Truyện tranh >> Ma Thiên Ký >>Chương 512: Xâm nhập hàn đàm

Ma Thiên Ký - Chương 512: Xâm nhập hàn đàm


Dịch giả: khangvan
Biên: nila32
“Ba ba ba!”
Vô số băng chùy không ngừng đập lên phía trên vòng bảo hộ, cho dù có pháp lực rót vào, nhưng vòng bảo hộ vẫn nhanh chóng nhạt đi, cũng rung lên không ngừng.
Càng thêm không ổn chính là, tiểu kỳ tản mát ra lam quang vốn mang thủy thuộc tính, thoáng một lát gặp phải loại băng chùy mang hàn khí băng hàn như vậy thì lại giống như bị phản xâm, dần dần ngưng kết thành những tảng băng, sau đó nhao nhao tróc ra.
Một tiếng “Răng rắc” giòn vang truyền đến, vòng bảo hộ liền nứt ra như mạng nhện vậy.
Sắc mặt Kim Ngọc Hoàn liền trắng bệch.
Đúng lúc này thì một mảnh kim quang lóe lên, Lạc Kim Sa biến thành màn cát, thình lình xuất hiện trước người vị nữ tu này, trong tình huống nguy cấp cản lại công kích của băng chùy.
Ngay sau đó, một đạo thân ảnh liền lập tức xuất hiện trước người nàng ta, ngón tay khẽ chỉ, màn cát bỗng nhiên ngưng tụ hóa thành một đại thủ màu vàng, một mảnh trảo ảnh hiện ra, liền phá tan số băng trùy còn thừa thành mảnh nhỏ, hóa thành từng điểm quang vũ óng ánh.
“Đa tạ Liễu huynh!”
Kim Ngọc Hoàn nhìn người trước mắt, vui vẻ nói.
Nếu không phải Liễu Minh kịp thời xuất hiện, mặc dù không mất mạng tại chỗ nhưng nàng ta tuyệt đối sẽ bị trọng thương.
Liễu Minh cũng không trả lời Kim Ngọc Hoàn, trong mắt lóe lên vẻ tàn khốc, một bên tiếp tục thúc giục Lam Kim Sa ngăn cản băng vũ, một bên bấm niệm kiếm quyết không ngừng.
Phi kiếm màu đỏ giữa không trung mơ hồ, hóa thành một đạo cầu vồng bay đi, chỉ trong chớp mắt đã đến đỉnh đầu của băng tằm.
Lục mang trong mắt băng tằm lóe lên, lập tức thủy vân trên đỉnh đầu nó cuồn cuộn, rồi phóng xuống vô số băng chùy, vừa chạm với kiếm quang thì liền nhao nhao bạo liệt, kết thành từng tầng băng tinh, cản lại thế công của kiếm quang.
“Đi!”
Liễu Minh thấy vậy thì khẽ quát một tiếng, tay áo rung lên, Lạc Kim Sa biến thành đại thủ mơ hồ một cái, hung hăng đánh về phía băng tằm.
Con thú này kinh hãi, những điểm lục quang trên thân lóe lên, phun ra một đạo cột sáng thô to, chặn lấy đại thủ màu vàng đang bay đến.
“Phanh!”, đại thủ màu vàng vừa tiếp xúc với cột sáng thì liền nổ tung hóa thành kim quang đầy trời, lúc này vô số kim quang liền bắn đến băng tằm.
Với khoảng cách gần như vậy, mặc dù con thú này có chút bí thuật huyền ảo hộ thể cũng chỉ có thể ngăn được một ít kim quang mà thôi.
“Phốc phốc” một hồi âm thanh liên tiếp truyền đến, vài luồng máu tươi từ trên cái đầu cực lớn của băng tằm tuôn ra, trên đó thình lình xuất hiện mấy lỗ thủng to bằng ngón tay.
Yêu trùng này điên cuồng lắc đầu, kêu lên một tiếng bén nhọn, đồng thời thủy vân trên đầu giống như hô ứng với nhau, cuồn cuộn bất định.


