Dịch giả: nila32
Cùng lúc đó, trong một u cốc xanh ngắt tại sơn mạch Vạn Linh. Mây mù lượn quanh, chân núi tĩnh mịch, hoa thơm cỏ ngọt, nước xanh mây trắng, có thể tùy ý thấy được vài loại chim quý thú lạ, thoạt nhìn cực giống cảnh tượng thế ngoại đào nguyên trong truyền thuyết. Từ bên ngoài nhìn lại, có thể cảm nhận thiên địa linh khí cực kỳ dồi dào phát ra từ nơi đây. Địa phương này chính là phúc địa nổi danh của sơn mạch Vạn Linh, Hạc Minh Cốc.
Thái Thanh Môn với tư cách một trong tứ đại Thái Tông của Nhân tộc, ngoại trừ sơn môn, đình viện tại các phong thì còn sở hữu một ít Động Thiên Phúc Địa với linh khí dồi dào tại dãy núi này. Nói chung, những địa phương này thường được ban cho các trưởng lão với tu vi từ Thiên Tượng cảnh trở lên hoặc một ít đệ tử bí truyền sử dụng làm động phủ. Thời điểm vừa mới bái nhập sơn môn, Liễu Minh từng được Long Nhan Phỉ mời đến Ngân Tuyền Cốc, chính là một trong số đó.
Hôm nay, Hạc Minh Cốc hơn xa Ngân Tuyền Cốc về mọi phương diện đã trở thành động phủ của Liễu Minh. Chẳng qua ngoại trừ họ Liễu, trong cốc còn có ba người Già Lam, Diệp Thiên Mi cùng Càn Như Bình. Ngoài ra, Thiên Qua chưởng môn sớm có nghiêm lệnh, tất cả mọi người không được vô cớ tới gần Hạc Minh Cốc. Kỳ thật không cần chưởng môn hạ lệnh, đệ tử Thái Thanh Môn hôm nay người nào không biết thân phận cùng tu vi của Liễu Minh từ đó có can đảm tùy tiện tới gần, quấy rầy sự thanh tu của đại năng Vĩnh Sinh cảnh sánh ngang với Ma Nhai Thánh Tôn vốn được xem như thần linh.
Sâu trong Hạc Minh Cốc, tại một gian phòng thuộc lầu các có ba tầng, Liễu Minh đang khoanh chân tại chỗ, miệng nói lẩm bẩm. Trước người hắn là một mảnh hoàng vân đang trôi lơ lửng. Càn Như Bình nằm ngửa trong đó, hai mắt nhắm nghiền tựa hồ rơi vào hôn mê. Sau lưng họ Liễu, Già Lam đang đứng sóng vai cùng Diệp Thiên Mi, khuôn mặt cả hai ẩn hiện vài phần lo lắng. Qua một lúc lâu, Liễu Minh mới phất tay đánh ra một đạo lục quang chui vào mi tâm của Càn Như Bình, dò xét một lát rồi mới tản đi.
“Bình nhi thế nào?” Diệp Thiên Mi thấy vậy liền mở miệng hỏi.
Già Lam đồng dạng chuyển dời ánh mắt từ Càn Như Bình qua người Liễu Minh giống như chờ đợi câu trả lời. Từ khi giúp đỡ Liễu Minh hoàn thành Cực Âm Chí Dương Trận bên trong sơn mạch Cô Phượng, Càn Như Bình một mực rơi vào trạng thái hôn mê, đến này không có dấu hiệu thức tỉnh.
“Bình Nhi miễn cưỡng thúc giục đại trận Thượng cổ, không chỉ khiến Pháp lực cùng Tinh Thần lực tiêu hao quá độ mà còn dẫn đến lực lượng Pháp tắc từ đó dật tán đả thương gân mạch. May mà trên người có mang bảo giáp hộ thể do đó không cần lo lắng tính mạng, chẳng qua sẽ phải ngủ say một đoạn thời gian mà thôi.” Liễu Minh thu tay rồi mới trả lời một cách từ tốn.
