Truyện tranh >> Ma Thiên Ký >>Chương 214: Phá trận

Ma Thiên Ký - Chương 214: Phá trận


Dịch giả: Phượng Vũ
Biên: hungprods
Đồng Thái Hậu lạnh lùng nói, sau đó cánh tay khẽ chuyển động, một ngón tay vươn ra trước người, điểm về phía màn sáng.
Lập tức màn sáng rung lên một hồi, những vết nứt màu trắng kia được một tầng sáng màu lam quét qua liền nhanh chóng biến mất, khôi phục lại như lúc ban đầu.
Làm xong hành động này, bà ta cũng chẳng thèm để ý tới mọi người bên ngoài màn sáng nữa, lập tức dẫn đầu đám thị vệ đang vây chặt xung quanh quay trở vào.
Còn ba Đại thống lĩnh Kim Linh khách khanh cùng những tu luyện giả của Hoàng thất kia thì tiếp tục ở lại giám thị những người bên ngoài.
Rất nhiều cao tầng của liên minh không khỏi quay mặt nhìn nhau.

“Sao rồi mẫu hậu? Những tu sĩ Nhân tộc kia thực sự sẽ không đánh vào Hoàng cung nữa chứ?” Hai chân Đổng Thái Hậu vừa đặt vào trong cung, Huyền Trị đang đứng nôn nóng bất an gần đó lập tức tiến lên, lo lắng hỏi.
Ở bên cạnh hắn còn có một nam nhân cao lớn và một phu nhân trung tuổi có khuôn mặt rất bình thường.
Đúng là Cự Tranh và Lâm tẩu!
“Yên tâm đi. Đám Nhân tộc này dù đang liên thủ với nhau, nhưng cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi, sau khi ta phô bày ra một chút thực lực mạnh mẽ, lại cho bọn chúng một mốc thời gian chính xác được giải thoát, chắc chắn bọn chúng sẽ từ bỏ ý định liều chết xông vào. Vả lại, kể cả bọn chúng vẫn cố ý đánh tiếp, ta sẽ đích thân chủ trì cấm chế, cho bọn chúng một bài học thật đau, để cho bọn chúng biết khó mà lui. Thế còn những đại thần kia đã an trí xong chưa? Những người này tuy rằng yếu ớt, nhưng lại rất có ảnh hưởng trong giới phàm nhân, chỉ cần thu phục bọn chúng thì sau này việc chúng ta thu phục toàn bộ phàm nhân của Đại Huyền Quốc sẽ dễ dàng hơn nhiếu.” Đổng Thái hậu hời hợt trả lời.
“Mẫu hậu yên tâm, hiện tại những đại thần kia đều đã uống vào Bách Nhật Túy, nếu không uống thuốc giải thì sẽ không thể nào tỉnh lại.” Huyền Trị nghe xong, trong lòng thở phào một tiếng đáp.
“Cứ làm như vậy là được. Lâm tẩu, lần này ngươi đã giúp đám Công Tôn Long sớm hoàn thành tu luyện, coi như đã lập công lớn. Khi nào trở lại trong tộc, ta sẽ báo cáo với phụ thân ban thưởng cho ngươi.” Đổng Thái Hậu quay đầu nhìn phu nhân trung niên ở gần đó, hài lòng nói.
“Không dám, nô tỳ chỉ vận dụng chút thủ đoạn nhỏ, mới giúp cho bọn hắn có thể xuất quan sớm vài ngày. Hiện tại cả đám bọn hắn vì tu luyện Ma công tiểu thư đưa mà đã có đột phá lớn, nhưng sinh tử đã nằm trong tay tiểu thư rồi, hơn nữa theo thời gian trôi qua, thần thức cũng sẽ dần mất đi, cuối cùng sẽ trở thành những Huyết Sát Khôi Lỗi không có thần trí.” Lâm tẩu tươi cười nói.
“Điều này chủ yếu là nhờ vào tác dụng của một lọ Huyết Sát khí mà phụ thân ban tặng, nếu không cho dù bọn hắn có tu luyện Ma công kia thì cũng không thể có hiệu quả nhanh đến thế. Thời gian còn lại, chúng ta chỉ cần chậm rãi chờ đợi. Đúng rồi, vì phát động Tứ Hải Phiên Thiên Đại Trận nên chúng ta cũng bị ngăn cách với bên ngoài. Ta nhớ theo kế hoạch đã định, hai tháng nữa Thánh nữ của Hồng Lân tộc cũng sẽ đến Huyền Kinh tụ họp cùng chúng ta. Tính toán thời gian, có lẽ các nàng đã tới Hải Nhạc Quốc rồi.” Đổng Thái Hậu chợt nhớ ra một chuyện, nói.



