm quyết khác trước mặt đồng môn nữa.
Xem ra hắn bái làm môn hạ vị chưởng tọa Lạc U Phong này đúng là đã tìm được cho mình một chỗ dựa không tồi.
Khi Liễu Minh còn đang mừng vui, Âm Cửu Linh bỗng nhiên đổi chủ đề hỏi tiếp”
“Liễu Minh, vi sư còn một việc hỏi ngươi. Ta nghe nói trước đây không lâu, ngươi đã đi một chuyến tới Linh Đỉnh Phong, còn lấy được chứng nhận tư chất Đan Sư. Việc này có hay không?”
“Hồi bẩm sư tôn, đúng là có việc này.” Liễu Minh nghe xong có hơi kinh ngạc nhưng đáp ngay không chút do dự.
“Rất tốt, ngươi như vậy mà kiêm tu cả Đan đạo. Như vậy nói không chừng sau đây không lâu, ngươi còn có thể có một cơ duyện khác.” Âm Cửu Linh cười ha hả nói.
Liễu Minh tuy chẳng hiểu gì nhưng cũng chỉ có thể vâng dạ cười cười.
Tiếp đó, Âm Cửu Linh lại hỏi thăm một ít vấn đề mà Liễu Minh gặp phải khi tu luyện trong thời gian gần đây.
Cơ hội như thế này, Liễu Minh khó mà gặp được, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua. Hắn lúc này những vấn đề còn đặt trong lòng ra nói từng điều một, Âm Cửu Linh cũng không chút giấu giếm, giải đáp từng cái một cho hắn.
Cứ như thế mà thoáng cái đã qua hai canh giờ.
Đến khi mặt trời xuống núi, Liễu Minh mới cáo biệt vị sư phụ này rồi kết pháp quyết biến thành một đạo cầu vồng xanh bay trở về động phủ.
Mấy ngày sau, khi đang ngồi điều tức trong mật thất, Liễu Minh lại nhận được truyền âm của Âm Cửu Linh, nhưng lần này là do có người của Chấp Pháp Điện muốn gặp hắn, lệnh cho hắn trong một, hai canh giờ nữa phải đến chính điện Lạc U Phong.
Liễu Minh xem trận bàn đưa tin xong lên không nói hai lời, đứng dậy đi ra khỏi động phủ rồi cưỡi mây xé gió bay về phía Lạc U Phong.
Một lát sau, trong đại điện của Lạc U Phong, Liễu Minh, thân mặc áo đen, đang yên lặng đứng chờ.
Gần nửa canh giờ sau, Âm Cửu Linh cùng một đại hán cường tráng, đầu đội vòng kim cô, trên mặt có một chòm râu đi vào trong đại điện.
“Liễu Minh, vị này chính là Triệu Phó điện chủ Chấp Pháp Điện, còn không mau bái kiến.” Âm Cửu Linh vừa thấy Liễu Minh liền cười cười nói.
“Đệ tử bái kiến Triệu Phó điện chủ.” Liễu Minh nghe thế thì không dám thất lễ, tức thì tiến lên cúi người hành lễ với vị tráng hán.
“Không cần đa lễ, bổn tọa hôm nay tới đây cũng chỉ là muốn xác minh tình trạng của ngươi một chút, sau đó sẽ tuyên bố quyết định cuối cùng của bản điện với sự việc Thái Cương Kiếm Quyết.”
Lời vừa dứt, người vị Triệu Phó điện chủ này thoáng mờ đi một cái sau đó đặt một tay lên vai Liễu Minh.
Liễu Minh lập tức thấy có một luồng năng lượng to lớn từ đầu vai chui vào trong người hắn, rồi lại cảm giác như có có một dòng nước ấm bắt đầu mạnh mẽ di chuyển, pháp lực bắt đầu sôi trào nhưng đồng thời bị dòng nước ấm áp chế khiến cả người hắn không thể động đậy.
