Dịch giả: Vong Mạng
Dịch: Vong Mạng
Liễu Minh gật gật đầu.
Sức phòng thủ của Thú giáp này, hiện tại chỉ tương đương với món linh khí phòng ngự thượng phẩm thôi, so với tấm giáp da Xích Giao trước kia không khác lắm.
Một khắc sau, hắn nắm chặt hai nắm tay lại khiến các khớp xương vang một tràng âm thanh rôm rốp nghe như tiếng xào đậu rồi đột nhiên đánh một quyền vào khoảng không trên mặt đất.
"Ầm" một tiếng!
Cả gian mật thất thoáng lay động.
Liễu Minh sau khi thu nắm đấm lại, nhìn lên trên tấm giáp da, tức thì trong mắt hiện lên vẻ vui mừng như điên.
Bằng một quyền vừa rồi, hắn có thể cảm giác được rõ ràng sức mạnh được gia tăng thêm khoảng một thành.
Không nên xem thường một thành được gia tăng này bởi thân thể hắn nguyên bản đã cực kỳ mạnh mẽ nên một thành sức mạnh này dưới mắt tu sĩ bình thường thì cũng đã là man lực kinh người rồi.
Mà con Bát Túc Hải Yêu hiện tại mới chỉ là ấu thú mà thôi, nếu đợi khi nó trưởng thành thì khả năng thật khó tưởng tưởng, thậm chí lúc đó, việc nó hỗ trợ gia tăng sức mạnh lên gấp bội cũng không phải là không thể.
Ngoài điều đó ra, Bát Túc Hải Yêu khi là Thú giáp, tất nhiên sẽ không chỉ có hình dạng đơn giản như quần áo mặc bình thường mà theo như ghi chép bên trong Thú Giáp Quyết thì nó còn có thể tùy theo sự điều khiển của chủ nhân mà biến hóa ra nhiều hình thái khác để đánh địch.
Liễu Minh dựa vào những sự việc mới xảy đến quanh Bát Túc Hải Yêu kết hợp với nội dung cuốn điển tịch liền có thể hình dung khái quát công năng của Bát Túc Hải Yêu trong tương lai.
Ví dụ như thông qua quá trình huấn luyện nhất định, hắn có thể biến ảo Bát Túc Hải Yêu thành các kiểu hình dạng khác nhau như bao tay, tấm thuẫn…vv…
Đợi ấu thú lớn lên một chút nữa, hắn lập tức có thể điều khiển nó bám ở phần xương sườn rồi hóa thành một cánh tay tấn không khiến địch bất ngờ không phòng bị kịp hoặc là bám ra sau lưng rồi biến thành một đôi nhục sí hỗ trợ việc bay trên không…
Liễu Minh cứ thế suy nghĩ miên man một lúc rồi mới đưa tay đánh ra một đạo pháp quyết biến bộ giáp màu bạc bên ngoài thân thoáng cái lại trở về hình dạng là chú bạch tuộc nhỏ màu hồng phấn đang bám sát nơi lồng ngực hắn.
Hắn thấy thế nhưng cũng không có ý gỡ nó xuống mà lấy thêm một bộ y phục đem bỏ nó vào bên trong.
Dù sao thì việc để con Bát Túc Hải Yêu này ở sát người, chẳng những khi bình thường rất tiện nuôi dưỡng mà khi gặp địch cũng có thể lập tức quán chú pháp lực, hóa nó thành Thú giáp, sẵn sàng cho mọi tình huống.
Liễu Minh sau khi luyện chế Thú giáp xong xuôi lại suy nghĩ một hồi rồi quyết định sẽ đi chọn một loại bí pháp phù hợp cho việc tu luyện ở giai đoạn Hóa Tinh kỳ mang về học tập.
Bởi sắp tới đây, hắn có thể sẽ ngây ngốc ở đến mười sáu năm trong không gian thần bí, thời gian tương đối đầy đủ như vậy thì hẳn nhiên hắn muốn chuẩn bị trước cho tốt một chút.
Vì thế hắn lại ra khỏi động phủ, cưỡi mây bay về phía Tàng Kinh Các của Lạc U Phong.
Một canh giờ sau, Liễu Minh, hai tay trống trơn, mặt nở nụ cười gượng gạo, đi từ trong đó ra.