Trong mắt Liễu Minh lóe lên vẻ tàn khốc, một ngón tay nhanh chóng chỉ vào không trung.
Thủy vân thoáng cái liền nổ tung, từng luồng hàn phong và băng tinh bắn tung tóe ra bốn phía.
Phi kiếm liền hóa thành một đạo xích mang bắn xuống, chớp động một cái thì nhanh như chớp liền xuyên qua đỉnh đầu của băng tằm đang phát cuồng.
Thân hình của băng tằm lập tức cứng đờ, con mắt xanh biếc dần trở nên ngốc trệ, thân hình liền oành một tiếng, rơi trên mặt đất, không hề nhúc nhích.
Lúc này thì Liễu Minh mới vung tay thu hồi phi kiếm, phi kiếm màu đỏ từ trong thi thể băng tằm bay ra, lóe lên rồi chui vào trong tay áo của hắn.
“Rút cuộc… rút cuộc đã giết được nó! Lần này có thể giết chết đầu băng tằm này, hoàn toàn đều dựa vào thần thông của sư huynh!” Kim Ngọc Hoàn thấy vậy thì khó nén sự vui mừng, thi lễ với Liễu Minh.
Từ lúc Liễu Minh xuất thủ cứu nàng, rồi lại dùng thủ đoạn lôi đình giết chết đầu băng tằm này, cũng không mất bao nhiêu thời gian, thậm chí cũng không để cho nàng ta tiến lên tương trợ.
Mà nàng ta hiểu rõ với thủ đoạn của vị Liễu sư huynh, thì một mình hắn cũng đủ đơn giản giải quyết đầu yêu trùng này.
“Kim cô nương khách khí rồi, nếu tại hạ đồng ý kí vào pháp khế thì những việc này đều là những việc phải làm.” Liễu Minh mỉm cười, tay áo rung lên, thu lại Lạc Kim Sa.
Tiếp theo, hắn bước đến bên thi thể của băng tằm, một tay hư không một trảo.
Vèo!
Một quả tinh hạch lớn chừng nắm tay từ trong thi thể bay nhanh ra, rơi vào tay hắn.
Hắn nhìn một chút, sau đó lật tay thu lại, sau đó lấy ra một tấm Trữ Vật Phù, đánh ra một đạo pháp quyết.
Bạch quang lóe lên!
Thi thể dài hai ba trượng của băng tằm, tính cả tơ tằm xung quanh liền lăng không biến mất.
Đầu băng tằm này tu luyện đã lâu trong hàn đàm, cũng là một loại yêu trùng hiếm thấy, thi thể tự nhiên cũng là tài liệu khá tốt, Liễu Minh tự nhiên sẽ không khách khí mà thu lại.
Kim Ngọc Hoàn đối với điều này cũng không hề có ý kiến gì.
Dù sao đầu băng tằm này chính là do một thân một mình hắn chém giết, con trùng này vừa chết thì nàng ta tất nhiên có thể thuận lợi thu lại bảo vật của tổ tiên lưu lại.
“Tốt rồi, chúng ta xuống hàn đàm đoạt bảo chứ?” Liễu Minh xoay người lại, hỏi.
“Kính xin sư huynh đợi một chút, tiểu nữ vừa rồi chiến đấu, pháp lực tiêu hao khá nhiều, cần phải điều tức một chút mới được.” Sắc mặt Kim Ngọc Hoàn hơi đỏ lên, nói.
“Cũng tốt, ta cũng muốn khôi phục pháp lực một chút.” Liễu Minh nhẹ gật đầu, tiêu sái đi sang một bên, khoanh chân ngồi xuống, cũng lấy ra hai viên linh thạch bắt đầu điều tức.


Một canh giờ sau.
Phụ cận hàn đàm, hai người Liễu Minh lẳng lặng đứng ở bên cạnh đầm nước.
Qua một phen nghỉ ngơi, sắc mặt Kim Ngọc Hoàn vốn tái nhợt lúc này đã bắt đầu có huyết sắc trở lại, trong mắt hiện lên một vẻ kích động.
Nàng hô hấp thật sâu, dằn xuống những tạp niệm, lúc này liền thả người nhảy xuống.