Một lát sau, dòng nước ấm sau khi đi khắp thân thể hắn liền bị tráng thu hồi trở lại, đồng thời trên mặt y tràn ngập vẻ như đang nghĩ tới điều gì đấy.
Thấy tình hình này, trong lòng Liễu Minh không khỏi có chút không yên tâm.
Nhưng Âm Cửu Linh ở bên cạnh thì thần sắc vẫn bình thản chứng kiến mọi việc.
Khoảng nửa thời gian ăn một bữa cơm sau đấy, hình như Triệu Phó điện chủ cuối cùng cũng đã có kết luận, thần sắc y ngưng lại một chút rồi nhìn sang Liễu Minh, gật gật đầu nói:
“Ta đã kiểm tra kiếm phôi trong người ngươi, xác thực là nó mới được ngưng tụ ra gần đây, việc này cũng không tính là cố tình vi phạm môn quy. Thế nên mấy vị trưởng lão của bản điện quyết định, do ngươi đã trở thành đệ tử nội môn, cộng thêm việc ngươi lập đại công tiêu diệt Huyết Đế Tử, kẻ thù của bản môn, lại được Âm sư đệ bảo đảm nên việc tu luyện Thái Cương Kiếm Quyết không cần phải truy cứu nữa. Tuy vậy trong vòng trăm năm tới, người cần phải nộp ba trăm vạn điểm cống hiến để học bí quyết này, đồng thời vì tông môn mà tiếp tục lập đại công.”
“Đa tạ Triệu sư bá và Âm sư tôn.”
Liễu Minh nghe thấy thế thì tự nhiên vui mừng khôn xiết, vội vàng thi lễ cảm ơn tráng hán và Âm Cửu Linh.
Âm Cửu Linh chỉ cười mà không nói gì.
“Liễu Minh, ta còn nghe nói ngươi cũng là một Đan sư cảnh giới Ngưng Dịch, có việc này không?” Triệu Phó điện chủ tựa như chợt nhớ tới điều gì, lại cất tiếng hỏi.
“Hồi bẩm Triệu Phó điện chủ, việc thân phận đan sư của đệ tử đã được tông môn chứng nhận là hoàn toàn chính xác.”
“Lấy lệnh bài thân phân của người ra đây. Ta muốn kiểm tra thực hư một chút.” Triệu Phó điện chủ nói.
“Vâng”
Liễu Minh mặc dù đối với việc được đối phương coi trọng có chút không ngờ tới nhưng vẫn nhanh chóng tháo lệnh bài thân phận bên hông rồi cung kính đưa tới cho vị tráng hán này.
“Tốt, tốt lắm! Âm chưởng tọa, việc của Triệu mỗ đã xong, ta liền cáo từ trước.” Sau khi kiểm tra lệnh bài thân phận của Liễu Minh xong, sắc mặt vị Triệu Phó điện chủ này vốn trước nghiêm túc bỗng chốc tràn đầy vẻ mừng vui rồi cáo từ rời đi.
Liễu Minh trông theo hướng vị Triệu Phó điện chủ rời đi, nhất thời có cảm giác mơ hồ khó hiểu.
Âm Cửu Linh chỉ nhìn hắn, mỉm cười rồi nói một câu: “Tự lo liệu cho tốt”. Nói dứt lời y cũng rời khỏi đại điện.
Liễu Minh cũng chỉ còn có thể mang cảm giác mù mờ khó hiểu kia rời khỏi đó rồi quay về động phủ của mình.
Một ngày nửa tháng sau, ở giữa phòng luyện đan trong động phủ của Liễu Minh, một cái đỉnh lớn màu xanh biếc đặt trên mặt đất, dưới đáy đỉnh, lửa lớn đang rào rạt bốc lên, mặt ngoài đỉnh nổi lên từng vầng sáng đủ mọi màu sắc.
Ở trước cái đỉnh lớn, Liễu Minh khoanh chân ngồi, bên cạnh hắn là mấy cái lọ trống không nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Hiện tại, hắn đang luyện chế Uẩn Linh Đan.
