Dịch giả: khangvan
Biên: nila32
“Thì ra là Vân Cương đạo hữu đến từ Đàm Quang Sơn, Âm mỗ nghe danh đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt, quả thật là tam sinh hữu hạnh.” Âm Cửu Linh nghe vậy thì thần sắc khẽ động, vẻ mặt nghiêm túc đáp lễ lại.
Liễu Minh nghe vậy thì trong lòng có chút kinh ngạc.
Với tu vi và thân phận của Âm Cửu Linh và Cổ Tuyệt không ngờ lại khách khí với vị hòa thượng trẻ tuổi này như thế.
Liễu Minh cũng đã từng đọc qua một ít ghi chép có liên quan đến Đàm Quang Sơn.
Nghe nói đó chính là thánh địa của Phật môn, cũng là thế lực lớn nhất của đại lục Trung Thiên. Mặc dù không nổi danh như Tứ Đại Thái Tông, nhưng mà nghe nói thực lực chân chính của họ cũng không thua kém bao nhiêu so với Tứ Đại Thái Tông.
Hơn nữa Phật môn có nguồn gốc từ thời Thái cổ, nắm giữ một ít thần thông đặc thù, khiến cho những tu luyện giả bình thường đều hết sức đau đầu. Nói như vậy để thấy dù là Tứ Đại Thái Tông cũng không muốn đắc tội với những tăng nhân này.
Hôm nay xem ra tên tuổi của Đàm Quang Sơn đúng là còn cao hơn so với đồn đại.
Thần thông của Phật môn, Liễu Minh cũng đã từng được chứng kiến vài lần, quả thật là thần thông quảng đại, huyền diệu cực kỳ. Hải Yêu Hoàng khi xưa chỉ với một đóa Phổ Đà Đàm Diễm thiếu chút nữa đã đánh trọng thương đầu lâu của Cự Ma. Tại Hỏa Diễm Cốc ở Nam Hải, Già Lam thi triển pháp trận Phật môn đã khiến hắn chịu không ít đau khổ.
“âm đ*o hữu quá lời, tiểu tăng hôm nay chỉ là một người đứng giữa, may mắn được chứng kiến thần thông của hai tông, mới là điều vinh hạnh.” Tăng nhân trẻ tuổi mỉm cười sau đó trả lời một cách khiêm tốn.
“Tốt rồi, chúng ta cũng không cần ở đây tâng bốc nhau thêm nữa. âm đ*o hữu, chúng ta đã ước định rồi, hôm nay tỷ thí ba trận quyết định việc sở hữu của đầu ấu thú Cửu Sắc Linh Lộc, đệ tử của ngươi là hai người này?” Cổ Tuyệt thấy hai người nhiệt tình chào hỏi liền tỏ vẻ không kiên nhẫn, mở miệng xen vào, sau đó nhìn sang hai người Liễu Minh.
“Đúng vậy, hai người các ngươi còn không mau mau bái kiến Cổ Tuyệt đạo hữu.” Âm Cửu Linh cũng không nhiều lời, vẫy tay về phía sau lưng.
“Bái kiến Cổ tiền bối!” Liễu Minh và Hiểu Ngũ không dám chậm trễ, tiến lên một bước, khom người chào hỏi.
“Hiểu sư điệt đã đến Hóa Tinh hậu kỳ, đoán chừng sắp tiến vào cảnh giới Giả Đan rồi chứ, quả nhiên là danh sư xuất cao đồ. Vị sư điệt này nhìn có chút lạ mắt, cũng là môn hạ của âm đ*o hữu sao?” Cổ Tuyệt đánh giá cao thấp Hiểu Ngũ một phen rồi gật đầu, sau đó ánh mắt rơi trên người Liễu Minh.
“Đệ tử Liễu Minh, mấy năm gần đây mới bái nhập làm môn hạ của Lạc U Phong.” Liễu Minh bình tĩnh đáp.
"Tu vi Liễu sư điệt cũng đã đến cảnh giới Ngưng Dịch đại viên mãn, tư chất đúng là bất phàm.” Cổ Tuyệt lão giả từ chối cho ý kiến, nói lại hai câu, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía Hiểu Ngũ.
