Truyện tranh >> Ma Thiên Ký >>Chương 564: Liên thủ

Ma Thiên Ký - Chương 564: Liên thủ


Dịch giả: Vong Mạng
Biên: nila32
Sa Thông Thiên tựa hồ có chút kiêng kỵ với hắc viêm nhưng thân là đệ tự nội môn Thái Thanh Môn, cũng không có tỏ ra quá bối rối. Gã khẽ đảo người một chút đã tránh được hỏa cầu màu đen trước mặt. Ánh mắt nổi lên hàn ý, phi kiếm màu xanh trong suốt như làn thu thủy trong tay run lên, trong tiếng xé gió “xùy xùy” mấy đạo kiếm khí màu xanh bay ra.
Oanh! Oanh!
Kiếm khí màu xanh khiến người ta hoa cả mắt lại chuẩn xác bay lọt trong hỏa cầu rồi khuấy đảo. Lập tức hỏa cầu rối rít nổ tung hóa thành vô số hắc sắc diễm mang bắn tung tóe khắp nơi. Toàn bộ động tác diễn ra trơn tru như nước chảy mây trôi, không chút rối loạn, từ đó có thể thấy tên này là loại người trời sinh trầm ổn.
Liễu Minh liếc xuống một cái, trong mắt cũng sinh ra một tia tán thưởng.
Nếu đem so sánh, thiếu niên Bức Nhân tộc toàn thân mặc đồ đen kia thực lực lộ ra rõ ràng có yếu hơn một bậc. Giờ phút này, quanh người thiếu niên đang bị từng đạo khí lưu màu đen bao vây, trong tay y tức thì cầm một cây cờ màu đen lớn hơn trượng, phía trên mặt thêu một con quỷ dữ tợn, mồm rộng ngoác đầy răng nanh, mới nhìn sát khí đằng đằng. Những nơi cờ đen đi qua tỏa ra cuồn cuộn hắc khí, đa số hỏa diễm một khi đụng vào sẽ bị quấn vào trong đồng thời phát ra tiếng xì xì nhỏ dần rồi tan biến. Chỉ là phương pháp này tuy có tác dụng với hắc diễm nhưng những nơi cờ đen che đậy được có hạn nên thanh niên Bức Nhân tộc này chỉ có thể liên tục di chuyển, tránh để hắc diễm dính vào người.
Ba người đều là những kẻ nổi bật so với tu sĩ đồng giai nên nếu bằng thần thông cùng tu vi riêng mình đem đơn đả độc đấu với quái mã thì nhất thời cũng không có vấn đề gì. Nhưng trên không, thân hình quái mã đột nhiên run lên, lúc này, tức thì tầng tầng lớp lớp những hỏa cầu phô thiên cái địa rơi xuống, chỉ chốc lát, cả tòa đại sảnh trống rỗng như biến thành biển lửa màu đen, thậm chí cả nền đá xanh cũng bắt đầu xuất hiện dấu vết bị hòa tan. Điều này khiến cho người ta không khỏi kinh ngạc.
Liễu Minh thấy vậy, âm thầm rùng mình.
Thông qua thời gian gần hai tháng, hắn đã sớm phát hiện trong các đại sảnh của Bích Khung Huyễn Cung đều được xây dựng bằng các loại vật liệu kiên cố dị thường, thậm chí có khả năng chính là dùng một loại vật liệu đặc thù của thời kỳ Thái Cổ xây lên. Cực phẩm linh khí muốn lưu lại dấu vết lên đó cũng không phải việc dễ dàng. Vậy mà hắc viêm quỷ dị này lại có thể đem nó hòa tan từ đó thấy được hắc viêm này chứa nhiều uy năng thật đáng sợ.
