Truyện tranh >> Ma Thiên Ký >>Chương 397: Tân Nguyên

Ma Thiên Ký - Chương 397: Tân Nguyên


Dịch giả: Hàn Lâm Nhi
Biên: nila32
Thạch động này cũng không lớn, chỉ rộng khoảng hơn mười trượng. Trong động ngoại trừ vài chiếc giường đá và mấy cái túi lớn xếp chồng một bên cũng không bày biện gì nữa. Trước mắt Liễu Minh là một người xanh xao vàng vọt, mày rậm mắt to, chẳng qua gương mặt thoạt nhìn giống như có bệnh, khiến cho khí sắc của y có chú suy bại. Người này chính là thanh niên thon gầy mà hắn chạm trán khi vừa đến quặng mỏ dưới đất. Lúc này, gã đang khoanh chân ngồi trên một chiếc giường đá, Thiết Bổng cực lớn dài chừng hơn hai trượng dựa vào một bên tường.
Đây là lần đầu tiên Liễu Minh chứng kiến Thiết Bổng rời tay người thanh niên này, không khỏi cảm thấy hơi kinh ngạc, bèn nhìn lên đánh giá đối phương vài lần. Lúc này mới phát hiện bộ quần áo màu xám trên người thanh niên đã rách bươm, bên ngoài còn lưu lại không ít vết máu, không biết là máu Nghiệt Thú hay là máu của bản thân gã. Nhưng hiện tại nhìn bộ dáng như vậy rõ ràng là đã bị thương, hơn nữa vết thương còn khá nghiêm trọng. Với thực lực như thế còn chịu thương tích như vậy, có thể thấy trước đây không lâu hắn đã trải qua trận chém giết vô cùng kịch liệt.
Gần như theo bản năng, trong đầu Liễu Minh lập tức hiện lên loại Cự Lang màu đen ngoài động lớn hơn Nghiệt Thú xung quanh ba bốn lần kia.
Ngoài ra, bên cạnh hắn có bốn gã nam tử đang ngồi xếp bằng, một người trong số đó là thanh niên thon gầy dùng một viên thuốc giải độc mời đến trong đợt trao đổi hội trước, tuy rằng tu vi chỉ có Ngưng Dịch Cảnh sơ kỳ, nhưng giống với ba người kia, thân thể đều khá mạnh mẽ, lúc này nhìn thấy Liễu Minh tiến đến, bèn lạnh lùng liếc mắt một cái rồi tiếp tục điều tức. Thanh niên thon gầy cũng đánh giá Cốt Hạt trên vai Liễu Minh nhiều lần, cười hắc hắc nói:
"Liễu đạo hữu có thể từ trong nghiệt tai bình an đến được nơi này, xem ra ta thật sự đã xem nhẹ ngươi."
"Các hạ nói quá lời, ta cũng chỉ là phát hiện sớm, chạy nhanh hơn người khác, cộng thêm vận khí hơi tốt một chút mà thôi. Không biết hôm nay đạo hữu có thể cho Liễu mỗ hay biết tính danh rồi chứ?" Liễu Minh cười hặc hặc, bộ dáng từ chối cho ý kiến.
"Tại hạ Tân Nguyên, bảy tám năm trước sau khi gặp rủi ro, liền được mấy vị huynh đệ tạm thời đề cử là người dẫn đầu. Nhưng đến tình hình này, ta nghĩ cũng không cần giải thích thêm gì nữa." Vị thanh niên thon gầy 'Tân Nguyên' nghe vậy, nhẹ nhàng cười nói, nhưng nụ cười này có lẽ đã tác động đến thương thế trên người hắn, làm cho gã ho nhẹ vài tiếng, sắc mặt lập tức trắng bệch.
"Thì ra là Tân đạo hữu, nơi này đã bị Nghiệt Thú bao vây hoàn toàn, đám Nghiệt Thú đuổi theo ta đến giờ số lượng đã gia tăng nhanh chóng, chúng ta tuyệt đối không có cách nào mạnh mẽ xông ra. Nhưng vừa rồi theo ta thấy, trong đám Nghiệt Thú có một con Cự Lang màu đen giống như Nghiệt Thú cầm đầu. Thương tích của Tân huynh chẳng lẽ có quan hệ với con thú này?" Sau khi Liễu Minh suy nghĩ một chút liền chậm rãi nói.
"Đúng vậy, thương tích của ta là do con súc sinh này đánh lén gây nên. Đầu Nghiệt Thú này có thực lực Ngưng Dịch hậu kỳ, còn có thể tự biến hóa lớn nhỏ, lúc trước nó xen lẫn trong đám Nghiệt Thú bình thường, khiến ta không kịp đề phòng mới bị nó đánh trúng. May được các huynh đệ khác cứu trợ kịp thời, hơn nữa may mắn vào được nơi này, có thể dựa vào địa hình kiên trì một chút. Nhưng Liễu đạo hữu cũng chạy đến đây, xem ra chúng ta là có duyên phận." Tân Nguyên mỉm cười nói.


