Truyện tranh >> Ma Thiên Ký >>Chương 49: Đấu pháp (hạ)

Ma Thiên Ký - Chương 49: Đấu pháp (hạ)


Dịch giả: hungprods
Vận Hoả lực, Liễu chiến thắng Ô Phi
Ra kèo mới, Trí cò kè quyết đấu.
======================
Sau khi tất cả số gai nhọn màu đen bị chém sạch sẽ, Khôi Lỗi Thanh Quang Đường Lang "vèo" một tiếng, như ma quỷ xuất hiện trước mặt Tiêu Phong, chân trước khẽ động, hai đạo hàn quang trái phải như giao long chém tới.
Tiêu Phong kinh hãi, không kịp thi triển những thủ đoạn phòng ngự khác, trong lòng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi quyết định một việc, ánh sáng màu xanh trên hai cánh tay sáng ngời lên, muốn trực tiếp đón đỡ hai đạo công kích đang lao tới kia.
"Dừng tay, Mộc Tiêu Quyết của ngươi vừa luyện thành tầng thứ hai, không thể nào dùng thân thể trực tiếp đón đỡ."
"Đương", "Đương" hai tiếng!
Chu Xích mang theo vẻ mặt lạnh như băng xuất hiện trước người Tiêu Phong, một ngón tay điểm nhẹ về hai hướng trái phải, lập tức đánh tan hai đạo công kích sắc bén kia.
Không chỉ như thế, con Khôi Lỗi Đường Lang kia cũng bị một luồng sức mạnh chấn động, liên tiếp lui lại phía sau mấy bước.
Kim Vũ thấy thế, hung quang trong mắt lóe lên, hai cái chân trước đầu Khôi Lỗi Thanh Quang Đường Lang khua lên một lần nữa, không ngờ lại muốn tiến lên phía trước.
Nhưng bỗng nhiên bên người thiếu niên lạnh lùng nhoáng lên, trong nháy mắt Đại Trí đã xuất hiện ở đó, đập đập bả vai ngăn cản gã tiếp tục thúc giục Khôi Lỗi Thú, đồng thời cười tủm tỉm nhìn sang Chu Xích phía đối diện.
"Ván này, chúng ta nhận thua. Thiên phú nhất tâm đa dụng quả nhiên rất thích hợp với thuật Khôi Lỗi của quý môn. Với biểu hiện của hắn, chỉ sợ ngươi đích thân thao túng Khôi Lỗi Thanh Quang Đường Lang này cũng chỉ như vậy mà thôi. Các ngươi quả nhiên đã tìm được một truyền nhân thích hợp nhất." Chu Xích đánh giá thiếu niên lạnh lùng thêm một lần nữa, sau đó mới thở mạnh ra một hơi, nói.
Đạo cô họ Chung bên ngoài vòng tròn thấy vậy cũng thở dài một hơi.
Biểu hiện vừa rồi của Tiêu Phong cũng không thể nói là không tốt, chỉ có điều thiếu niên lạnh lùng điều khiển Khôi Lỗi Đường Lang thật sự quá kinh người. Với tốc độ cực nhanh kia, nếu như gã chủ động tấn công trước, chỉ sợ đối thủ bình thường cũng không có cả thời gian thi pháp.
Chẳng lẽ tỷ thí lần này, chi Cửu Anh Sơn bọn hắn thật sự phải toàn quân đại bại hay sao!



Đạo cô họ Chung nghĩ tới đây, trong lòng cười khổ một tiếng, không kìm được quay đầu liếc nhìn Liễu Minh đang đứng bên cạnh, trong lòng lại có chút bất ngờ.
Lúc này, Liễu Minh không hề có biểu hiện bất an hay sợ hãi như trong tưởng tượng của nàng, chỉ thấy hắn vẫn bình tĩnh đứng đó, dường như hai lần thất bại vừa rồi không hề ảnh hưởng tí gì đến hắn cả.
"Khá lắm, đến lúc này mà vẫn còn có thể giữ được tâm tình không loạn, xem như cũng hiếm có. Trận cuối cùng, ngươi cũng không nên có áp lực quá lớn, chỉ cần làm hết sức mình là được rồi!" Chu Xích dẫn Tiêu Phong vẻ mặt vô cùng không cam lòng trở về, sau khi vừa nhìn thấy Liễu Minh trấn định như vậy cũng khẽ giật mình, liền tán thưởng một câu.