Liễu Minh mỉm cười, cũng trở mình nhảy vào trong đầm nước.
Vừa tiến vào hàn đàm thì Tịch Hàn Giáp trên người hắn lập tức sáng lên một tầng hào quang màu đỏ nhàn nhạt, ngăn cách thân thể với đầm nước.
“Lạnh quá!”
Mặc dù có Tịch Hàn Giáp hộ thân, nhưng Liễu Minh vẫn thấy cảm giác lạnh lẽo thấu xương truyền đến, run một cái, tâm niệm vừa động, hắn liền vận Long Hổ Minh Ngục Công, hắc khi quanh thân tuôn ra cuồn cuộn, lập tức khu trừ hơn phân nửa hàn khí.
Mà trong màn hào quang màu đỏ phía trước, sắc mặt Kim Ngọc Hoàn cũng trắng bệch, vội vàng lấy ra một viên đan dược màu đỏ ăn vào, sắc mặt mới tốt lên một chút.
“Đi thôi.” Nàng ta quay đầu lại miễn cưỡng cười cười, chỉ xuống phía dưới.
Hai người liền thúc giục pháp lực, hướng sâu xuống hàn đàm đi đến.
Hai người tiến xuống càng sâu thì hàn khí trong nước cũng càng ngày càng mạnh.
Liễu Minh dựa vào pháp lực hùng hậu và thân thể cường đại, còn có thể năng cản được.
Nhưng Kim Ngọc Hoàn thì liên tục nuốt mấy viên đan dược, lại tế ra không ít phù lục, nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo, hàm răng khẽ đập vào nhau.
Hàn khí càng ngày càng lạnh.
Hàn khí nhè nhẹ trong nước như bện thành những sợi tơ, từ những nơi hẻo lánh không ngừng phóng về phía hai người, cảm giác lạnh lẽo thấu xương dường như muốn nuốt chửng con người ta vậy.
Đi xuống sâu ba mươi trượng thì hàn khí đã tăng gấp đôi so với lúc vừa mới tiến vào hàn đàm.
Kim Ngọc Hoàn hiển nhiên đã có dấu hiệu chống đỡ không nổi nữa rồi, vội vàng vỗ vào bên hông, một viên linh khí hình cầu nhanh chóng bay ra.
Hay tay nàng ta liên tục thúc giục pháp quyết, mặt ngoài của viên châu lóe lên linh văn màu đỏ, sau đó thả ra vầng sáng nhàn nhạt, tản mát ra cảm giác ấm áp nhè nhẹ.
Lúc viên châu chậm rãi bay đến chỗ ngực nàng ta thì nàng ta liền cảm thấy một tia ấm áp, thần sắc lúc này mới buông lỏng, tiếp tục tiến xuống phía dưới.

Nhưng mà khi lặn sâu xuống dưới năm mươi trượng thì mặc dù có linh khí hỏa châu bảo vệ trước ngực, nhưng mà Kim Ngọc Hoàn vẫn như cũ, không thể nào chống lại được kỳ hàn này, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch.
Mà bản thân Liễu Minh chính là tu luyện công pháp âm hàn, đối với khí tức âm hàn vẫn có thể chống lại được một chút, cộng thêm một thân pháp lực tinh thuần và hùng hậu, vẻ mặt vẫn vô cùng thong dong, biểu hiện khá bình thường.
Sau khi hai người đã đi xuống dưới sáu mươi trương thì ngọc dung của Kim Ngọc Hoàn lúc này đã phát xanh, bề mặt tứ chi đã hiện lên một tầng sương mỏng, dần trở nên cứng nhắc, rõ ràng có thể thấy được nàng ta đã đến cực hạn, nếu mà tiếp tục đi sâu xuống dưới, bị hàn khí xâm nhập, nhẹ thì bệnh nặng, tu vi đại giảm, mà nếu nặng thì rất có thể vẫn lạc.
Liễu Minh nhìn nàng ta, chỉ thấy nàng ta không hề có ý định quay lại, vẻ mặt tuyệt nhiên là muốn tiếp tục đi sâu xuống dưới.