“Đúng là như vậy. Nhưng Hồng Lân tộc và Thanh Lân tộc chúng ta cũng không phải là quá hòa hợp, không biết tại sao bên trên lại an bài nàng ta tới Huyền Kinh?” Lâm tẩu cung kính trả lời.
“Rất đơn giản. Dựa theo ước định của ba tộc lúc trước, Đại Huyền quốc này một nửa là thuộc về Hồng Lân tộc. Để giữ thế cân bằng, vị Thánh nữ Hồng Lân tộc này tất nhiên sẽ phải tới Huyền Kinh một chuyến. Tốt rồi, chuyện liên quan tới Hồng Lân tộc không cần suy nghĩ nhiều, đã có phụ thân đại nhân phía sau lo liệu rồi. Huống hồ, đợi nàng ta tới Huyền Kinh thì hết thảy mọi sự cũng đã định rồi. Lúc này ta chỉ hy vọng đại sự được phát động đúng lúc, nếu không chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn.” Đổng Thái Hậu cười lạnh vài tiếng, sau đó ngưng trọng nói.
“Tiểu thư yên tâm. Từ mấy chục năm trước ba đại Hải tộc chúng ta đã bắt đầu mưu đồ chuyện này, ngày phát động trọng yếu như thế, sao có thể xảy ra sai sót được.” Gã nam tử to lớn cung kính trả lời.
“Hy vọng là như thế. Thời gian còn lại, ta muốn tọa trấn ở mắt trận trong Hoàng cung, mọi việc khác giao cho ngươi và Cự Tranh xử lý. Đúng rồi Cự Tranh, trước đó ngươi đã để Khâu Long Tử chạy mất. Nếu còn gây ra sai lầm gì thì đừng trách ta xử lý theo tộc quy.” Giọng nói lạnh lẽo của Đồng Thái Hậu lại vang lên, rõ ràng đang răn đe gã nam tử.
“Vâng. Tiểu nhân tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm nào nữa! Lần trước, tiểu nhân không ngờ Khâu Long Tử lại mang trong người Thế Thân Trùng trong truyền thuyết nên mới để hắn may mắn chạy ra khỏi Hoàng cung. Chắc chắn sẽ không có chuyện nào như thế xảy ra nữa.” Gã nam tử nghe thế thì cả kinh đáp.
Đổng Thái Hậu không nói gì, chỉ gật đầu.