“Hai vị, con quái mã này đã đạt tu vi Hóa Tinh hậu kỳ, thực lực mạnh, quyết không phải đối thủ… chúng ta có khả năng đơn đả độc đấu mà thắng được, không thể… ngồi chờ chết, chi bằng chúng ta liên thủ đánh cược một lần… Ý của hai người thế nào?” Thanh niên Bức Nhân tộc, giờ phút này, mặt có chút ửng đỏ, một bên tiếp tục huy động trong tay cờ đen, mở miệng đề nghị.


“Liên thủ cũng được, chỉ là sau khi tiêu diệt con thú này, ai đoạt được Bích Khung Châu đều dựa vào thực lực mà tranh đoạt.”. Sa Thông Thiên lộ ra thành thạo, nhưng nghe vậy hơi chút suy nghĩ nói, chẳng qua là ngữ khí như trước có chút lạnh như băng.
“Liễu mỗ cũng đang có ý này, các vị chớ lưu thủ, giấu diếm thủ đoạn mà nên tốc chiến tốc thắng, bằng không, khẳng định chúng ta sẽ tốn rất nhiều pháp lực cho con huyễn thú này đó.” Liễu Minh nhàn nhạt nói ra.
Dưới tình huống này, tự nhiên là Liễu Minh sẽ vui vẻ cùng hai người liên thủ đánh một trận. Huyễn thú này có thể nói là địch thủ mạnh nhất mà hắn gặp từ khi nhập cung, mới chỉ bằng một chiêu đã thấy khó chơi như vậy, nếu là một lúc sau nó sử ra thủ đoạn nào khác thì thực sự phiền toái lớn rồi. Dùng thực lực họ Liễu bây giờ, toàn lực đối phó mà nói, một mình chiến đấu chống lại một huyễn thú Hóa Tinh trung kỳ linh trí thấp không còn là vấn đề nhưng hắn cũng chưa kiêu ngạo đến mức một mình có thể chém giết tồn tại Hóa Tinh hậu kỳ mà không chịu chút thương tổn nào.
Ba người đã đạt thành hiệp nghị, lúc này rất ăn ý, riêng phần mình chọn một hướng, hầu như đồng thời nghiêng về sau nhảy dựng lên, pháp quyết trong tay không ngừng biến hóa đánh ra. Sa Thông Thiên bay lên trời đầu tiên, phi kiếm thanh tịnh như nước trong tay hóa thành một đạo thanh hồng rời khỏi tay, đồng thời đón gió tăng vọt lên lớn mấy trượng, nhắm độc giác quái bắn tới. Bên kia, Liều Minh hai tay cùng lúc giơ lên, màn cát đang quay quay xung quanh thân bỗng nhiên ngưng tụ bay ra khỏi thân hình hóa thành một cây trường thương màu vàng dài bảy, tám trượng, kim quang lập lòe, dùng tốc độ không thua đạo thanh hồng kia bao nhiêu, khí thế như cầu vồng, mục tiêu xuyên thủng đầu quái mã mà đi. Thanh niên Bức tộc nhảy lên sau cùng, giờ phút này, lá cờ trong tay được ném dựng lên, hai tay mười ngón nhanh chóng biến hóa, trong miệng lẩm bẩm, không biết là đang thúc giục công pháp gì.
Phía trên, Độc Giác quái mã hiển nhiên đã sớm nhận ra động tĩnh của ba người, tại thời điểm ba người vừa mới rời mặt đất liền đem hắc viêm cuồn cuộn đang bao bọc bản thân ngưng tụ thành một bức tường lửa đen lớn vài thước rồi tức khắc chúi xuống dưới, bất kể kiếm quang hay kim thương đều bị cuốn một cái đã tan..
"Tật!"
