Truyện tranh >> Ma Thiên Ký >>Chương 374: Huyền Âm châm

Ma Thiên Ký - Chương 374: Huyền Âm châm


Dịch giả: duocsybinh
Biên: nila32
Ngay khi cự chưởng chạm nhau, mấy đạo hào quang liền nhao nhao bạo liệt, hình thành một đạo ánh sáng cực lớn. Chỉ thấy cả cự chưởng cùng vị cường gia Hóa Tinh kia đều bị sức ép của vụ nổ đẩy văng ra xa. Từ đó phát ra đạo đạo hào quang chói mắt, đồng thời tản mát ra một cỗ khí tức giống như hủy thiên diệt địa, ở giữa không gian truyền lại. Sau đó bên trong hào quang truyền đến một hồi nổ vang "Oanh long long", tựa như sấm rền cuồn cuộn, làm cho không gian gần đó chấn động một lúc. Cùng với thanh âm còn có đạo đạo sóng khí giống như sở hữu linh tính, xoáy lên từng vòng rung động giữa không trung tiếp đó không ngừng tản ra bốn phương tám hướng. Sau khi quang đoàn cùng linh khí đồng loạt tán đi, bầu trời lần nữa khôi phục lại bình thường, bàn tay màu lam lớn hơn trăm trượng lúc này cũng biến mất vô ảnh vô tung.
Vị cường giả Hóa Tinh kia giờ phút này mặc dù vẫn lơ lửng trên không trung, nhưng sắc mặt đã trở nên trắng bệch. Khí tức trên người cực kỳ uể oải, quần áo trên người thì rách nát không chỗ lành lặn. Bất quá khi phát hiện mình còn sống, thì trong đôi mắt ảm đạm lại hiện lên một tia vui mừng như điên, không nói một lời bay xuống một chỗ cách Võ Nhan không xa, khoanh chân ngồi xuống ăn vào một viên đan dược, bắt đầu chữa thương. Thanh niên áo bào trắng đưa mắt nhìn đối phương. Ánh nhìn hiện lên một tia ngoài ý muốn, nhưng trên mặt lộ ra thần sắc giống như cười mà không phải cười.
Hầu như cùng một thời gian, Hồng Tam cùng Thánh Cơ Tiên Tử, liếc mắt nhìn nhau, lập tức đưa ra quyết định. Sau một khắc, cánh tay Hồng Tam khẽ động, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một miếng ngọc bội. Năm ngón tay của lão bóp mạnh, từ đó lập tức phát ra một hồi chấn động không gian mãnh liệt. Giữa hư không lúc này, mặt ngoài ngọc bội bất ngờ nỗi lên trận trận dao động, bất ngờ tạo thành một vết rách, từ đó phát ra một đạo hào quang màu ngà sữa, đem thân thể của lão cuốn vào trong đó, trong nháy mắt cả người đã được bao bọc bằng một tầng hào quang sáng chói. Cùng lúc đó, Thánh Cơ Tiên Tử ở bên cạnh cũng đưa một tay lên, kim quang lóe sáng, hiện ra một đạo phù lục màu vàng, Pháp Lực cuồn cuộn chảy vào trong cái Phù Lục màu vàng kia. Phù Lục lập tức phát ra một đoàn hào quang sáng chói, vô số phù văn lưu chuyển, một cái chớp động nhỏ liền đem thân thể của nàng bao bọc vào trong đó, một cuốn nhẹ qua đã hóa thành một đạo cầu vồng màu vàng nhắm về một phía kích bắn rời đi.