Trong mấy ngày tiếp đó, các thế lực ở Huyền Kinh lại tổ chức tiến công vào Hoàng cung thêm mấy lần, nhưng ai cũng nhận ra một điều, mặc dù nhân thủ vẫn như thế nhưng khí thế tấn công càng ngày càng giảm sút.
Đến lần công kích cuối cùng, hơn nửa trong gần nghìn tu luyện giả ấy đều khiến cho người khác có cảm giác chẳng xuất ra được chút khí lực nào cả.
Kể từ đó, sau khi chỉ trích và cãi lộn nhau một trận, liên minh cứ thế tan rã.
Toàn bộ liên minh cuối cùng chỉ còn là một cái tên mà thôi.
Đương nhiên, cũng chẳng ai chủ động lên tiếng nói liên minh đã hoàn toàn tan rã, dù sao nếu sau hai tháng nữa, cấm chế ở Huyền Kinh vẫn không mất đi, rất có thể bọn họ lại phải liên thủ với nhau lần nữa.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ mạch nước ngầm ở Huyền Kinh thoạt nhìn như mới dậy sóng, lại một lần nữa tĩnh lặng dị thường.
Hơn nửa tháng sau.
Một chiếc cốt chu toàn thân được khí đen lượn lờ bao phủ xuất hiện ở trên bầu trời cách Huyền Kinh chỉ khoảng bảy, tám dặm.
Tại một đầu của con thuyền lớn này, đại hán họ Lôi và Lâm Thải Vũ kề vai sát cánh đứng cùng một chỗ, nhìn về phía màn sáng màu lam cực lớn ở đằng xa, trên mặt không khỏi hiện lên một chút ngưng trọng.

“Linh lực chấn động kinh người như thế, xem ra đúng là Hải tộc đã nhúng tay vào rồi, không biết tình hình hiện giờ bên trong Huyền Kinh thế nào?” Đại hán họ Lôi chậm rãi nói.
“Nếu đám tiểu bối Hải tộc này phải dùng tới cấm chế, hiển nhiên đã tự nhận chỉ dựa vào thực lực bản thân thì không thể đối phó được với đám tán tu, cho nên cũng sẽ không dám gây ra nhiễu loạn gì lớn đâu. Tuy nhiên cấm chế này rõ ràng không phải là pháp trận bình thường của Hải tộc, kể cả là chúng ta muốn phá giải, chỉ sợ cũng không phải là chuyện đơn giản.” Lâm Thải Vũ cau mày nói.
“Nếu Lôi sư huynh và Lâm sư tỷ đều cảm thấy cấm chế này không dễ phá bỏ, chi bằng đợi người của Thiên Nguyệt Tông tới, sau đó sẽ cùng nhau ra tay. Hai người nghĩ sao?” Sau lưng hai người truyền tới một giọng nói sang sảng.
Người vừa cất lời là một gã nam tử da ngăm đen, chừng hơn ba mươi tuổi, miệng hé ra để lộ một hàm răng trắng bóc.
Mà ở bên cạnh nam tử là một lão giả mặt đầy nếp nhăn, thân mặc hạc bào, trong tay chống một cây quải trượng đầu quỷ, bộ dạng vô cùng yếu ớt.
“Ngụy sư đệ có chỗ không biết rồi, lần này tới đây, Chưởng môn sư huynh đã có lệnh, nhất định phải dùng thủ đoạn lôi đình để giải quyết hết phiền toái ở Huyền Kinh. Nếu trì hoãn quá lâu, chỉ sợ người khác sẽ chê cười bổn tông mềm yếu vô năng.” Lâm Thải Vũ cười cười giải thích.
“Thì ra là thế, ta còn đang thắc mắc, chỉ là một đám tiểu bối Hải tộc, làm sao đáng để bốn vị Linh Sư chúng ta phải đồng thời ra mặt.” Nam tử kia giật mình hiểu ra.
“Đặng sư đệ, ngươi có nhiều nghiên cứu về trận pháp, đợi chút nữa chỉ sợ phải bỏ tốn không ít tâm tư đấy.” Đại hán họ Lôi nói với lão giả mặc hạc bào.
“Lôi sư huynh yên tâm, tiểu đệ tất nhiên sẽ cố gắng hết sức. Hơn nữa càng là pháp trận lợi hại, nếu không có người có thực lực tương xứng để chủ trì thì cũng không phát ra được uy lực gì quá lớn.” Lão giả mặc hạc bào nghe vậy thì ho nhẹ một tiếng, đầy vẻ tự tin nói.
Đám người họ Lôi nghe xong, sắc mặt mới bớt căng thẳng một chút, lúc này liền thúc giục con thuyền bay về phía màn sáng, khi còn cách gần một dặm mới dừng lại, chậm rãi hạ xuống gần mặt đất.
Lúc này, lão giả mặc hạc bào lấy ra một kiện Pháp khí hình la bàn từ trong ngực áo, bắt đầu nói lẩm bẩm thi pháp.
Đám người đại hán họ Lôi thì lẳng lặng chờ đợi trên cốt chu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sau khoảng ba canh giờ, lão giả mặc hạc bào mới thở dài một hơi, đình chỉ thi pháp, nói:
“Ta biết đây là pháp trận gì rồi. Đúng là Tứ Hải Phiên Thiên Đại trận lừng lẫy của Hải tộc!”
“Tứ Hải Phiên Thiên Trận! Ta cũng từng nghe nói về pháp trận này, chính là một trong những đại trận phòng ngự trứ danh của Hải tộc. Đặng sư đệ có nắm chắc phá được trận này không?” Lâm Thải Vũ nghe xong lời này thì sắc mặt khẽ biến đổi.