Tính cách kiên nghị của nàng ta như vậy, lại khiến cho Liễu Minh có vài phần kính nể, tâm niệm một chuyển về sau thì thân hình hơi động một chút, liền xuất hiện bên cạnh nàng ta, tay áo rung lên, ánh sáng đỏ lóe lên, phi kiếm liền xuất hiện trong tay hắn.
Hắn đem pháp lực toàn thân quán chú vào trong phi kiếm, ngón trỏ nhẹ nhàng bắn ra, phi kiếm màu đỏ bắn ra, lơ lửng sau lưng của Kim Ngọc Hoàn.
Sau khi Liễu Minh thúc giục pháp quyết thì phi kiếm trong nước ông ông rung động, mười hai đạo văn trận trên thân kiếm liền trở nên rõ ràng, tản mát ra vầng sáng màu đỏ chói lòa, lúc này một luồng sóng nhiệt chen chúc tuôn ra, làm cho hàn khí phụ cận cũng bị tan đi một phần.
Một lát sau, vẻ tái nhợt trên mặt Kim Ngọc Hoàn cũng dần biến mất, nổi lên một tia đỏ ửng, tầng băng sương trên tay chân cũng liền tan rã hoàn toàn.
“Đa tạ Liễu huynh tương trợ lần nữa.” Nàng này quay đầu về phía Liễu Minh, truyền âm một câu cảm tạ, trên mặt hiện lên vẻ cảm kích.
“Kim cô nương không cần khách khí, ta vẫn nên nhanh chóng xuống dưới lấy đồ, đó là việc quan trọng hơn. Dưới tình hình này thì tại hạ cũng không thể kiên trì quá lâu.” Liễu Minh quan sát ánh sáng đỏ thẫm do phi kiếm phát ra, bình tĩnh trả lời.
Kim Ngọc Hoàn tự nhiên là gật đầu liên tục.
Ước chừng thời gian nửa chén trà, dưới sự bảo vệ của phi kiếm hai người đã thuận lợi đi sâu xuống dưới đáy đầm tầm hơn trăm trượng.
Liếc nhìn lại thì ở trung tâm đáy đầm là một trận bàn khổng lồ màu trắng rộng hơn trượng, phía trên minh ấn ký hiệu quỷ dị, mà ở trung tâm trận bàn có một lỗ hổng lớn hơn xích không trọn vẹn.
“Chẳng lẽ hàn khí có liên quan đến cái trận bàn này?” Trên mặt Liễu Minh hiện lên vẻ do dự đánh giá cẩn thận trận bàn trước mắt một phen, trong nội tâm oán thầm nói.
Đúng lúc này thì Kim Ngọc Hoàn lấy từ trên người ra một mảnh vỡ màu trắng óng ánh, ném vào không trung, sau khi thúc giục pháp quyết thì mảnh vỡ liền hóa thành một đạo bạch quang bay vào chỗ không trọn vẹn trên trận bàn, vừa vặn khảm vào đó.
Ngay sau đó, từ trong miệng nàng ta phun ra một đoàn tinh huyết, sau một chỉ của nàng ta thì hóa thành vài giọt, bay về mấy góc của trận bàn.
Sau một khắc thì những kí hiệu quỷ dị trên trận bàn liền lóe lên rồi biến mất, thay vào đó là một mảng lớn linh văn màu trắng như ẩn như hiện, trên mặt của trận bàn bắt đầu chuyển động, hơn nữa càng lúc càng nhanh.
Theo một đạo vầng sáng chói mắt tuôn ra, một thanh tiểu kiếm màu trắng long lanh từ tâm của trận bàn lóe lên xuất hiện, tiếp theo đó là một luồng hàn khí vô cùng khủng bố từ thân kiếm liền phun ra.
“Không tốt.”
Liễu Minh nhướng mày, còn chưa kịp thúc giục pháp quyết thì luồng hàn khí này tuôn ra, liền bao phủ phạm vi mười trượng trong đầm nước, tính cả hai người trong đó, biến thành một khối băng.


Ma Thiên Ký - Chương 512: Xâm nhập hàn đàm