Đúng lúc này, ở ngoài động phủ bỗng có một điểm quầng sáng màu xanh lóe lên rồi nhanh chóng rơi xuống, quầng sáng thu lại để lộ ra gã nam thanh niên cao, gầy tong teo mặc phục sức của đệ tử Chấp Pháp Điện.
Thanh niên này móc một tấm phù lục màu trắng ra rồi đưa lên gần miệng đoạn nhỏ giọng nói một hai câu, sau đó y kẹp tấm phù giữa hai ngón tay, miết một cái khiến nó vỡ tan thành những điểm sáng trắng nhỏ tỏa ra.
Một khắc sau, trong tai Liễu Minh liền có âm thanh lạnh nhạt của nam tử truyền đến:
“Tại hạ là Diệp Quýnh, đệ tử Chấp Pháp Điện. Đệ tử Lạc U Phong, Liễu Minh nhanh chóng ra tiếp lệnh”
"Chấp Pháp điện?"
Liễu Minh nhanh chóng suy nghĩ một chút, trong đầu không khỏi nghĩ đến vị Triệu Phó điện chủ Chấp Pháp Điện mà hắn đã diện kiến nửa tháng trước.
Thần sắc hắn tức thì khẽ động đồng thời ngừng pháp quyết, sau khi đem ánh mặt quét qua Lục Thần Đỉnh trước mặt, tính toán thời gian cần thiết cho lò đan này phái mấy canh giờ nữa, hắn liền sửa sang quần ao, rời mật thật rồi đi thẳng đến cửa lớn động phủ.
“Tại hạ là Liễu Minh. Vị sư huynh Chấp Pháp Điện này không biết đến đây là có chuyện gì?” Liễu Minh mở cửa đá ra, vừa trông thấy thanh niên cao gầy trước mặt liền ôm quyền hỏi.
“Ngươi đúng là Liễu Minh. Tại hạ đã sớm nghe đại danh Liễu sư đệ. Bây giờ, Triệu Phó điện chủ chỉ tên, giao cho ngươi hoàn thành một nhiệm vụ. Nếu hoàn thành, ngươi có thể đạt được hai mươi vạn điểm cống hiến, hơn nữa còn trực tiếp tính là vì tông môn lập đại công.” Thanh niên cao liếc nhìn Liễu Minh rồi bỗng mỉm cười nói.
“Tông môn đại công? Hai mươi vạn điểm cống hiến? Không biết là nhiệm vụ gì, mong sư huynh chỉ rõ.” Liễu Minh nghe được vậy thì trong lòng nao nao.
Đúng khi hắn đang phiền muộn vì không biết hoàn thành cái “tông môn đại công” trong miệng Triệu Phó điện chủ nói trước kia như thế nào, không ngờ nhanh như vậy lại đã có nhiệm vụ.
Cơ duyên mà Âm Cửu Linh nói khi trước, hẳn là chỉ việc này?
“Sư đệ không cần lo lắng. Bổn môn có một vị Thái Thượng trưởng lão bí truyền, người này cần một đệ tử đã thông hiểu Kiếm đạo, lại hiểu thuật luyện đan hoàn thành một cuộc khảo thí nho nhỏ.” Thanh niên cao gầy nói đôi câu giải thích qua qua.
“Không biết Triệu Phó điện chủ yêu cầu ta hoàn thành nhiệm vụ này lúc nào?” Liễu Minh nhanh chóng suy nghĩ thấu đáo rồi ngưng trọng hỏi.
“Sáng sớm ngày mai ngươi đi tới Chấp Pháp Điện là được, Triệu điện chủ sẽ đích thân đưa ngươi đi gặp vị Thái Thượng trưởng lão này. Được rồi, ta đã thông báo việc này cho ngươi xong, tại hạ xin cáo từ đi trước.” Thanh niên cao gầy nói tiếp hai câu xong liền chắp tay từ biệt Liễu Minh, đoạn một tay bấm pháp quyết, hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh xé gió bay đi.