"Loại duyên phận này không có cũng được!" Liễu Minh nghe vậy cười khổ một tiếng.
"Hắc hắc, trừ phi đạo hữu thật sự có ý định xông ra, nếu không đành ở lại nơi này một thời gian vậy. Hiện tại tình hình khẩn cấp, ta cũng không muốn nói nhiều bây giờ Liễu huynh và chúng ta giống như châu chấu trên một sợi dây thừng, nếu muốn sống e rằng cũng phải góp sức một chút."
"Tân huynh định để cho ta làm gì?" Ý niệm trong đầu Liễu Minh hơi chuyển, nội tâm mơ hồ đoán được một phần.
"Rất đơn giản. Liễu huynh có thể một thân một mình xông vào đây, khẳng định thực lực phi phàm. Mà hiện tại Nghiệt Tai vừa bắt đầu, nếu dựa theo trong quá khứ thì còn khoảng hơn hai ngày nữa mới kết thúc. Hiện tại cần đạo hữu và mấy huynh đệ chúng ta thay phiên đi ra cửa động phòng thủ Nghiệt Thú công kích, cứ một khắc chuông lại đổi một lần. Đạo hữu thấy sao?" Thần sắc Tân Nguyên có chút nghiêm túc nói.
Liễu Minh nghe đến đó không hề nghĩ ngợi liền lập tức gật đầu đáp ứng. Không thể phủ nhận ở bên ngoài thạch động, Nghiệt Thú càng ngày càng nhiều, trong đó còn có Nghiệt Thú có thực lực Ngưng Dịch hậu kỳ, hơn nữa từng thông đạo đã bị vây chật như nêm cối. Ngoại trừ thủ vững nơi này chờ qua nghiệt tai như lời thanh niên nói thì hắn đã không còn phương pháp khác. Tuy rằng thanh niên tên 'Tân Nguyên' này nhìn như đã mất hơn phân nửa chiến lực, nhưng bọn hắn đều có thân thể bất phàm, chỉ cần cửa động không bị công phá, bọn họ thay phiên nhau nghỉ ngơi cũng có thể chịu được một thời gian dài.
"Rất tốt, Liễu huynh quả nhiên là người thông minh, không cần tại hạ tốn nhiều công thuyết phục. Nhưng ngươi chạy đến đây, chắc là thể lực đã tiêu hao không ít, bây giờ có thể nghỉ ngơi một chút, chờ bọn họ luân phiên qua một lần mới đến phiên đạo hữu." Tân Nguyên thấy Liễu Minh đáp ứng sảng khoái như thế, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng đồng thời rộng rãi đề nghị.
"Đã như vậy, tại hạ cũng không khách khí!" Liễu Minh nghe vậy cũng không chối từ, vẫy tay một cái thu Cốt Hạt vào túi da bên hông, để cho nó nghỉ ngơi một chút, tiếp đó tìm một chỗ trống trong thạch động, khoanh chân ngồi xuống.
"Trịnh Dũng, Hoa Đơn, hai người các ngươi đi ra ngoài thay thế một chút đi." Tân Nguyên nói với hai gã nam tử đang khoanh chân ngồi cách đó không xa, một người trong đó chính là tên tu sĩ Ngưng Dịch Cảnh sơ kỳ.
Hai người chỉ lên tiếng rồi đứng dậy, từ hông gỡ xuống binh khí bằng xương, đi tới cửa động. Một lát sau, hai đại hán cường tráng canh giữ thạch động lúc trước một trước một sau đi vào trong động, nhưng cốt chùy trong tay hai người máu chảy đầm đìa, trên người vết thương chồng chất, cánh tay, đầu gối, quần áo tơi tả, còn có thể thấy được chằng chịt các vết máu nhỏ. Cánh tay của người đi phía sau giống như bị cái gì xuyên thủng qua, trên tay có một lỗ máu to bằng ngón cái, đang ồ ồ chảy ra một ít máu đen màu đỏ sậm, còn tỏa ra mùi tanh hôi.
"Những Nghiệt Thú giống như Thiềm Thừ này rất khó chơi, không những sở hữu tốc độ nhanh đến chóng mặt, mà công kích bằng lưỡi cũng rất quỷ dị." Cánh tay bị thương nặng làm cho sắc mặt đại hán có phần tái nhợt, sau khi nói hết câu, thân mình run lên liền ngã quỵ.

