Truyện tranh >> Ma Thiên Ký >>Chương 260: Quyền kiếm một kích

Ma Thiên Ký - Chương 260: Quyền kiếm một kích


Dịch giả: Kỷ Yên Nhiên
Biên: nila32
Cự giao vốn đang phun huyết diễm cuồn cuộn, nhưng trong nháy mắt thân hình nó bị gai nhọn xuyên thủng vô số lỗ trông như cái tổ ong, sau một tiếng kêu gào thảm thiết liền hóa thành một chuôi huyết xích óng ánh từ trên cao rơi xuống.
Cùng lúc đó, Cao Trùng tâm thần tương liên, sắc mặt trắng nhợt, không khỏi há miệng phun ra mấy đoàn tinh huyết, đồng thời huyết văn toàn thân lóe lên rồi biến mất, dáng vẻ hoàn toàn uể oải.
“Rất tốt, không nghĩ tới ngươi còn tinh thông Kiếm tu chi đạo, tỷ thí lần này ta thua. Cao Trùng về sau sẽ tuân thủ hứa hẹn, chẳng những sự tình Minh Châu mà còn các việc khác, hễ có liên quan đến ngươi, ta đều tránh lui một bước.” Trên mặt Cao Trùng tràn đầy thần sắc khó tin, một lúc lâu sau mới nhìn chằm chằm vào Liễu Minh nói ra từng chữ.
Sau đó hắn giơ tay về phía hư không vung một trảo.
“Vèo” một tiếng!,
Chuôi huyết xích đã rơi trên mặt đất, ngay tức khắc phóng lên trời, chớp động một cái, liền biến thành một đoàn huyết quang rơi vào trong tay hắn. Theo đó Cao Trùng xoay người một cái, cũng không thèm quay đầu lại, cứ thế rời đi. Điều này làm cho những người quan sát phía dưới, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
“Ta nói thảo nào Cao sư đệ tiến giai Linh Sư không lâu, mà có thể thúc giục Bát Bộ Huyết Long trong truyền thuyết, nguyên lai hơn nửa là do lực lượng của Linh Khí.Cũng không biết Linh Khí này lai lịch ra sao, nhìn như đối với huyết đạo công pháp có biên độ tăng trưởng thật lớn.” Ánh mắt Huyết Tứ chớp động vài cái, thở dài một hơi rồi nói.
“E rằng lại để Huyết Tứ huynh thất vọng rồi! Đó hẳn là thanh hạ phẩm Linh Khí năm đó chưởng môn bổn tông đã dùng qua, vẻn vẹn chỉ có Bát Bộ Huyết Long công của bổn tông mới có hiệu quả tăng trưởng biên độ lớn như thế.” Cũng từ trong giật mình tỉnh lại, Dương Càn hồi phục tinh thần, liếc xéo Huyết Tứ nói.
“Hắc hắc, Dương huynh hà tất cẩn thận như vậy, còn sợ Huyết mỗ mưu đồ chuôi huyết đạo Linh Khí này sao?” Huyết Tứ nghe vậy, trong lòng thất vọng, nhưng ngoài mặt vẫn cười cười.
“Huyết Tứ huynh nhớ kỹ những lời này là được rồi.” Dương Càn từ chối cho ý kiến, nhàn nhạt trả lời.
“Bất quá làm mọi người bất ngờ nhất vẫn là Liễu sư đệ. Dùng thủ đoạn kiếm tu vừa rồi, chỉ sợ trong số những người ở đây, có thể tự tin tiếp một kích này cũng không có mấy người a. Tối thiểu có ta là không nắm chắc mười phần đấy.” Thanh niên mày đỏ của Phong Hỏa Môn tuy mắt còn nhìn chằm chằm vào không trung cũng ngắt lời nói một câu.
Nghe xong những lời này, Dương Càn cũng chỉ có thể im lặng mà thôi.