Tàng Kinh Các trong Phong chứa phần lớn là bí thuật với công pháp Quỷ đạo, xem từ yêu cầu đến miêu tả tu luyện thì đều có xung đột, mâu thuẫn lớn với Long Hổ Minh Ngục Công, hiển nhiên không phù hợp để tu luyện.
Kế đó, Liễu Minh lại bấm pháp quyết rồi cưỡi mây xé gió bay về Tàng Kinh Các của tông môn.
Sau nửa thời gian cạn một chén trà, hắn liền xuất hiện ở nơi mà bản thân từng ra vào rất nhiều đến độ đã khá quen thuộc – Tàng Kinh Các của tông môn.
Liễu Minh sau khi chào hỏi tên đệ tử chấp sự mập mạp sơ sơ vài câu liền đi thẳng lên tầng ba.
Kết quả là hắn ở đó ngơ ngẩn mất ba canh giờ, đi tới đi lui, đọc mấy chục quyển điển tịch mà không tìm được bí thuật tương đối phù hợp nào.
Đúng lúc này, một cái tủ gỗ đen ở trong một góc cách đó không xa lại khiến hắn chú ý
Bên trên tủ gỗ đặt rải rác khoảng mười cuốn điển tịch vốn đã ố vàng từ lâu.
"Thái Cổ bí thuật?"
Liễu Minh đưa mắt nhìn qua mấy chữ nhỏ trên tủ gỗ sau đấy trong mắt liền hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn liền đứng dậy đi tới cái tủ gỗ màu đen trước mắt, tùy tiện cầm một quyển điển tịch lên rồi bắt đầu đọc vài trang giới thiệu ở đầu sách.
Liễu Minh đã đi vào Tàng Kinh Các này nhiều lần nên tất nhiên đối với việc phân loại điển tịch đã nắm khá rõ.
Cái gọi là Thái Cổ bí thuật, tên như nghĩa chính là bí pháp đạo thuật có từ thời kỳ Thái Cổ, những công pháp này có uy năng không tồi nhưng ở hiện tại mà nói thì không có cách nào sắp xếp được phẩm cấp của chúng vì điều kiện tu luyện chúng đa số đều khó khăn, bình thường thì chẳng có mấy người hỏi tới chúng.
Bởi dù nói thế nào thì xét về khía cạnh thiên địa linh khí cùng thiên tài địa bảo, thời điểm hiện tại không thể so với thời kỳ Thái Cổ được.
Thời gian cạn một chén trà sau đấy, hắn khẽ lắc đầu, đặt cuốn điển tịch trong tay xuống rồi lại cầm một cuốn điển tịch khác lên xem.
Sau đó không lâu, khi Liễu Minh đang định đặt cuốn Thái Cổ điển tịch về lại trên tủ gỗ lên thì trong tai đột nhiên có âm thanh không biểu cảm của La Hầu truyền đến:
“Thiên Lôi thuật này một khi tu luyện đại thành thì sau đấy có thể thu nạp Thiên Lôi chi lực dùng khắc chế mọi loại Âm Ma chi khí, đối với Ma Niệm trong cơ thể ngươi cũng có tác dụng khắc chế đấy. Tuy rằng nó không cách nào trừ tận gốc Ma Niệm nhưng lại có hiệu quả áp chế, trì hoãn nhất định.”
“Lời này của tiền bối là thật?” Liễu Minh nghe vậy thì trong lòng cả kinh, vội vàng hướng vào Thần Thức Hải hỏi.
Nhưng mà sau khi hắn hỏi chuyện đó thì trong tai lại trở nên yên tĩnh vô cùng, không có bất kỳ lời nào của La Hầu truyền đến nữa.
Sắc mặt Liễu Minh ầm trầm không yên mất một lúc, suy nghĩ, tính toán lại càng nhanh hơn.
“Được rồi, tuy rằng đến bây giờ mình còn chưa biết rõ lai lịch chân chính của tên La Hầu này nhưng ít nhất từ trước đến giờ, lời của y đều là thật. Nếu như hôm nay y nói Lôi thuật này có thể khắc chế Ma Niệm thì có thể quá nửa là không giả dối.”
Trong lòng Liễu Minh âm thầm oán thán một phen sau đó liền không do dự nữa mà cầm quyển điển tịch thu vào, sau đó nhìn qua chỗ ghi số điểm cống hiến sẽ bị khấu trừ, kết quả là hắn kinh hãi kêu lên một tiếng.