Mọi chuyện xảy ra cực kỳ nhanh chóng, mọi người đều có chút bất ngờ, nhưng sau đó thì ai cũng hiểu. Nếu như Hải Yêu Hoàng đã tới, tự nhiên sẽ không lưu lại tính mạng người của Hải Tộc, Hồng Tam cùng Thánh Cơ Tiên Tử đột nhiên trốn chạy thì cũng không phải chuyện gì kỳ quái. Thanh niên áo trắng nhìn thấy cảnh này, trong mắt hiện lên một tia trào phúng, thân hình như cũ không có chút gì là muốn ra tay ngăn trở. Chỉ thấy Thánh Cơ Tiên Tử biến thành một đạo Kim Hồng khi lao vào màn sáng màu lam ở bên trên, tức thì kim quang đại phóng, phù văn bên ngoài cuồng vũ không thôi, nhao nhao dung nhập vào trong lam quang. Kim quang sau mấy cái chớp động, thì thấy lam quang giống như băng tuyết mùa đông gặp mặt trời rực lửa, nhanh chóng tan ra, chỉ mấy hơi thở công phu trên bề mặt lam quang đã xuất hiện một cái lỗ khá lớn. Trong lòng nàng đại hỉ, ở bên trong Kim Hồng lại lóe lên, muốn lập tức xuyên qua lam quang nhanh chóng rời đi. Phía bên kia, thân ảnh Hồng Tam lần nữa hiện ra, đã đi ra khỏi lam quang được hơn trăm trượng, phù lục trong tay lại sáng hơn vài phần, tạo thành một đạo cầu vồng màu trắng sữa muốn lập tức bỏ trốn.
Còn lại trong lam quang, Già Lam cùng với Lệ Côn thân mang trọng thương, nhìn thấy hai người kia thi triển bí bảo, sắp thóat được trên mặt không hiện vẻ gì là đau buồn, ngược lại có chút thẫn thờ vô kế khả thi. Nếu đổi lại là bọn họ, thì hơn phân nửa cũng sẽ tháo chạy giữ lấy tánh mạng chứ không ngu dại mà mang theo gánh nặng bên mình. Diệp Thiên Mi đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, trên mặt không chút biểu tình. Liễu Minh thấy thế, thần sắc có chút dao động, liếc nhìn Già Lam mấy cái.
Nhưng mà vào lúc này, thanh niên áo trắng lại đưa ánh mắt quét qua những người còn lại đây một cái, bỗng nhiên lại khẽ cười, cánh tay khẽ nhấc lên, đánh ra một chưởng hai ngón tay theo đó búng nhẹ ra, liền có hai đạo quang mang màu lam nhạt bắn ra từ trong ngón tay, rõ ràng là hai cây phi châm màu xanh đậm. Không biết dùng cái gì luyện ra nhưng phi châm màu xanh, bên ngoài từng trận phù văn dao động, bộ dáng cực kỳ thần bí. Hai cây phi châm chỉ một cái chớp động tức thì biến mất không còn thấy đâu nữa.
Sau một khắc, sau lưng Hồng Tam hơn mười trượng, bỗng nhiên có một cỗ chấn động hiện ra một cây phi châm màu xanh. Sắc mặt Hồng Tam run lên, cũng không quay đầu lại, nhưng một tay cuốn qua, bỗng nhiên xuất hiện một cây Lang Nha Bổng màu đỏ thắm, mặt ngoài có phù văn màu đỏ lưu chuyển, cánh tay lập tức cuồng vũ, cây gậy bỗng biến lớn hơn trượng.


"Hô" một tiếng.
Hồng Tam nắm thật chặt Lang Nha Bổng trong tay vung mạnh ra phía sau. Trong khoảng khắc, trên không trung Lang Nha Bổng hóa thành đầy trời Xích Ảnh, tựa như nhất đạo Cửu Thiên hạ xuống, một màn đỏ thẫm, muốn ngăn cản phi châm đang lao tới.
"Vèo" một tiếng.
Phi châm màu xanh hóa thành một đạo ánh sáng màu lam, trước màng sáng màu đỏ kinh người của Lang Nha Bỗng lại xem như không có gì, nhẹ nhàng xuyên qua, lại xuyên thủng cả màng sáng màu vàng bên ngoài Hồng Tam.
"Pháp bảo!"