Rất rõ ràng, so với Liễu Minh thì vị cường giả Chân Đan cảnh của Hạo Nhiên Thư Viện này đối với vị đại đệ tử Lạc U Phong này càng thêm để ý.
Liễu Minh âm thầm rùng mình. Ánh mắt của cường giả Chân Đan cảnh quả nhiên lợi hại. Hắn không sử dụng một chút pháp lực nào, vậy mà tu vi đã bị nhìn thấu chỉ qua một cái liếc mắt.
Cùng lúc đó, trong lòng hắn bỗng có cảm giác, hơi quay đầu thì cũng vừa vặn trông thấy ánh mắt của hòa thượng Vân Cương.
Vị hòa thượng Đàm Quang Sơn này trông thấy ánh mắt của Liễu Minh nhìn lại thì nụ cười như tắm gió xuân cười lại.
Nội tâm Liễu Minh khẽ giật mình, nhưng lập tức cung kính đáp lễ lại.
“Tốt rồi, Cổ đạo hữu cũng không cần nói những lời thừa thãi, ta nghe nói ngươi cũng đã thu được một gã đệ tử thân mang Thái Hư Chi Nhãn, hôm nay chắc cũng mang đến đây.” Âm Cửu Linh khoát tay để cho hai người Liễu Minh lui lại, nhàn nhạt hỏi một câu.
“Tin tức của Âm huynh thật là nhanh nhạy, hai người các ngươi cũng đến đây bái kiến qua chủ phong của Thái Thanh Môn đi.” Cổ Tuyệt nghe vậy không khỏi có chút bất ngờ, nhưng lập tức cười khẽ rồi nói.
Sau lưng lão, một nam một nữ nghe vậy thì cũng tiến lên phía trước, ôm quyền thi lễ với Âm Cửu Linh:
“Đệ tử Tần Dật, Cốc Cầm bái kiến Âm tiền bối!”
Ánh mắt Liễu Minh quét về phía hai người này, con mắt nhìn về phía nữ đệ tử thì phát hiện ra khuôn mặt nàng ta nhìn như bình thường, nhưng hai mắt lại có màu xanh mịt mờ, hầu như không phân biệt rõ đâu là đồng tử, đâu là tròng trắng, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.
Mà Thái Hư Chi Nhãn, trước đây hắn cũng có nghe người ta nhắc đến, tựa hồ là một loại thiên phú linh thể cực kỳ hiếm thấy, thị lực rất mạnh, trong thực tế giỏi về nắm bắt sự chuyển động của pháp lực, được cho là có thể nhìn ra bất cứ loại pháp thuật nào, cho nên được đặt là “Thái Hư”.
Mặc dù linh thể bực này không có bao nhiêu thuận lợi đối với việc tu luyện, nhưng mà trong đấu pháp lại chiếm được ưu thế rất lớn.
“Cổ đạo hữu, hai đệ tử này của ngươi cũng có chút bất phàm a.” Thanh quang trong mắt Âm Cửu Linh lóe lên, nhoẻn miệng cười.
“Tốt rồi, thời giờ không còn sớm nữa, hãy bắt đầu thi đấu đi!” Cổ Tuyệt mỉm cười nói.
“Được, nhưng mà trước hết, ta và ngươi hay đem vật đó ra đã.” Âm Cửu Linh gật đầu nói.
Cổ Tuyệt không có ý kiến gì với đề nghị này.
Sau thời gian hơn một bữa cơm, trước một cây cổ thụ cao chọc trời, Cổ Tuyệt, Âm Cửu Linh hai người, một người cầm trong tay một thanh Ngọc Như Ý màu trắng, một người cầm một lệnh bài màu bạc, niệm chú ngữ liên tục.
Ngọc như ý và lệnh bài riêng phần mình phun ra một mảnh bạch quang và một cột sáng màu bạc đánh vào thân đại thụ, lúc này từng vòng chấn động vô hình tại bốn phía đại thụ hiện ra.
Bên trong đại thụ, một quang đoàn ngũ sắc cực lớn từng tấc từng tấc trồi lên, bên trong mơ hồ đang bao vây lấy một vật gì đó.