"Vâng, Chu sư thúc, ta sẽ cố hết sức." Liễu Minh hơi khom người, cung kính trả lời.
Lúc này, trong đám người Cửu Khiếu Sơn đối diện cũng đi ra một thiếu niên cường tráng chừng mười lăm mười sáu tuổi, trên trán có một cái sẹo dài màu đỏ như máu, sau lưng lưng đeo hai thanh trường kiếm, sau khi đi vào trong vòng tròn liền gây cho người ta một loại cảm giác hung hãn lạ thường.
"Luồng khí tức này … Không đúng, đây là Thể Tu. Đại Trí, Đại Thượng, hắn thực sự là môn hạ đệ tử của các ngươi sao?" Đạo cô họ Chung sau khi cảm ứng qua khí tức truyền đến từ trên người thiếu niên cường tráng, lập tức biến sắc, nói.
"Chung tiên tử cứ yên tâm, Ô Phi chính là đệ tử năm đó ta đích thân thu nhận trong đại điển Khai Linh, hắn chính là nhờ vào thân thể mạnh mẽ mà có thể thừa nhận được sự đau đớn khi Khai Linh, là một trong những đệ tử không bị ép chặt xuống mặt đất. Mặc dù bổn tông nổi tiếng với thuật Khôi Lỗi, nhưng trong số môn hạ đệ tử có người lựa chọn tu luyện theo con đường Thể Tu cũng là chuyện rất bình thường." Lão giả tóc bạc sờ sờ chòm râu, vẻ mặt tươi cười nói, nhưng ai cũng có thể nhận ra được vẻ đắc ý trong mắt lão.
Thể Tu cũng không phải là con đường mà Linh Đồ bình thường có thể lựa chọn, thân thể phải không có chỗ nào không mạnh mẽ hơn người bình thường, hơn nữa còn phải tiếp nhận được sự đau khổ mà người thường không thể chịu đựng nổi. Đáp ứng đủ điều kiện như vậy mới có thể trải qua muôn ngàn thử thách đối với thân thể, sau đó mới có khả năng trở thành một vị Thể Tu.
Hơn nữa Thể Tu còn là một tồn tại khắc tinh đối với đệ tử Linh Đồ cùng giai. Cho dù đã đạt tới cảnh giới Linh Sư, Thể Tu tại một số nơi đặc thù có thể phát huy ra được uy lực đặc biệt mà Linh Sư bình thường không thể có được. Cho nên mặc dù Thể Tu rất khó bồi dưỡng, nhưng tất cả các đại tông môn vẫn đều cố gắng hết sức chọn lựa mấy đệ tử đi theo con đường Thể Tu.
Lúc này hai người Đại Trí, Đại Thượng chọn lựa đệ tử tỷ thí, mặc dù đều là đệ tử mới nhập môn không bao lâu, nhưng mỗi người đều rất có lai lịch, nếu không sao lại dám đưa ra yêu cầu đấu pháp để quyết định phân chia Linh quả.
Chu Xích thấy chuyện này, cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng rồi không nói gì thêm nữa.
Nếu nói trước kia hắn và đạo cô họ Chung thấy dáng vẻ của trấn định Liễu Minh còn có mấy phần kỳ vọng, nhưng hiện giờ chút ít đó cũng đã trực tiếp bốc hơi mất rồi.
Sau khi Liễu Minh cảm ứng được khí tức hung hãn của thiếu niên cường tráng cũng nhíu mày, nhưng ngay lập tức giãn ra, điềm tĩnh đi tới.
Thiếu niên cường tráng vừa thấy hai chân Liễu Minh bước một bước vào trong vòng tròn, vẻ tàn khốc trên mặt chợt hiện lên, hai cái cánh tay khẽ chuyển động, lập tức rút hai thanh trường kiếm sau lưng ra, đồng thời miệng nói lẩm bẩm, thân thể phát ra một tầng sáng bóng như kim loại, sau khi nhoáng lên một cái, cái đầu bỗng nhiên cao thêm hơn một nửa, tay chân cũng lớn thêm một vòng có thừa, trông qua mạnh mẽ vô cùng, vậy mà dáng vẻ lại có mấy phần tương tự khi Liễu Minh sử dụng bí kỹ kích phát tiềm lực.
Liễu Minh thấy thế, hai mắt sáng lên, miệng nói lẩm bẩm bắt đầu bấm niệm pháp quyết, đồng thời từng sợi khí đen từ trong cơ thể bay tán loạn ra.