Một hồi thanh âm khó có thể tin từ bên trong cầu vồng truyền ra, thanh âm còn chưa dứt thì lại vang lên một tiếng kêu thảm thiết. Sau một khắc, bức màn màu đỏ kia hoàn toàn biến mất, Hồng Tam bên trong màn sáng ngà sữa cũng lóe lên hiện ra chân thân, cả người bất động. Lúc này trong tay Hồng Tam vẫn còn cầm Lang Nha Bổng, tay kia đang bấm quyết, cả người không một vết thương, nhưng sắc mặt lại tràn đầy vẽ khiếp sợ lẫn không cam lòng, trên người không còn một chút sinh cơ nào, hiển nhiên đã chết dưới phi châm màu xanh kia rồi, ngay cả tinh hồn trong cơ thể cũng không kịp chạy thoát.
Ở phía bên kia, trong lúc chạy trốn Thánh Cơ tiên tử đồng dạng đã nghe được tiếng kêu trước khi chết của Hồng Tam, trong nội tâm nàng run lên, nhưng cũng bất chấp mọi thứ, cánh tay đưa lên xé rách ngọc bội màu trắng sữa. Phía trên ngọc bội có một hình vẽ một con hỏa điểu, trên thân tản ra nhàn nhạt tử sắc. Thánh Cơ tiên tử không chút nghĩ ngợi cánh tay vung lên, liền đem ngọc bội ném lên không trung, ngọc bội giữa không trung bất ngờ bốc cháy, từ trong đó bay ra một con hỏa điểu màu tím to bằng bàn tay, cất giọng kêu một tiếng bén nhọn. Hai cánh hỏa điểu vươn ra, hỏa diễm theo đó cuồng động, hình thể lập tức biến lớn đến ba bốn trượng.
Đúng lúc này, một cây phi châm màu lam khác cũng đã lóe lên hiện ra ở phụ cận, mấy cái lóe lên liền xuyên thủng qua hỏa điểu tiếp tục lao tới phía trước.

"Dừng tay! Ta là Thánh Nữ Xích Lân tộc, nếu để ta sống đối với ngươi…..
Thánh Cơ Tiên Tử cảm thấy khí thế áp đỉnh của phi châm lúc này sắc mặt tái nhợt, thất thanh cất tiếng hô lớn.
Thế nhưng thanh âm còn chưa rơi xuống, phi châm sau lưng sau khi xuyên qua hỏa điểu thì không chút chậm lại, hóa thành một đạo ánh sáng tím, xuyên thủng qua đầu lâu của Thánh Cơ tiên tử. Thánh Cơ Tiên Tử trên mặt tràn đầy vẻ khó tin, trong đôi mắt đẹp đã mất đi thần thái tiêu sái, thân thể trở nên mềm nhũn, từ trên không rơi xuống. Thanh niên áo trắng vẫn như trước lẳng lặng đứng tại chỗ, trước người chấn động nhẹ một cái, hai cây phi châm đã quay về, lam quang lóe lên chui vào trong tay áo
"Pháp bảo... Kiện Huyền Âm châm này nhiều nhất chỉ có thể miễn cưỡng xem là Pháp bảo hình thức ban đầu thôi, cách Pháp bảo chính thức còn một quãng xa đấy!" Nhìn hai cây phi châm màu lam nhạt trong tay, thanh niên áo trắng mở miệng lẩm bẩm.
Theo lúc này, ánh mắt của hắn rút cuộc chuyển đến chỗ Lệ Côn cùng Già Lam. Bởi vì hai người chính là hai người cuối cùng của Hải Tộc ở chỗ này. Cảm nhận được ánh mắt tràn đầy uy áp của thanh niên áo trắng, Lệ Côn tuy rằng sắc mặt có chút phát xanh, nhưng không có lộ ra thần sắc e ngại, ngược lại cười khổ một tiếng, môi khẽ nhúc nhích trực tiếp truyền âm nói chuyện với Hải Yêu Hoàng. Thanh niên áo trắng chỉ nghe vài câu, thần sắc khẽ động trong mắt tinh quang lập loè.