Thanh niên mặc cẩm bào Sa Thông Thiên thấy vậy, lúc này hét lớn một tiếng, kiếm quyết trùng thiên chỉ xuống một cái, giữa không trung đạo thanh hồng bỗng nhiên hóa thành một con cự mãng dài gần mười trượng, trong bức tường lửa một hồi đắc ý không thôi. Lập tức bên trong bức tường lửa, bóng mãng xà xanh như ẩn như hiện không ngừng thay đổi, thanh mang chói mắt tại chỗ hỏa diễm dường như trở nên ảm đảm đi chút ít, nhưng bức tường hắc diễm kia cùng lúc bị thanh mãng liên tiếp mạnh mẽ lao lên cản phá, tốc độ hạ xuống rồi dừng lại một chút đồng thời có một đám khe hở, do bị cứng rắn đè ép mà mở ra.
Liễu Minh thấy vậy, suy tính chuyển xuống, liền đó thúc giục pháp quyết trong tay, những điểm kim quang vốn đang tán ra lại một lần nữa ngưng tụ ra thành một đám trường thương, “vèo” một tiếng, xuyên thẳng qua những khe hở trên bức tường lửa.
Bức tường lửa cách Độc Giác quái mã chưa quá mười trượng, dưới khoảng cách như vậy, đối với những trường thương đột ngột bay ra từ tường lửa tới không hề có ý né tránh, mắt lạnh như băng.
Oanh!

Trường thương màu vàng đánh ầm ầm vào Độc giác quái mã, sau một hồi thân thương điên cuồng rung động lại chỉ đâm vào người nó được vẻn vẹn vài tấc rồi không cách gì tiến thêm chút nào nữa. Cùng lúc đó, hắc viêm cuồn cuộn quanh thân quái mã liền từ mũi thương hướng đến thân thương mà thiêu đốt khiến cho mặt ngoài trường thương màu vàng nổi lên một đợt kim mang nhấp nhoáng.
"Bạo!"
Một tiếng hét to bỗng nhiên từ miệng Liễu Minh phía dưới vang lên.
Sau một khắc, những trường thường màu vàng tại hắc diễm, sau vài cái chớp động bỗng nhiên nổ tan thành dao cát màu vàng đầy trời, một lần nữa chém lên người Độc Giác quái mã, tuy rằng không cách nào làm trọng thương nó nhưng cũng để lại vô số vết cắt nhỏ ngoài thân quái thú này. Độc giác quái mã lập tức phát ra một tiếng kêu rên, quay đầu nhìn về Liễu Minh ở dưới, trong cuối mắt đã có vài phần hàn ý, hiển nhiên đã bị công kích vừa rồi chọc giận. Huyễn thú lúc này hí lên một tiếng, bên ngoài người đột nhiên bộc phát một cỗ khí tức khiến người ta kinh tâm động phách, đồng thời quay tròn hóa thành một hỏa trụ màu đen phóng lên trời đem tất cả dao cát màu vàng thổi bay đi đồng thời vết thương ngoài thân nhanh chóng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà liền lại. Kế đó quái mã cúi đầu một cái, tựa như còn muốn làm gì khác.
Nhưng vào lúc kịch chiến này, kẻ từ khi bắt đầu hợp tác chiến đấu đến giờ vẫn một mực nói lẩm bẩm, không ngừng biến hóa pháp quyết, thanh niên Bức tộc kia đột nhiên ngừng chú ngữ trong miệng lại, hai mắt hồng quang lóe lên nhìn xuống, miệng phún ra một ngụm tinh huyết rời lên trên cờ đen trước người.
Cờ đen đang treo trước người đột nhiên lóe lên hắc mang quỷ dị rồi biến mất khỏi chỗ cũ.
Một khắc sau, trên khoảng không sau lưng quái mã bỗng có hắc quang lóe lên, phiên kỳ màu đen thình lình lóe hiện, cũng chẳng biết lúc nào đã hóa lớn mấy trượng. Phiên kỳ vừa mới xuất hiện, một vầng hào quang màu đen từ mặt ngoài phiên kỳ cuốn ra, rồi trong một hồi những tiếng quỷ khóc sói tru, một hư ảnh quỷ vật lớn chừng hai, ba trượng nổi lên, miệng rộng ngoác cười cạc cạc một hồi mới chịu im miệng, vô số ma trơi xanh biếc từ trong đó tuôn ra.