“Sư tỷ yên tâm! Nếu như có Linh Sư Hải tộc chủ trì thì trận này đúng là khó phá. Nhưng nếu chỉ là đám Linh Đồ thì trong vòng năm ngày ta sẽ phá xong trận này!” Lão giả tự tin đáp.
“Năm ngày? Thời gian hơi dài một chút. Dù có tốn chút ít đại giới (*), ta cũng muốn trong ba ngày phá vỡ được trận này.” Đại hán họ Lôi nghe thế thì lắc đầu nói.
(*) đại giới: giá phải trả. Ở đây ý chỉ cái giá phải trả để phá vỡ trận này.
“Muốn phá trận chỉ trong ba ngày thì cũng có thể. Nhưng ta phải mượn bổn mạng Linh khí của Lôi sư huynh dùng một lát!” Lão giả suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc đề nghị.
“Bổn mạng Linh Khí của ta? Chuyện này không thành vấn đề!” Đại hán nghe thế lập tức đáp ứng.
“Rất tốt, cũng mong Ngụy sư đệ và Lâm sư tỷ phối hợp với ta một chút. Ngay bây giờ ta sẽ bắt đầu bố trí một vài thủ đoạn để phá trận!” Lão giả nghiêm mặt nói.
Nam tử họ Ngụy và Lâm Thải Vũ nghe thế đương nhiên cũng không có ý chối từ.
Thời gian sau đó, bọn hắn thúc giục cốt chu hạ xuống một mảnh rừng cây rậm rạp.
Mấy ngày sau đó, dưới sự chỉ đạo của lão giả mặc hạc bào, mọi người bắt đầu bố trí từng tòa phản chế pháp trận ở bốn phía xung quanh Huyền Kinh.
Đến ngày thứ ba, chỉ qua một đêm, trước cửa Đông của Huyền Kinh đột nhiên xuất hiện một bệ đá cao vài chục trượng.
Lão giả mặc hạc bào được ba người hộ tống đang đứng trên đài.
Tay áo lão giả run lên, lúc này vô số trận kỳ màu đỏ thắm bắn ra, sau khi lóe lên mấy cái đã cắm vững xuống bốn phía xung quanh bệ đá, tạo thành một pháp trận cổ quái.
Lão giả mặc hạc bào đứng ở trung tâm pháp trận, một tay bấm niệm pháp quyết, lúc này những cán trận kỳ đỏ thắm ở xung quanh đều phát ra âm thanh cộng hưởng, từng cỗ khí tức cực nóng từ đó ào ào tuôn ra, lập tức tụ thành một đám mây lửa trên không trung bệ đá.
Hỏa vân (đám mây lửa) này dựa vào lực lượng của pháp trận, bắt đầu cuộn lên, điên cuồng biến lớn không thôi.
Chỉ sau thời gian ăn hết một bữa cơm, diện tích hỏa vân đã lớn chừng một mẫu, gần như bao phủ toàn bộ bệ đá.


Ma Thiên Ký - Chương 214: Phá trận