Truyện tranh >> Ma Thiên Ký >>Chương 231: Cuộc chiến với Sát Thi

Ma Thiên Ký - Chương 231: Cuộc chiến với Sát Thi


Dịch giả: hungprods
Tiếp đó cánh tay gã thanh niên nhấc lên, một ngón tay điểm vào hư không về phía Liễu Minh.
"Phốc" một tiếng.
Một đạo kình phong vô hình đã đến trước mặt Liễu Minh, thế tới cực nhanh, khiến cho hắn không có cả thời gian suy tính.
Hắn chỉ kịp nghiêng đầu sang một bên theo bản năng, kình phong chợt lóe lên xẹt qua mang tai, đánh lên vách đá đằng sau cách đó không xa.
Một cái lỗ sâu rộng cỡ ngón cái lập tức xuất hiện trên vách đá.
"Cương Khí!"
Liễu Minh nhìn thấy rõ cảnh này, sắc mặt đột nhiên đại biến.
Gã thanh niên gầy gò ngồi trên chiếc ghế màu vàng lại cười hắc hắc một tiếng, vài ngón tay cong lên liên tiếp búng ra.
Tiếng xé gió "Xuy xuy" vang lên, mấy đạo kình phong chợt hiện lên, đồng thời bắn về mấy chỗ trên người Liễu Minh.
Nhưng lần này Liễu Minh đã có chuẩn bị, không có lý gì lại đứng yên tại chỗ cả. Hắn không chút do dự, thân hình bỗng nhiên nhoáng lên một cái, liền hóa thành một dãy tàn ảnh liên miên rồi xuất hiện ở chỗ cách xa mấy trượng.
Mấy đạo kình phong lóe lên, khiến cho trên vách đá phía sau lại có thêm mấy lỗ thủng.
"Không đúng, ngươi không phải là Linh Sư! Uy năng Cương Khí của Linh Sư chân chính sẽ không chỉ có như vậy!" Liễu Minh quay đầu liếc nhìn mấy lỗ thủng trên vách đá, lại thấy sau lượt công kích này gã thanh niên gầy gò cũng không tiếp tục bắn ra kình phong, lúc này hai mắt nheo lại, nói hai câu.
"Hặc hặc, ta đã tu thành Cương Khí, có phải là Linh Sư hay không thì có gì khác nhau! Ngươi chỉ là một tên Linh Đồ, còn muốn chạy trốn sao? Nơi đây đã bị cấm chế phong tỏa hoàn toàn, trừ phi ngươi có thủ đoạn công kích sánh ngang Linh Sư mới có thể phá tan, nếu không nhất định sẽ bị ta hút khô tinh huyết mà chết." Gã thanh niên gầy gò lại cười lạnh, nói.
Tiếp đó năm ngón tay y cong lại thành trảo đánh về phía Liễu Minh.
Tiếng phá không lại vang lên!
Không gian trên đỉnh đầu Liễu Minh bỗng chấn động, một bàn tay mờ mờ màu xám trắng bỗng hiện ra, nhanh như điện xẹt đánh xuống.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, thân hình chỉ khẽ chuyển động, giống như lá khô bị gió thổi mà lướt ra ngoài.
Cùng lúc đó, Bạch Cốt Hạt và Phi Lâu gần đó đồng thời hành động, một đám tóc dài rậm rạp bắn ra, cùng một cái đuôi móc câu hóa thành mười mấy đường sáng màu đen đâm tới.
Đại thủ (bàn tay lớn) màu xám trắng bị hai đợt công kích cùng tới chỉ chớp lóe mầy cái liền biến thành từng điểm linh quang biến mất vào hư không.
Gã thanh niên gầy gò thấy vậy sắc mặt trầm xuống, cánh tay khẽ chuyển động, dường như lại muốn trảo tiếp về phía Liễu Minh.



Nhưng đúng lúc này, Liễu Minh chợt nở nụ cười:
"Có chút thú vị. Công kích vừa rồi thoạt nhìn thì thanh thế không nhỏ, thế nhưng làm sao ta lại có cảm giác chỉ có chút hào nhoáng bên ngoài mà thôi. Mà trong lời nói của các hạ lại nhiều lần lộ ra ý tứ, dường như đang cố ý nhắc nhở ta dùng thủ đoạn lôi đình liền có thể phá vỡ cấm chế này. Để ta đoán, hoặc là các hạ không biết vì nguyên nhân gì mà bản thân không có cách nào phá vỡ cấm chế này, vì vậy nên mới muốn mượn tay ta. Hoặc là, thân thể ngươi có chỗ không ổn, thực sự cố ý dọa lui ta. Hình như từ lúc ban đầu các hạ vẫn luôn không rời khỏi cái ghế kia a."