“Như thế thì ta an tâm rồi.” Diệp Thiên Mi thở dài một hơi.
Già Lam nghe vậy, thần sắc cũng khẽ buông lỏng. Liễu Minh phất tay đánh ra một đạo hoàng quang, thu lại Càn Như Bình vào trong Sơn Hà Châu. Sau khi trầm ngâm một chút, hắn mới chậm rãi xoay người nhìn về phía Già Lam cùng Diệp Thiên Mi, thở dài một tiếng sau đó chậm rãi nói ra:
“Thiên Mi, Già Lam, ta có chuyện quan trọng muốn nói với các nàng.”
Nhị nữ vừa bị ánh mắt Liễu Minh nhìn đến, sắc mặt đều hơi đỏ lên. Diệp Thiên Mi thanh diễm tuyệt luân, Già Lam phong tình vũ mị, có thể nói mỗi người một vẻ. Lúc này hai gò má hiện lên ráng hồng như ẩn như hiện khiến hai dung mạo sắc nước hương trời càng lộ vẻ chấn động lòng người. Liễu Minh nhìn xem một đôi người ngọc trước mặt, lại nghe mùi thơm nhàn nhạt phát ra từ cơ thể hai người, nội tâm không khỏi có chút kích động bèn duỗi tay nắm chặt hai tay của nhị nữ. Già Lam cùng Diệp Thiên Mi đều đỏ ửng cả mặt, bất quá cũng không rút tay về mà để mặc Liễu Minh cầm chặt như thế.
“Chuyện quan trọng mà ngươi muốn nói với chúng ta là gì?” Già Lam đã từng có thời gian không ngắn kề cận với Liễu Minh vì vậy đối với cử động thân mật của hắn đã có chút tự nhiên bèn thấp giọng thúc giục.
Liễu Minh nhướng mày, thế nhưng tựa hồ vẫn có chút khó mở lời. Sau một lát, hắn mới khẽ thở dài, chậm rãi nói ra:
“Như các nàng đã biết, tu vi của ta hôm nay đã đạt đến cảnh giới Vĩnh Sinh. Thế nhưng bởi vì một chút duyên cớ, thời gian lưu lại giới này của ta thập phần có hạn… Không quá hai năm nữa, Liễu mỗ sẽ bị cưỡng ép phi thăng Thượng giới.”
Hắn liền thuật lại cho hai cô gái trước mặt một cách sơ lược tình thế bắt buộc bản thân tiếp nhận lực lượng pháp tắc từ đó tiến cấp. Dĩ nhiên một ít sự tình liên quan đến lồng giam ‘Thiên Động’, Nguyên Thủy Ma Chủ cùng tu sĩ thượng giới đều được bỏ qua một cách khéo léo. Chỉ là cho dù như thế, sắc mặt của nhị nữ cũng trở nên trắng bệch như tờ giấy.
“Theo ta được biết, quá trình phi thăng Thượng giới vốn là hung cát khó liệu. Mặc dù thành công, chỉ sợ tương lai…” Liễu Minh nhẹ giọng nói tiếp.
“Ta đã hiểu ý của chàng, đừng nói là… Tâm ý của ta đã quyết. Mặc kệ tương lai như thế nào, trái tim đã không còn chỗ cho người thứ hai nữa rồi.” Diệp Thiên Mi lên tiếng cướp lời, ngữ khí biểu lộ sự kiên định trước giờ chưa từng có.
“Ta cũng giống như vậy.” Già Lam đưa mắt nhìn sang Liễu Minh rồi trả lời một cách ôn nhu.
Lúc này, nội tâm họ Liễu chợt dâng lên tâm tình phức tạp khó tả, khiến hắn không khỏi thở phào một hơi sau đó lập tức bật cười:
“Như thế xem ra là ta đã nghĩ không thông rồi.”