Hắn cũng không rõ ràng lắm, Liễu Minh làm sao có thể thi triển kiếm tu thủ đoạn, hơn nữa một kích vừa rồi lại có uy lực kinh người như vậy.
Bên kia, nữ tử áo vàng truyền âm cho Trương Tú Nương nói ra:
“Trương sư tỷ, thủ đoạn vị Liễu sư đệ thi triển vừa rồi chính là thuật vạn kiếm hợp nhất cơ bản nhất của kiếm tu chúng ta.Mặc dù vô cùng nông cạn, nhưng đích thực là kiếm tu thủ đoạn chính tông không sai. Hơn nữa vừa rồi ta tựa như mơ hồ cảm nhận được một cỗ Kiếm Ý lạ yếu ớt! Đây là có chuyện gì, chằng lẽ vị Liễu sư đệ này thực là một gã kiếm tu sao?”
“Việc Liễu Minh kia tại sao có thể sử dụng kiếm tu thủ đoạn ta cũng không biết, về phần một kích vừa rồi tại sao lại có Kiếm Ý ta cũng không rõ ràng lắm. Nhưng không hề gì, tin tưởng chốc lát nữa ta sẽ hiểu rõ nguyên nhân.” Trên mặt không chút biểu tình, Trương Tú Nương trả lời, sau đó chân ngọc giẫm nhẹ lên mặt đất, hóa thành bạch hồng phóng lên trời, lóe một cái, một lần nữa hóa thành nhân hình xuất hiện đối diện Liễu Minh.
Vừa chấm dứt tỷ thí, đang chuẩn bị bay xuống, nhìn thấy cảnh này, Liễu Minh sắc mặt hơi đổi.
“Không nghĩ tới mới vài năm không gặp, Liễu sư đệ vậy mà đã tu thành kiếm tu thủ đoạn. Điều này làm cho Tú Nương có chút thích thú, đều là kiếm tu, mong Liễu sư đệ có thể chỉ giáo kiếm thuật một chút.” Vị Trương Tú Nương này ánh mắt chớp động, giống như hướng Liễu Minh khởi xướng khiêu chiến.
Đám người Dương Càn, Huyết Tứ thấy vậy cũng không khỏi trợn mắt há mồm. Bọn hắn sau khi chứng kiến kiếm tu thủ đoạn của Liễu Minh, đối với việc Trương Tú Nương có hứng thú cũng không cảm thấy kỳ quái. Nhưng nàng này không cho người ta có cơ hội nghỉ ngơi đã lập tức bước lên khiêu chiến như vậy làm cho mọi người cảm thấy có chút bó tay rồi. Đương nhiên, có thể khiến Trương Tú Nương hứng thú mà khiêu chiến, cũng là một loại tán thành thực lực rồi. Dù sao nhiều lần tụ hội đến nay, những người khác đều ít nhiều luận bàn hai ba lần, chỉ có Trương Tú Nương bị động tiếp nhận khiêu chiến một lần, về sau cũng không khiêu chiến người nào. Cũng chính trong lần tiếp nhận khiêu chiến kia, nàng ta đã thể hiện ra thực lực áp đảo, khiến cho người khác dập tắt ý niệm tranh phong trong đầu. Sau đó, Trương Tú Nương liền coi như người ngoài đứng xem, không có ai lại muốn tự mất mặt khiêu chiến nàng đấy, để cho nàng xứng danh đệ nhất trong số những người bọn họ.
Lúc này Liễu Minh lại không cảm thấy vinh quang chút nào, ngược lại nhìn về nữ tử đối diện trong chốc lát, lắc đầu nói:
“Nếu chỉ so kiếm thuật mà nói, Liễu mỗ với chút thủ đoạn nửa vời này, không phải là đối thủ của đạo hữu, cũng không cần tỉ thí làm gì.”
“A, nghe khẩu khí Liễu đạo hữu, có vẻ vẫn còn thủ đoạn khác cao minh hơn kiếm tu chi thuật.