Gã thanh niên gầy gò nghe xong lời nói của Liễu Minh, mặt chợt hiện vẻ hung dữ, cũng không thấy y trả lời điều gì, cánh tay chỉ khẽ chuyển động, vậy mà lại rút thanh trường kiếm màu bạc bên hông ra chém về phía Liễu Minh.
Một tiếng rít chói tai vang lên!
Liễu Minh chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên ánh sáng màu bạc, một đạo Kiếm Khí màu bạc nhạt không biết đã đến trên đỉnh đầu hắn từ bao giờ, chém mạnh xuống một phát.
Hắn kinh hãi, đang định né đi, mặt đất lại "Phanh" một tiếng, bỗng nhiên có hai đại thủ màu vàng đất chui lên, mỗi cái nắm thật chặt lấy một chân hắn, không tài nào nhúc nhích được.
Trong lòng Liễu Minh trùng xuống, thanh đoản kiếm màu xanh trong tay lập tức điên cuồng chém mấy cái vào không trung phía trên, một vùng Kiếm ảnh màu xanh phóng lên trời, đồng thời sợi xích màu bạc bên ngoài cơ thể cũng thoáng cái điên cuồng chuyển động, chẳng những quấy nát hai cái đại thủ màu vàng đất đang kẹp chặt lấy chân hắn, mà còn hóa thành những đạo ánh sáng màu bạc loang loáng bảo vệ toàn thân.
Mà trên không trung, hai loại kiếm khí hai màu bạc xanh vừa mới va chạm đã phát ra một tiếng nổ mạnh kinh người.
Gã thanh niên gầy gò trên ghế thấy thế chỉ cười lạnh một tiếng, cánh tay đang cầm thanh trường kiếm lại nhoáng lên một cái, tiếp tục chém ra một kiếm về phía Liễu Minh.
Lúc này lại có một đạo Kiếm Khí màu bạc từ trên cao chém xuống, tốc độ cực nhanh.
Đạo Kiếm khí màu xanh bị hai đạo Kiếm khí màu bạc chèn ép, cuối cùng chỉ phát ra một tiếng giòn vang, liền biến thành từng điểm sáng màu xanh tan biến vào hư không.
Hai đạo Kiếm Khí màu bạc hợp hai làm một trảm xuống lớp lớp liệm ảnh màu bạc đang điên cuồng chuyển động.
Lập tức bộc phát ra từng hồi tiếng ma sát ghê tai.
Thân hình Liễu Minh loạng choạng ngã ra, cuối cùng cũng thoát khỏi phạm vi bao phủ của đạo Kiếm khí màu bạc.
Sợi xích màu bạc vốn dĩ sáng lấp lánh, nhưng lúc này cũng đã ảm đạm đi rất nhiều.
Tuy nhiên khi Liễu Minh vừa mới đứng vững, mắt nhìn thoáng qua sợi xích màu bạc, rồi lại nhìn về phía gã thanh niên gầy gò phía đối diện, trong mắt bỗng nhiên hiện vẻ kỳ quái, hỏi:
"Đây là đòn sát thủ của ngươi ư, xem ra ta đoán không sai. Tình hình của ngươi hiện giờ quả nhiên có chút bất ổn!"
Vừa dứt lời, bỗng nhiên hắn ném thanh đoản kiếm màu xanh lên không trung, một tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, miệng bắt đầu nói lẩm bẩm.
Thanh đoản kiếm màu xanh quay tít một vòng, sau đó liền biến thành một vầng trăng tròn màu xanh, cứ sau mỗi vòng chuyển động là lại tiếp tục biến lớn.
Cùng lúc đó, Cốt Hạt và Phi Lâu cũng chuyển động, đồng thời bổ nhào tới hố sâu phía trước.
Đầu Phi Lâu kia chỉ chớp lên mấy cái đã xuất hiện trên không trung cách gã thanh niên gầy gò không xa, nó há miệng phun ra từng đoàn từng đoàn lục diễm, tiếp đó tóc dài đầy đầu cũng rung lên, hóa thành vô số tia sáng màu xanh ngọc bích bắn tới.