Phanh!
Quang đoàn ngũ sắc hiện ra hoàn toàn, lập tức hóa thành một cái lồng sắt năm màu, vững vàng rơi trên mặt đất trước đại thụ.
Liễu Minh tập trung tư tưởng nhìn vào đó thì lúc này mới thấy rõ trong lồng là một con Linh Lộc cao hơn đầu người, trên thân tản mát ra ánh sáng bảy màu, chiếc sừng trên đầu vẫn còn ngắn, xem ra đúng là vẫn còn nhỏ, trên trán dán một tấm phù lục, đang lười biếng nằm trong lồng, dáng vẻ mơ màng.
“Đây là Cửu Sắc Linh Lộc?” Liễu Minh thầm nghĩ, nhịn không được nhìn qua nhìn lại mấy lần.
Cửu Sắc Linh Lộc là dị chủng trong yêu thú. Thực lực sau khi trưởng thành có thể đạt tới Hóa Tinh Kỳ, từ đó chậm rãi tu luyện đến Chân Đan cảnh. Hơn nữa loại yêu thú này trời sinh có một khả năng tịch tà, đặc biệt là có lực khắc chế rất lớn đối với âm linh quỷ khí.
Âm Cửu Linh tu luyện công pháp quỷ đạo. Nếu có thêm Cửu Sắc Linh Lộc bên cạnh thì khi hàng phục quỷ vật sẽ đạt được hiệu quả làm chơi ăn thật, thực lực tăng lên rất nhiều.
Về phần Cổ Tuyệt, mặc dù không biết là do nguyên nhân nào, nhưng mà đã gặp dạng linh thú như thế này thì tự nhiên cũng không chịu khoanh tay dâng cho người khác.
Cho nên hai người mới tốn công sức vì đầu ấu thú này, còn hẹn ngày tỷ thí.
“Nhận được lời mời của Cổ huynh, lần tỷ thí này sẽ do tại hạ chủ trì. Dựa theo ước đinh trước đây của hai vị thì lần tỷ thí này sẽ chia làm ba trận. Hai trận trong đó sẽ do môn hạ đệ tử của hai vị ra tay. Bên nào thắng hai trong ba trận sẽ đoạt được đầu linh lộc này, điều này cả hai vị đều không có ý kiến gì chứ?” Vân Cương tiến lên một bước, cao giọng tuyên bố.
Âm Cửu Linh và Cổ Tuyệt đều gật đầu.
“Tốt lắm, vậy trước tiên bần tăng đành múa rìu qua mắt thợ một chút.” Hòa thượng Vân Cương chắp tay trước ngực, tiếng tụng kinh trầm thấp vang lên, một đạo ánh sáng màu vàng từ bên trong tăng bào bay ra, nhìn kĩ thì đó là một chuỗi tràng hạt của Phật môn.
Dưới sự thúc giục pháp lực của Vân Cương hòa thượng, chuỗi tràng hạt bỗng nhiên mở rộng chừng một mẫu, sau đó ánh sáng màu vàng từ trên tràng hạt tỏa ra, trong chốc lát liền tạo thành một pháp trận hình tròn, không khí cũng có chút rung động, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng Phạn của nhà Phật vang lên.
“Thi đấu tiến hành bên trong pháp trận, ngã ra khỏi vòng tròn thì xem như thua.” Vân Cương dừng thi pháp rồi nói.
“Như vậy thì trận đầu hãy để cho hai lão già chúng ta tỷ thí, để cho đám môn hạ đệ tử học hỏi vậy.” Cổ Tuyệt hặc hặc cười nói, dưới chân khẽ nhúc nhích, thân hình liền xuất hiện bên trong pháp trận.
Ánh mắt Âm Cửu Linh ngưng tụ, cũng lách mình bay vào trong đó.
“Hai vị đạo hữu đều là đại tu sĩ Chân Đan cảnh, nhẹ tay một chút là được. Nếu không Kim Cương pháp trận của ta cũng không chịu nổi đâu.” Hòa thượng Vân Cương thấy vậy thì cười khổ nói.