Mà đại hán đi phía trước sau khi nghe thấy tiếng ngã xuống đất sau lưng, lập tức cả kinh, quay lại nâng người kia dậy, cùng với mấy người khác để người kia nằm trên giường đá, sau khi ăn viên giải độc đan tiếp theo, mọi người thoáng thở dài một hơi.
Trên mặt Liễu Minh có chút âm tình bất định.
Lúc trước mấy con Thiềm Thừ nhỏ giống như Nghiệt Thú đuổi theo hắn cực kỳ khó chơi, may mà hắn chưa dây dưa với đám Nghiệt Thú, nếu không sẽ vô cùng phiền toái. Tân Nguyên gặp chuyện như vậy, sắc mặt có phần khó coi, hiện tại còn một người bị thương nặng, tình hình càng thêm không ổn, khi ho nhẹ một tiếng ý muốn nói gì thì bên ngoài cửa động truyền đến một tiếng hét thảm, sau đó nghe thấy tên còn lại gào to:
"Hoa Đơn cũng trúng độc, mọi người mau tới giúp ta!"
Thanh âm này sau khi truyền vào trong thạch động, tất cả mọi người thần sắc đại biến.
"Ta đi ứng phó một chút trước. Ta với loại Nghiệt Thú này có phần hiểu rõ, ứng đối với nó cũng không khó khăn nhiều." Không chờ Tân Nguyên mở miệng, Liễu Minh ánh mắt lóe lên, bỗng nhiên đứng dậy, từ hông rút ra một thanh cốt đao, đi nhanh tới bên ngoài cửa động.
"Đúng rồi, ta có một bình đan dược, có lẽ sẽ hữu dụng với thương thế của Tân huynh." Nhưng khi hắn chạy tiếp mấy bước, bỗng nhiên không quay lại lấy trong tay áo một bình nhỏ màu xanh cao vài tấc ném lại.
Sau đó thân hình hắn nhoáng lên một cái liền vọt tới chỗ cửa động, sau đó truyền ra tiếng xé gió xùy xùy, cốt hạt cũng lập tức chiến đấu. Tân Nguyên sau khi tiếp được bình nhỏ màu xanh, nhìn hướng Liễu Minh biến mất nơi cửa cốc, trên mặt hiện lên một tia dị sắc, sau khi đem nắp bình mở ra, liền ngửi nhẹ một chút lập tức tinh thần chấn động.
Thanh niên gầy ốm thấy thế cũng có chút động dung. Bằng vào lịch duyệt của gã, có thể ngay lập tức khẳng định vật trong chai thuốc kia tuyệt đối đã vượt qua đẳng cấp của đan dược nhất phẩm. Mà ở trong động quật dưới đất này, đừng nói đan dược thượng phẩm chữa thương, đan dược phẩm chất kém cũng là vô cùng quý hiếm. Mà trong số các đồ vật bình thường mà Quáng Nô đổi được từ chỗ của thủ vệ thì đan dược là thưa thớt nhất, đan dược chữa thương lại có giá cao nhất nơi đó.
Khi liếc nhìn qua, họ Tân phát hiện bên trong bình nhỏ có hai khỏa đan dược màu xanh biếc liền cảm thấy có chút bất ngờ.

Dù sao đối phương đã ở trong quặng mỏ sinh sống mấy tháng, không có khả năng không biết giá trị của đan dược chữa thương thượng phẩm. Sau khi sắc mặt Tân Nguyên biến hóa một hồi lại nhìn đại hán đang nằm trên giường, cuối cùng cũng giữ im lặng đổ ra một viên, chính mình ăn vào một viên khác, tiếp tục thúc giục số Pháp lực còn không nhiều lắm, bắt đầu luyện hóa dược lực chữa thương.
Cùng lúc một gã nam tử khác mặt mũi tràn đầy hắc khí ngã vào trong thạch động, Liễu Minh dùng một mảnh đao ảnh, nhốt chặt hai đầu thiềm thừ vào trong. Bên cạnh đó một gã nam tử khác tiếp tục huy động một thanh cốt kiếm, dốc sức liều mạng ngăn cản Nghiệt Thú công kích ở một hướng khác.
"Cẩn thận!"
Sau khi Liễu Minh bức lui được hai đầu Nghiệt Thú đã đầy thương tích trên mình, ánh mắt hướng nam tử kia quét qua, bỗng nhiên biến sắc thấp giọng nhắc nhở. Gần như cùng một thời gian, sau lưng Nghiệt Thú hình sói bị đánh bay đi chấn động mạnh, hiện lên một thân ảnh màu xanh lá cây lớn khoảng vài trượng, rõ ràng là một Nghiệt Thú khổng lồ lớn hơn đám Thiềm Thừ khác gấp bội. Nam tử kia cũng là người có kinh nghiệm đối địch vô cùng phong phú, lúc này trong nội tâm phát lạnh, không chút lưỡng lự vung cốt kiếm trong tay lên, huyễn hóa ra từng đạo kiếm ảnh chắn trước người, đồng thời tay kia bóp vỡ một tấm phù lục.
Sau khi "Phanh" một tiếng, một màn sáng màu lam hiện lên đem nam tử bảo vệ bên trong đó.
Một âm thanh vỡ tan truyền đến!
Đầu lưỡi Nghiệt Thú Thiềm Thừ khổng lồ chỉ thoáng dừng lại sau đó tiếp tục xuyên qua màn sáng ngoài thân nam tử kia.
"A!"
Nam tử uốn éo đầu, cái lưỡi từ cổ bên kia sượt qua, máu vẩy ra. Nhưng người này dường như sớm biết được rằng màn sáng hộ thể này không chống cự được công kích kia nên tại phút sinh tử, hắn dốc sức liều mạng tìm ra cử động tránh nhé.
Đúng lúc này, một thanh cốt đao lóe lên, hung hăng trảm lưỡi Nghiệt Thú ra làm hai đoạn.


Ma Thiên Ký - Chương 397: Tân Nguyên