Chỉ thấy gã thanh niên gầy gò nhe răng cười, bỗng nhiên y há mồm phun ra một màn hào quang màu xám trắng, nó chỉ quay tròn một vòng đã hút từng đoàn từng đoàn lục diễm vào trong miệng, về phần đám tóc dài đầy trời đang bắn tới thì mặc kệ, cánh tay chỉ nắm lại đánh ra một quyền về phía trước.
"Oanh" một tiếng!
Khi vô số những sợi tóc dài xuyên thủng thân hình gã thanh niên gầy gò thì Phi Lâu cũng bị một man lực vô hình đụng phải, chỉ kịp hét thảm một tiếng rồi bắn ngược ra ngoài.
Lúc này, Bạch Cốt Hạt mới đánh tới, nó cũng há miệng phun ra một đoàn tử diễm, đồng thời cái đuôi móc câu sau lưng nhoáng lên, hóa thành mười mấy đường sáng màu đen đâm tới.
"Phốc", "Phốc" vài tiếng vang lên!
Không ngờ gã thanh niên gầy gò lại mặc cho tử diễm và những đường sáng màu đen kia đánh lên thân thể mình, chỉ thấy cánh tay của y như một đầu Linh xà, đảo một cái đã bắt được cái đuôi móc đâu đen sì như mực của Cốt Hạt, tiếp đó cổ tay run lên, ném bay nó tới bên rìa hố sâu.
Một tiếng trầm đục vang lên.
Toàn bộ mặt đất đều khẽ chấn động!
Chỗ Cốt Hạt đập xuống lại càng lõm xuống tạo thành một cái hố nhỏ, khiến cho Cốt Hạt cố gắng hồi lâu cũng gượng dậy nổi.
Hiển nhiên lần này Cốt Hạt đã bị thương không nhẹ.
Nhưng điều càng làm cho người ta giật mình chính là, miệng vết thương trên người gã thanh niên gầy gò bất kể là do vô số tóc dài của Phi Lâu lúc trước hay là cái đuôi móc câu của Cốt Hạt xuyên thủng vừa rồi tạo thành lại chỉ có một ít khí đen tuôn ra, không hề thấy có chút máu tươi nào cả.
Tuy nhiên đúng lúc này, Thanh Nguyệt Kiếm trên không trung đã biến thành một vầng trăng tròn lớn cỡ cái chậu rửa mặt, sau một tiếng quát nhẹ của Liễu Minh, nó lập tức mờ đi ngay giữa không trung không thấy đâu nữa.
Sau một khắc, vầng trăng tròn màu xanh đã lóe lên rồi xuất hiện ngay trên đỉnh đầu gã thanh niên gầy gò, lặng yên không một tiếng động đập xuống, hàn quang lành lạnh bắn ra bốn phía.
Gã thanh niên vốn định ra tay trước hết giải quyết triệt để Cốt Hạt và Phi Lâu, nhưng mắt thấy khí tức khủng bố của vầng trăng tròn màu xanh, lập tức biến sắc, thanh trường kiếm màu bạc trong tay run lên, một hơi bổ ra mười mấy đạo Kiếm khí.
Chỉ trong nháy mắt, vầng trăng tròn màu xanh và Kiếm Khí màu bạc va chạm với nhau, từng hồi tiếng bạo liệt vang vọng không gian.
Ánh sáng hai màu xanh bạc giăng khắp nơi trong không trung, trong lúc nhất thời hai bên lâm vào thế giằng co.
Đúng lúc này, trước người Liễu Minh lại ngưng tụ ra một đạo Phong Nhận lớn cỡ nửa trượng. Hai tay hắn run lên, đạo Phong Nhận khổng lồ liền biến mất.
Hai mắt gã thanh niên gầy gò sáng lên, cánh tay bỗng nhiên chuyển động, không ngờ lại dám dùng tay không nắm tới phía trước.
Toàn bộ bàn tay kia chợt héo quắt lại, trở nên đen sì như mực.
"Phanh" một tiếng.


Đạo Phong Nhận khổng lồ vừa biến mất đột ngột xuất hiện trước người gã thanh niên gầy gò, đúng lúc bị y thò tay ra bắt lấy.
Một màn khiến cho Liễu Minh gần như không thể tin nổi xuất hiện.