Tên cuốn điển tịch thuật pháp này nhìn qua thì bình thường, vậy mà cần tới con số kinh người là sáu mươi vạn điểm cống hiển để đổi, so với việc mượn Âm Dương Ly Hợp Kính hay Tam Phân Mông Ảnh Đại Pháp thì đều cao gấp hơn hai lần.
Liễu Minh trợn tròn mắt, xác nhận bản thân hoàn toàn không có nhìn nhầm số điểm cống hiến được ghi lại mới cắn răng cắn lợi đem cuốn điển tịch ghi bí thuật từ thời Thái Cổ này xuống dưới lầu tìm lại đệ tử chấp pháp mập mạp kia.
“Liễu huynh đến Tàng Kinh Các lần này lại mà mượn đọc bản công pháp đó sao?” Tên chấp sự mập mạp vừa thấy Liễu Minh đi tới liền tươi cười hỏi.
“Lữ huynh, hôm nay tại hạ muốn dùng lần ưu đãi giảm nửa giá của đệ tử nội môn để mượn đọc Thiên Lôi thuật này.” Liễu Minh không bình luận gì chỉ gãi gãi mũi, quơ quơ cuốn điển tịch trong tay rồi nói.
“Thiên Lôi thuật? Liễu huynh chắc cũng biết thuật này sau khi tu luyện đại thành có uy lực vô cùng nhưng độ khó khăn khi tu luyện thì pháp thuật đỉnh cấp cũng không có cách nào so sánh cùng nên nội môn không có mấy người đi tu luyện nó đấy. Trong số ít người có hứng thú tu luyện nó thì phần lớn đều là các vị tiền bối Chân Đan cảnh trở lên thôi.” Thanh niên mập mạp vừa nhìn cuốn điển tịch trong tay Liễu Minh vừa kinh ngạc nói.
Tên chấp sự mập mạp này tuy tu vi không cao nhưng dù gì y cũng đã đảm nhiệm chức chấp sự ở Tàng Kinh Các nhiều năm, đối với phần giới thiệu cơ bản của các loại công pháp có thể nói là nắm tương đối rõ nên mới thẳng thắn nhắc nhở Liễu Minh mấy câu.
“Đa tạ Lữ huynh nhắc nhở, chỉ là Liễu mỗ đã quyết định chọn pháp thuật này rồi.” Liễu Minh biết y cũng là có ý tốt liền chắp tay cảm tạ đồng thời kiên định nói.
“Nếu như tâm ý Liễu huynh đã định, tại hạ cũng không nói thêm, mời đem lệnh bài ra đây.” Tên chấp sự mập nghe thế liền cười cười nói.
Liễu Minh bèn gỡ lệnh bài thân phận bên hông xuống rồi đưa cho thanh niên mập mạp.
Thanh niên họ Lữ tức thì rung tay áo rồi lấy ra một cây bút ngọc tỏa ánh sáng xanh mờ mờ, nhẹ nhàng điểm lên trên lệnh bài của Liễu Minh một cái, một tia sáng xanh điểm xuống, số điểm cống hiến trên lệnh bài thình lình giảm đi ba mươi vạn.
Làm xong hết mấy việc này, y lại cầm bút ngọc điểm về phía bìa cuốn điển điển tịch trong tay Liễu Minh, một tia sáng xanh lóe lên rồi chui vào trong điển tịch khiến cấm chế của nó bỗng lóe sáng.
“Liễu huynh, cấm chế của điển tịch đã được gỡ bỏ, ngươi chỉ cần đem nó phục chế lên một tấm thẻ ngọc rồi lặp lại lời thề là có thể mang đi được.” Thanh niên họ Lữ thu bút ngọc lại, trả lệnh bài cho Liễu Minh rồi nói.
“Vậy ta xin đa tạ Lữ huynh.”
Liễu Minh sau khi nhận lại lệnh bài thân phận liền lấy ra một tấm thẻ ngọc sáng lấp lánh dán lên trên điển tịch, lập tức có một vầng sáng bạc dịu nhẹ bừng lên, một đám văn tự nhỏ chợt hiện lên trên thẻ ngọc rồi nhanh chóng ẩn đi mất.
Liễu Minh thu thẻ ngọc vào trong Tu Di Giới sau đó theo lệ cũ lập lời thề, mang điển tịch này để lại trên ngăn tủ ở tầng ba. Xong việc hắn liền vội vàng từ biệt thanh niên họ Lữ rồi cưỡi mây bay về động phủ.