Thiếu niên cường tráng quát khẽ một tiếng, hai thanh trường kiếm trong tay lập tức điên cuồng vũ động, sau đó một chân giẫm mạnh xuống đất, thân thể liền hóa thành một cơn cuồng phong dữ dội bay thẳng đến.

“Phừng!” một tiếng.
Một quả cầu lửa lớn hơn Hỏa Đạn bình thường một vòng bắn về phía đối diện, lập tức đánh vào trong cơn cuồng phong căn bản không tránh né chút nào kia.
Hơn phân nửa Pháp lực trong cơ thể Liễu Minh đều tinh thuần, cho dù cùng là Thuật Hỏa Đạn, song uy năng rõ ràng lại mạnh hơn một bậc so với Linh Đồ bình thường thi triển.
Sau một tiếng nổ vang, sóng lửa cuồn cuộn, cuồng phong bị đánh cho khẽ run lên.
Nhưng thiếu niên cường tráng chỉ hừ lạnh một tiếng, cơn cuồng phong bén nhọn ngày càng mạnh hơn, hút tất cả ngọn lửa vào trong, sau đó vẫn tiếp tục bay thẳng tới Liễu Minh, trong nháy mắt đã tới gần trong phạm vi mười trượng.
Chu Xích và đạo cô họ Chung bên ngoài vòng tròn vừa thấy biểu hiện của thiếu niên cường tráng hung hãn như vậy, không khỏi nhìn nhau cười khổ lần nữa.
Giờ phút này, hai người thực sự chẳng còn chút hy vọng nào với việc Liễu Minh giành chiến thắng nữa rồi.
“Phừng!” “Phừng!”, lại có hai quả cầu lửa đỏ thẫm từ trong tay Liễu Minh bắn ra, lần nữa đánh thẳng vào trong cơn cuồng phong.
Với khoảng cách gần như thế, cho dù thân thể thiếu niên cường tráng mạnh mẽ vượt xa người thường có thể tưởng tượng, nhưng trước sự thiêu đốt của sóng lửa hừng hực trước mắt cũng cảm thấy hai cánh tay đang múa trường kiếm hơi chậm lại, lúc này đã có chút không chịu nổi sức nặng nữa rồi.
Trong lòng thiếu niên thất kinh, nhưng gã cũng biết rõ lúc này chỉ có thể tiến không thể lui, sau một tiếng hét lớn, hai cái cánh tay gã dùng hết sức bình sinh, một lần nữa đánh tan màn lửa trước mắt, đồng thời thân hình đột nhiên nhảy lên, hóa thành một cái bóng mờ bổ nhào về phía Liễu Minh.
Trong tưởng tượng của gã, đối thủ liên tiếp thả ra nhiều quả cầu lửa trong thời gian ngắn như thế, đương nhiên không thể nào còn có thời gian thi triển bất cứ pháp thuật gì khác. Còn đối với Thể Tu, nếu tiếp cận được đối phương thì cuộc chiến này đương nhiên cũng kết thúc.
Thiếu niên cường tráng nhảy lên nhảy xuống hai lần đã thực sự vọt tới rất gần Liễu Minh, nhưng gã lại không thấy được vẻ mặt kinh hoảng trên mặt đối phương, trái lại khóe miệng đối thủ còn hơi nhếch lên, dường như đang nở một nụ cười chế nhạo.
"Không đúng …"
Thiếu niên cường tráng hầu như ngay lập tức đã phát hiện ra điều gì không ổn, đang định triển khai tư thế phòng ngự, song lúc này đã muộn mất rồi.
Môi Liễu Minh khẽ nhúc nhích, hai tay lại giơ lên, bỗng nhiên lại có hai quả cầu lửa đỏ thẫm lóe lên rồi bắn ra.


"Oanh", "Oanh" hai tiếng, hai thanh trường kiếm văng khỏi tay thiếu niên cường tráng, thân hình cũng bay ngược ra sau, hơn nữa còn bị sóng lửa cuồn cuộn nhanh chóng cuốn vào trong.
"Thuật Hỏa Đạn tiểu thành, không phải, tốc độ thi pháp nhanh như vậy, dường như đã tiến vào cảnh giới tiểu thành được một thời gian không ngắn."