Hắc viêm trên người quái mã chạm cái loại ma trơi này như đụng phải một loại khắc tinh, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng tan rã ra thành khói xanh lượn lờ.
Độc Giác quái mã vốn đang hùng hổ thấy vậy, trong mắt tựa hồ đã hiện lên một tia sợ hãi.
Chứng kiến một màn này khiến cho Liễu Minh và Sa Thông Thiên đang cách đó không xa đều ngẩn ra, âm thầm giật mình.

“Hai vị, đây là Phệ Hồn Phiên chuyên môn khắc chế loại huyễn thú này. Kính xin nhị giúp ta tranh thủ thêm chút thời gian.”. Bên tai Liễu Minh bỗng vang lên một câu truyền âm, rõ ràng là đến từ thanh niên kia.
Sa Thông Thiên tự nhiên cũng nhận được truyền âm kia, trong mắt lóe lên tia dữ dằn, thân hình rung lên, kiếm quyết trong tay hướng về thanh mãng đang bị vùi lấp trong hỏa diễm chỉ một cái.
Toàn thân cự mãng thanh mang đại thịnh, lăn qua lộn lại càng mãnh liệt thêm khiến cho bức tường lửa phút chốc trở nên ảm đạm.
Liễu Minh tức thì một tay bấm pháp quyết, dao cát màu vàng nguyên bản bị bức lui lần nữa cuồn cuộn mà lên đồng thời bên kia, tay áo giơ lên thả ra một thanh phi kiếm màu đỏ, hóa thành một đạo cầu vồng đỏ xuyên qua khe hở trên bức tường lửa, tham gia chiến đoàn vây công quái mã.
Độc Giác quái mã dưới đầy trời dao cát cùng phi kiếm cùng giáp công, giận dữ quất đầu xuống, cái sừng bên trên bỗng lóe lên điện quang, một tia chớp màu đen to như cái bát ăn cơm bổ xuống, vừa vặn đánh trúng lên cầu vồng màu đỏ, sau một âm thanh thét gào, cầu vồng quay tròn một cái liền biến thành tiểu kiếm óng ánh dài một tấc.
Liễu Minh tâm thần tương liên, cảm thấy nội tâm chấn động, không tự chủ được lui lại hai bước nhưng sau một tiếng hừ lạnh liền thúc giục pháp quyết trong tay. Đầy trời dao cát bỗng nhiên hợp lại, hóa thành một thanh cự nhận lóe lên tại chỗ cổ quái mã, mạnh mẽ cứng rắn cứa rách một vết, miệng rộng hơn thước.
Quỷ đầu màu đen thấy vậy, thừa cơ lóe lên ngay sau đó, miệng lớn ngoác ra, gắt gao cắn lấy quái mã bị thương trên cổ, dốc sức liều mạng mà hút lấy hút để.
Độc Giác quái mã phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn thêm thảm, thân thể lay động mãnh liệt, hắc diễm trên người tăng vọt gấp bội, đồng thời trên cái sừng màu đen từng đạo từng đạo điện hồ tại không gian phụ cận cuồng bổ không thôi hòng đánh bay quỷ đầu trên cổ.
Cự nhận sau khi bị vài tia điện hồ màu đen đánh lên, một kích bay ra, lúc này hóa thành từng điểm cát vàng cuộn bay ra.
Nhưng cái quỷ đầu dữ tợn kia lại như một loại giòi trong xương, gắt gao bám lấy chỗ cổ quái mã, huyễn thú dùng mọi cách nó vẫn cắn chặt không buông. Trong chốc lát công phu, Độc Giác quái mã khí tức cực kỳ cường đại bỗng giảm xuống không ít, hắc diễm trên toàn thân trở nên như có như không.


Ma Thiên Ký - Chương 564: Liên thủ