Hắn vừa mới trở về động phủ, liền không nói hai lời đi vào trong mật thất, ngồi khoanh chân trên tấm bồ đoàn, lấy thẻ ngọc óng ánh dán lên trên, thần thức tuôn ra, bắt đầu tìm hiểu phương pháp tu luyện Thiên Lôi thuật.
Thoáng cái đã qua mấy ngày, Liễu Minh phải hao tổn tâm tư một phen, cuối cùng mới có thể tìm hiểu thấu đáo loại Thái Cổ pháp thuật này.
Tinh thần hắn tuy rất mệt mỏi nhưng rốt cuộc cũng hiểu tại sao loại pháp thuật uy lực không giới hạn này lại hiếm thấy có đệ tử nội môn chọn lựa.
Căn cứ vào ghi chép trong điển tịch thì Thiên Lôi thuật này, tên như nội dung chính là nhất thiết phải mượn sức mạnh của sấm sét mới có thể tu luyện. Vấn đề không chỉ nằm ở chỗ tu luyện nó rất tốn thời gian mà hơn nữa còn phải đợi lúc trời mưa to có sấm sét mới tu luyện được.
Nếu nói như thế thì dù là có đệ tử có thiên phú kinh người về phương diện tu luyện pháp thuật, mỗi lần có giông tố sấm sét đều tranh thủ nắm lấy mà luyện tập thì chỉ e cũng phải mất thời gian cả trăm năm mới đạt đến ngưỡng nhập môn mà thôi.
Mà đối với Liễu Minh, muốn Thiên Lôi thuật có thể khắc chế Ma Niệm thì tối thiểu phải tu luyện thuật này đến mức đại thành, dựa vào tình hình hiện tại của hắn, nếu tu luyện ngay thì cũng mất ngàn năm nữa mới xong.
Thời gian dài như vậy thì tất nhiên hắn không có cách nào chờ nổi.
Ngay khi Liễu Minh hiểu được vấn đề tu luyện Thiên Lôi thuật tốn thời gian như thế nào, tức thì sắc mặt hắn cứ hết trắng lại đỏ mất một lúc rồi bỗng nhiên hắn nhắm hai mắt lại, chậm rãi quán chú pháp lực vào trong Hồn Thiên Bia.
Một lúc sau, hắn nghe bên tai có tiếng vù vù còn trước mắt chỉ thấy một khoảng tối đen, hắn đã thình lình xuất hiện trong không gian thần bí tăm tối rồi.
Một tên thiếu niên đang chắp tay sau lưng đứng ở ở chỗ không xa trước mặt, chính là La Hầu.
“La Hầu tiền bối, khi trước ngươi chỉ nói cho ta biết rằng khi luyện thành Thiên Lôi thuật này thì có thể khắc chế Ma Niệm trong cơ thể mà không báo cho ta biết rằng tu luyện thuật này nhất định phải chờ khi thời tiết có sấm sét mới được đấy…” Liễu Minh thở dài, cười gượng gạo rồi mở miệng hỏi.
“Hừ, nếu như ta chỉ ngươi chọn môn pháp thuật này thì tự nhiên ta có đạo lý của ta rồi.”
La Hầu nghe thế, chỉ lạnh nhạt trả lời, kế đó y, mặt không biểu cảm, tay áo run lên, con mắt trên Huyễn Ma Đồng bên cạnh Hồn Thiên Bia lập tức tỏa ra một vầng hào quang.
Liễu Minh chỉ thấy cảnh sắc bên người bỗng mờ đi rồi loáng cái, hắn đã trên một mảnh đất hoang vu, trên trời mây đen giăng đầy, chi chít nhưng tia sét trông như nhưng con rắn bạc quay cuồng không yên.
Tiếng “Xoẹt… ầm” vang lên.
Một tia sét đường kính bằng miệng bát thình lình hung hăng đánh xuống chỗ Liễu Minh.
"Sấm sét?"
Liễu Minh cả kinh, chỉ kịp ép thân hình vặn vẹo tránh né nhưng vẫn bị tia sét này đánh trúng bả vai.
Cả người hắn loạng choạng ngã, bả vai lúc này có thêm một vết cháy đi sâu đến vài tấc, đồng thời, từng tia lôi điện bé li ti trên người “xẹt xẹt” tán loạn lan ra, lập tức cả người hắn phát ra mùi khét lẹt.