"Rất tốt, ngoại trừ thủ đoạn kiếm tu ra, còn gì thì đều thi triển ra a!” Trương Tú Nương nghe Liễu Minh nói vậy liền nhíu mày, thoáng sửa lại xưng hô rồi nói lạnh băng.
Theo tay nàng đưa lên, một thanh trường kiếm tuyết trắng hiện ra, vững vàng nắm trong tay. Không thấy nàng dùng pháp quyết gì đặc thù, chẳng qua chỉ đem trường kiếm quét ngang trước người, một cỗ khí băng hàn ngút trời hiện ra, dưới ảnh hưởng, khoảng không phụ cận vậy mà ngưng kết ra thành từng bông tuyết óng ánh, phấp phới xung quanh nàng. Vị Trương Tú Nương này bộ dạng như hoàn toàn mặc kệ Liễu Minh trả lời như thế nào, đều lập tức xuất thủ vậy.
Thấy cảnh này, đồng tử Liễu Minh có chút co rụt lại, tâm niệm biến đổi một chuyến, sau đó mới ngưng trọng thở dài:

“Nếu Trương đạo hữu đã nói như vậy, Liễu mỗ xin tiếp các hạ một kiếm vậy.”
Hắn cũng không khách khí gì nữa, Thanh Nguyệt Kiếm trong tay run lên, bóng kiếm chằng chịt hiện ra, sau một lúc tụ thành nhất thể, “Oanh” một tiếng, một đạo kiếm quang khổng lồ xuất hiện.
Những nơi ánh sáng màu xanh đi qua, còn mơ hồ xen lẫn chút âm thanh bén nhọn trong đó, dường như uy lực so với lúc trước còn lớn hơn ba phần.
“Đến tốt, ta cũng muốn Liễu đạo hữu biết qua một chút, cái gì mới là kiếm thuật chân chính!” Mắt thấy kiếm quang khổng lồ khí thế kinh người, Trương Tú Nương không những kinh sợ mà còn lấy làm mừng, quát lên một tiếng, thanh trường kiếm trong tay dựng lên, bông tuyết bốn phía điên cuồng hướng về thân kiếm, lúc này hàn khí cuồn cuộn, tia sáng trắng chói mắt.
“Phốc” một tiếng.
Trường kiếm tuyết trắng bị Trương Tú Nương ném ra, dưới kiếm quyết thúc dục, liền hóa thành một tấm lụa tuyết trắng bay ra, đón đầu đánh lên kiếm quang khổng lồ đối diện.
Lúc này hai loại kiếm quang xanh trắng đan xen vào nhau, ngay lập tức làm người ta trợn mắt há mồm vì sự tình xảy ra. Kiếm quang màu xanh thanh thế kinh người là thế, chẳng qua chỉ bị tấm lụa trắng xoắn một chút, đã vỡ vụn ra thành từng khúc.
Lúc này Trương Tú Nương lại bấm niệm pháp quyết, ngón tay điểm lên hư không một cái.
Từ trong tấm lụa, một bóng kiếm cực lớn hiện ra, nó lóe lên một cái rồi hướng về phía Liễu Minh phóng đi. Tốc độ cực nhanh, như một tia sáng, chỉ một thoáng qua liền xuất hiện bên cạnh Liễu Minh, mang theo một cỗ hàn phong thấu xương chém xuống.
Đối mặt cảnh này, Liễu Minh lại không hề tránh né, ngược lại, hai mắt lóe lên ánh bạc, bỗng nhiên hét lớn, cánh tay khẽ động, một ánh vàng rực rỡ liền đánh về phía trường kiếm kia, dường như không hề lo lắng nắm đấm bị mũi kiếm xuyên thủng.
Phía đối diện, Trương Tú Nương thấy vậy, lông mày nhảy lên, cũng không điều khiển phi kiếm dừng lại, ngược lại lại thuận thế hướng về nắm đấm màu vàng hung hăng bổ xuống.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn!