Một màn quay ngược một trăm tám mươi độ này khiến cho Đại Trí bên ngoài vòng tròn nghẹn ngào hô lên, còn lão giả đội mộc quan bên cạnh cũng nhoáng lên một cái đã lao thẳng vào trong vòng tròn, tay áo run lên, lập tức đánh tan toàn bộ sóng lửa đang bao vây thiếu niên cường tráng.
Tuy nhiên uy lực chồng lên nhau của hai Hỏa Đạn há lại đơn giản như vậy, mặc dù vị Đại Thượng này ra tay cũng xem như kịp thời, nhưng toàn thân thiếu niên cường tráng cũng bị đốt cháy khét lẹt, nằm thẳng cẳng trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.
"Tốt, rất tốt. Không ngờ một đệ tử mới nhập môn cũng có thể nắm giữ Thuật Hỏa Đạn đến trình độ này, ván này thua cũng không oan. Pháp lực trong cơ thể hắn đã trải qua một lần tinh thuần phải không? Nếu không Thuật Hỏa Đạn của Linh Đồ bình thường không thể có uy lực lớn như vậy được. Chu đạo hữu, Chung tiên tử, các ngươi quả nhiên vẫn là lưu lại thủ đoạn a." Lão giả đội mộc quan liếc nhìn thiếu niên trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ tiếc nuối, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Liễu Minh với ánh mắt lạnh như băng, nói.
"Ha ha, lời này của đạo hữu đã oan uổng cho hai người chúng ta rồi, chúng ta không hề hay biết từ khi nào mà tên đệ tử này đã tu luyện thuật Hỏa Đạn tới cảnh giới này." Bên người Liễu Minh nhoáng lên, Chu Xích đã xuất hiện ngay bên cạnh rồi vỗ vỗ bả vai Liễu Minh, mặt mũi tràn đầy vẻ vui mừng.
Đạo cô họ Chung đằng sau cũng biểu lộ vẻ hưng phấn lạ thường.
Ván này Liễu Minh có thể giành chiến thắng thật sự là vượt quá dự liệu của hai người bọn họ. Hơn nữa bây giờ đám người bọn họ cũng không phải tay không mà về. Nếu không không riêng gì việc không được chia một quả Linh quả nào, sau này chi Cửu Anh Sơn cũng không cách nào ngẩng đầu được trước mặt Đại Trí Đại Thượng.
Về phần Liễu Minh đã tu luyện Thuật Hỏa Đạn tới tiểu thành, Pháp lực trong cơ thể có chuyện tinh thuần hơn hay không, so với những chuyện đó thì đều là chuyện nhỏ.
Ánh mắt hai người bây giờ nhìn về phía Liễu Minh cũng lộ rõ vẻ khen ngợi xen lẫn vui mừng.
"Được rồi, ba trận chúng ta thắng hai, các ngươi có thể hái xuống một phần ba Linh quả. Tuy nhiên lão phu còn có một đề nghị nữa, không biết hai vị đạo hữu có hứng thú nghe qua hay không?" Đại Trí đợi môn hạ đệ tử cõng thiếu niên cường tráng ra khỏi vòng tròn rồi bôi thuốc chữa thương, sau đó lại nhìn kỹ Liễu Minh, bỗng nhiên mở miệng nói một câu.
"Lời này là có ý gì?" Vẻ vui mừng trên mặt Chu Xích vừa thu bớt một chút thì đã lập tức đanh lại.
Đạo cô họ Chung cũng đi tới, không hề mở miệng mà đứng kề vai nam tử tóc dài, tập trung tinh thần nhìn về phía đối phương.
"Rất đơn giản. Ta thấy thực lực tên đệ tử này của ngươi cũng không tệ, chi bằng hãy để hắn và Vũ nhi đấu một trận nữa. Nếu như Vũ nhi thắng, các ngươi phải để Linh quả lại. Còn nếu như đệ tử của các ngươi thắng, hai phần ba Linh quả trong tay chúng ta lập tức thuộc về các ngươi, hai vị đạo hữu thấy thế nào? Việc này dù nhìn thế nào thì cũng chính là các ngươi chiếm tiện nghi lớn!" Đại Trí và Đại Thượng liếc nhìn nhau, sau đó lão già tóc bạc cực kỳ hiểu ý chậm rãi nói.
"Sao, dùng hai phần ba Linh quả đánh cược với một phần ba Linh quả của chúng ta ư?!" Chu Xích nghe xong trong lòng nhảy dựng lên, thật sự đã có chút động tâm rồi.


Ma Thiên Ký - Chương 49: Đấu pháp (hạ)