Chỗ lòng bàn tay gã thanh niên bị đạo Phong Nhận cực lớn chém lên chẳng những không cắt được chút da thịt nào, trái lại sau khi nét mặt gã thanh niên gầy gò hiện lên vẻ tàn khốc, năm ngón tay y bỗng nắm lại bóp nát đạo Phong Nhận hơi mỏng kia ra làm vô số mảnh nhỏ.
Cho dù Liễu Minh vẫn luôn luôn tỉnh táo, nhưng mắt nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi trầm xuống, song động tác trên tay vẫn không ngừng lại chút nào. Chỉ thấy mười ngón tay hắn nhanh chóng thi triển các loại pháp quyết, trước người lập tức hiện ra từng điểm sáng màu đỏ, sau khi chúng quay tròn một vòng liền ngưng tụ thành một quả cầu lửa đỏ thẫm, hơn nữa còn đang điên cuồng biến lớn.
Gã thanh niên gầy gò vừa thấy cảnh này, sắc mặt phát lạnh, há miệng phun ra hai luồng chất lỏng màu đen.
Hai dòng chất lỏng vừa rơi xuống mặt đất liền nhúc nhích một hồi rồi biến thành hai đầu Yêu Viên màu đen cao hơn một trượng, sau khi gào lên một tiếng đinh tai nhức óc, chúng liền giương nanh múa vuốt phóng tới chỗ Liễu Minh.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng “phốc” lại vang lên.
Hai đầu Yêu Viên vừa huyễn hóa ra lại bị một tấm lưới vây chặt, chính là đầu Phi Lâu kia một lần nữa bắn ra tóc dài đầy đầu tấn công.
Mặc dù hai đầu Yêu Viên dốc hết sức lực liều mạng giãy giụa trong tấm lưới, nhưng xem ra trong thời gian ngắn cũng không thể nào thoát ra được.
Sắc mặt gã thanh niên gầy gò có chút khó coi, thanh trường kiếm màu bạc trong tay run lên, đang định chém về phía Ma đầu này.
Thế nhưng ngay lúc đó, trên đỉnh đầu y lại nổ vang một tiếng rất lớn.
Vầng trăng tròn màu xanh đột nhiên nổ tung, hơn trăm đạo Kiếm Khí màu xanh từ trong đó điên cuồng bắn ra, quét sạch toàn bộ những đạo Kiếm khí màu bạc kia, sau đó liền hóa thành từng đạo hàn quang lành lạnh chém xuống.
Gã thanh niên gầy gò lâm vào đường cùng, thanh trường kiếm màu bạc trong tay chỉ có thể thay đổi phương hướng, điên cuồng chém lên không trung.
Đúng lúc này, bên phía Liễu Minh lại vang lên từng hồi tiếng ‘ầm ầm’, một quả cầu lửa khổng lồ lớn cỡ vạc nước cuồn cuộn lao tới.
Gã thanh niên gầy gò thoáng nhìn thấy thanh thế của quả cầu lửa khổng lồ, trên mặt lại lần đầu tiên hiện ra vẻ sợ hãi, nhưng chẳng biết vì sao vẫn không rời khỏi cái ghế, chỉ nghe y thét dài một tiếng, lại há miệng phun ra năm sáu dòng chất lỏng màu đen.
Mỗi lần phun ra một dòng chất lỏng, thần quang trong mắt gã thanh niên lại ảm đạm đi một phần.
Mà âm thanh "vèo vèo" vừa mới vang lên, mấy dòng chất lỏng màu đen liền bay ra nghênh đón quả cầu lửa khổng lồ.
Khung cảnh quỷ dị hiện lên.
Quả cầu lửa khổng lồ thoạt nhìn thanh thế rất lớn, thế nhưng khi vừa mới tiếp xúc với mấy dòng chất lỏng màu đen lại chợt mờ đi, vô thanh vô tức mà đồng quy vu tận.
Tuy nhiên đúng lúc đó, ở trung tâm quả cầu lửa lại lóe lên ánh sáng màu xanh ngọc, một cây châm nhỏ xanh biếc từ trong đó bắn ra, lóe lên một cái đã đến ngay sát lông mi gã thanh niên gầy gò, mắt thấy chỉ sau tích tắc sẽ đâm xuyên vào trong.


Ma Thiên Ký - Chương 231: Cuộc chiến với Sát Thi