Tu sĩ Chân Đan Cảnh một khi toàn lực thi đấu thì phạm vi trăm dặm của sơn mạch này chỉ sợ cũng phải biến thành bột mịn, hơn nữa với thực lực tương đương thì không phải là hai ba chiêu thức thì có thể phân ra thắng bại ngay được.
“Vân Cương đạo hữu nói có lý, âm đ*o hữu, không bằng hôm nay ta và ngươi đấu một cuộc tiểu đấu có được không?” Cổ Tuyệt đề nghị.
“Cổ huynh có đề nghị gì tốt không?” Hai mắt Âm Cửu Linh nhíu lại, bất động thanh sắc trả lời.
“Nghe nói hơn trăm năm trước âm đ*o hữu đã thu phục được một đầu Cốt Giao có thực lực Hóa Tinh đỉnh phong, không bằng ta và ngươi hãy so đấu linh thú với nhau, lấy tư cách là một cuộc thắng bại.” Ánh mắt Cổ Tuyệt lóe lên, phất tay, một đầu linh thú Ngao Khuyển màu xanh cao hơn một trượng xuất hiện trước mặt, từ đó một luồng khí tức man hoang từ trên người của đầu Ngao Khuyển này khuếch tán ra.
Mặc dù đám người Liễu Minh ở bên ngoài pháp trận nhưng cũng cảm thấy một luồng linh áp làm cho hít thở không thông. Thực lực của đầu Ngao Khuyển này rất mạnh, tương đương với một đầu yêu thú Hóa Tinh hậu kỳ.
“Thì ra đạo hữu muốn tỷ đấu linh thú, như vậy cũng được.” Trên mặt Âm Cửu Linh lộ ra vẻ cười mà không phải cười, không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng.
Vừa dứt lời thì trong một tay áo bỗng phồng lên, sau đó xuất hiện một quang cầu màu đen to bằng nắm đấm.
Một tiếng gào thét vang lên!
Từ trong quang cầu vọt ra một đầu cốt giao dài hơn mười trượng, khí tức cực mạnh, không chút thua kém so với Ngao Khuyển ở phía đối diện.
Liễu Minh nhìn thấy hai người bên trong trận pháp, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, có thể tận mắt nhìn thấy cường giả Chân Đan cảnh đấu pháp, cơ hội thế này quả thực hiếm có.
Sau một khắc, tình hình trong sân đấu đã rất căng thẳng.
Ngao Khuyển màu xanh sau khi nhận được mệnh lệnh liền gào rú lên. Sau đó thân hình trở nên mơ hồ, biến thành một đạo tàn ảnh màu xanh bay thẳng về phía trước.
Tinh quang trong mắt Âm Cửu Linh lóe lên, một ngón tay đưa ra, đôi mắt đỏ thẫm của Cốt Giao đứng trước người lóe lên hung quang, há miệng ra, từ đó bắn ra một đạo cột sáng đen sì như mực, trực tiếp đánh thẳng về phía Ngao Khuyển đang xông đến.
Ngao Khuyển cũng không chút nào yếu thế, miệng đỏ như máu mở ra, cũng phun ra một ngọn lửa màu xanh, đánh vào cột sáng màu đen.
Một tiếng “Oanh long long” truyền đến!
Ánh sáng màu xanh cùng với hắc khí vung ra tứ phía, đồng thời bạo liệt, thanh thế cực kỳ kinh người, nhưng khi mà vừa chạm đến pháp trận thì kim quang màu vàng của tràng hạt lóe lên, một tiếng Phạn âm khoan thai vang lên, ánh sáng xanh và hắc khí vốn đang hùng hổ bắn đến thì giống như là băng tuyết tan rã lúc đầu mùa, liền biến mất một cách vô hình.
Hắc quang lóe lên, thân thể Cốt Giao lập tức bị kéo thành một đạo xám xịt, dùng tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, trong nháy mắt, công pháp biến đổi liền xuất hiện trên đỉnh đầu của Ngao Khuyển, cốt trảo sắc bén nhanh chóng chộp vào hai mắt của cự ngao.