Khi nắm đấm màu vàng cách trường kiếm chừng một xích, bỗng nhiên trong nắm đấm có hơi nước màu đen hiện ra, đồng thời nắm đấm co rút lại, một cỗ man lực không cách nào hình dung tuôn ra, hóa thành một đoàn sáng bạo liệt.

Trường kiếm tuyết trắng lúc này run lên, lập tức bị man lực phía dưới đánh bay, một hơi lăn đến vài chục trượng mới ngừng lại.
Giờ phút này trường kiếm chợt xuất hiện những tiếng “tê tê”, dường như đã tổn thương không ít.
Sắc mặt Trương Tú Nương tái lại, nhưng sau một lát liền khôi phục như thường, nhìn thật sâu Liễu Minh rồi vung tay về phía trước.
Trường kiếm chớp động một cái, rồi bay về vững vàng cắm vào bên trong vỏ kiếm sau lưng nàng này.
“Liễu đạo hữu quả nhiên bất phàm, Tú Nương hy vọng còn có cơ hội lĩnh giáo thần thông của đạo hữu. Phượng Loan sư muội, chúng ta đi.”
Nàng nhàn nhạt nói ra, sau đó hướng về phía nữ tử áo vàng hô một tiếng, liền ngự mây bay ra quảng trường. Nữ tử phía dưới được gọi là Phượng Loan nghe vậy, cuống quít hướng về đám Dương Càn xin lỗi một tiếng, liền lăng không bay theo. Trong nháy mắt, hai vị cô nương của Thiên Nguyệt Tông đã biến mất không còn bóng dáng.
Phía dưới, những người khác lại trợn mắt hốc mồm.
Lại nói, trước đây không lâu, Liễu Minh một kiếm kích bại Cao Trùng vốn khiến bọn họ cảm thấy chấn kinh, vậy thì vừa rồi, một quyền phá tan phi kiếm chi thuật của Trương Tú Nương, đã thật sự làm cho bọn họ hoảng sợ.
Nhưng lúc này, trên không trung Liễu Minh lại thâm trầm như nước, mới đưa nắm đấm thu hồi, chỉ thấy một tầng màu vàng phía trước nắm đấm cũng đã vỡ vụn không ít mảnh, từ đó thoáng chảy ra vết máu nhè nhẹ. Vừa rồi, phi kiếm mặc dù bị hắn một kích đánh bay, nhưng kiếm khí sắc bén cũng làm bị thương nắm đấm của hắn. Điều này khiến cho Liễu Minh đối với phi kiếm chi uy của Trương Tú Nương, cũng âm thầm kinh hãi không dứt. Khi hắn thu hồi nắm đấm về sau tay áo, năm ngón tay mới buông lỏng, trong lòng bàn tay có một viên châu bị hơi nước bao bọc lộ ra.
Đúng là cái kia, Nhất Nguyên Trọng Thủy châu!
Thì ra, lúc trước sở dĩ Liễu Minh dám dùng quyền đầu đối cứng với phi kiếm, ngoại trừ đối với tầng Lưu Ly Dung Hỏa Kim có chút tự tin, thì cũng dựa vào việc nắm trong tay viên Trọng Thủy Châu này. Có Trọng Thủy Châu che chở, đem man lực bản thân triển khai đến cực hạn, mới có khả năng cứng rắn đánh bay phi kiếm của Trương Tú Nương.
“Chư vị sư huynh, hôm nay tiểu đệ hơi mệt, xin phép về trước một chút.” Sắc mặt Liễu Minh biến hóa một lúc, sau đó hai tay liền ôm quyền, hướng về phía mọi người vừa cười vừa nói.
Sau đó, cùng với đám mây màu tro dưới chân, hắn liền xoay người rời đi rồi.


Ma Thiên Ký - Chương 260: Quyền kiếm một kích