Hắn trầm mặc một lát, rút cuộc nhìn Lệ Côn nhàn nhạt nói:
"Đã như vậy, ta tạm thời lưu lại ngươi, đứng yên đó chờ ta.”
Nghe Hải Yêu Hoàng nói đến đây, mọi người ở đây đều khẽ giật mình, trong nội tâm không ngừng suy đoán Lệ Côn đến cùng là đã nói gì, vậy mà có thể dễ dàng như vậy bảo trụ một mạng. Lệ Côn mang theo ánh mắt phức tạp nhìn sang Già Lam, sau đó lẳng lặng đi qua một bên. Lúc này gần như tất cả ánh mắt đều đổ dồn trên người Già Lam, sắc mặt nàng lúc này trắng bệch, miễn cưỡng lộ ra một tia cười tươi định nói cái gì đó với thanh niên áo trắng, thì hắn lại bất ngờ khoát tay nói:

"Nhìn ngươi thân là Mộng Yểm Chi Thể, cũng không phải thuần túy Huyết Hải tộc, bổn tọa tạm thời tha cho ngươi một mạng. Từ nay về sau liền theo bên người Bổn Hoàng, làm tròn trách nhiệm nha hoàn là được."
Già Lam vốn là khẽ giật mình, nhưng sắc mặt một hồi âm tình bất định, liền cười khổ một tiếng rồi gật đầu. Nàng nói gì thì cũng chỉ là một tồn tại cấp Ngưng Dịch sơ kỳ, lúc này sao dám có chút kháng cự đây chứ. Kể từ đó, trong lam quang cũng chỉ còn thừa Liễu Minh cùng Diệp Thiên Mi mà thôi. Diệp Thiên Mi mặt không biểu tình, lạnh lùng nhìn xem thanh niên áo trắng không nói. Thanh niên áo trắng chắp tay sau lưng, đưa mắt nhìn nàng một hồi, cẩn thận đánh giá một hai, sau đó vẻ mặt hiện ra một tia hài lòng, gật đầu nói:
"Được rồi, ngươi không cần tiếp một chưởng của ta, hãy đi theo làm song tu đạo lữ của Bổn Hoàng."
Lời vừa thốt ra, chẳng những đám người Võ Nhan giương mắt cứng lưỡi, mà cả Thanh Cầm, Xích Lý … cường giả Yêu Tộc khác cũng trợn mắt hốc mồm. Lưu lão mặt mũi càng tràn đầy vẻ ngốc trệ, mãi một hồi lâu đều không có hồi phục tinh thần. Nhưng Diệp Thiên Mi nghe nói như vậy, sắc mặt khẽ biến thành hơi trầm, đồng thời kia tay áo vung lên, một thanh phi kiếm màu bạc ngân quang lóe lên bay ra, lơ lửng trước ngực, phát ra trận trận run rẩy.
"Nếu như ngươi có thể tiếp của ta một chiêu ngự kiếm thuật thì bàn việc này cũng không muộn!."
"Hay! Người mà bổn tọa nhìn trúng quả nhiên không phải là nữ nhân bình thường! Tốt, Bổn Hoàng đứng ở chỗ này tuyệt không động nửa thân trên, tiếp một kiếm của nàng xem nó như thế nào!" Hải Yêu Hoàng nghe vậy, vỗ tay cười đáp.
Diệp Thiên Mi hừ một tiếng, tiểu kiếm trước ngực, đột nhiên bắn ra một hồi ngân bạch, hóa thành nhất đạo ngân quang phóng lên trời. Thân hình nàng khẽ động, liền trực tiếp chui vào bên trong ngân quang không thấy bóng dáng. Sau một khắc, trong ngân quang một tiếng thanh minh phát ra, một thanh ngân hồng vài chục trượng bỗng nhiên ngưng tụ ra, lóe lên phía dưới, phảng phất một con Ngân Giao, lao thẳng tới trước.


Ma Thiên Ký - Chương 374: Huyền Âm châm