Nhị nữ nghe vậy, trên mặt cũng lộ tia mỉm cười.
“Nếu đã như thế, đợi qua đại điển Vĩnh Sinh lần này, ta sẽ cùng các nàng du ngoạn đại lục Trung Thiên thỏa thích một phen sau đó lại tìm một chỗ thanh tịnh không người quấy rầy, hảo hảo vượt qua những những ngày còn lại cùng nhau.” Sau khi nói ra mọi chuyện, Liễu Minh âm thầm cảm thấy nhẹ nhõm bèn nói.
Già Lam cùng Diệp Thiên Mi ửng đỏ khuôn mặt, gật đầu tỏ ý tán thành. Điều này khiến cõi lòng họ Liễu dâng lên một tia ấm áp. Thần sắc hiện ra một tia nhu tình, nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy hai người vào trong lồng ngực. Sau khi biểu lộ chân tình, cả ba đã không còn điểm gì khúc mắc vì vậy chung sống một chỗ càng thêm hòa hợp.
…
Đang lúc toàn thể đại lục Trung Thiên đang vui mừng vì đã sống sót qua đại kiếp nạn, giới tu luyện thì sôi trào vì đại điển Vĩnh Sinh sắp tổ chức, bên trên một ngọn núi nào đó mây mù lượn lờ quanh năm, giống như đoạn tuyệt với nhân thế, có thể thấy được một con đường bằng đá xanh quanh co khúc khuỷu kéo dài đến tận đỉnh núi. Nơi cuối con đường là một mảnh cây cối xanh tốt cùng một tòa chùa chiền với diện tích khá lớn. Tường vách đỏ vàng, phần lưng xanh nâu. Trung tâm ngôi chùa có đặt một tòa Cổ tháp chín tầng bị vô số Cổ Mộc che trời vây quanh. Trong tháp thỉnh thoảng truyền ra từng tiếng chuông thâm trầm mà xa xưa.
Nơi đây đúng là núi Đàm Quang, thánh địa của Phật môn.
Lúc này đây, một đạo hồng quang từ xa bay tới, sau mấy cái chớp động đã đáp xuống cửa tự. Độn quang thu lại, bên trong là một nữ tử thân thể hấp dẫn, trên mặt có mang mặt nạ bàng bạc che đi dung mạo thật sự. Nàng ta nhìn về phía Cổ tháp ở đằng xa, hai mắt mơ hồ chớp động bích mang. Ngay sau đó, cô gái này liền cất bước tiến vào nội viện. Nơi này có diện tích khá lớn nhưng đối với nàng tựa hồ hết sức quen thuộc. Hơn nữa, ven đường một ít tăng nhân đi qua cũng nhìn như không thấy vị khách này, cứ thế bước qua.
Không bao lâu, nàng đã xuất hiện phía trước cửa vào Cổ Tháp, sau một thoáng chần chờ liền đẩy cửa đi vào. Kết quả, nơi trung tâm tòa tháp, một nhà sư thanh tú trẻ tuổi thân vận tăng bào nguyệt sắc đang khoanh chân ngồi giữa tám ngọn cổ đăng. Nếu Liễu Minh có mặt ở đây, tất nhiên có thể nhận ra người này chính nhân vật đi theo sư tôn Âm Cửu Linh của hắn năm đó với tư cách trọng tài chính trong trận đấu tranh đoạt Cửu Sắc Linh Lộc với Hạo Nhiên Thư Viện, hòa thượng Vân Cương.
“Ngươi rốt cục vẫn phải đến.” Vân Cương nhìn qua người vừa đến, tựa hồ đã sớm đoán được bèn cười nhạt một tiếng rồi nói.
“Không nghĩ tới lịch sử lặp lại. Ha ha, tình hình hiện tại sao lại giống với năm đó như vậy…” Nữ tử mặt nạ bạc khẽ thở dài một cái rồi trả lời với thanh âm thanh thúy, âm u như hoàng anh xuất cốc.
“Vạn vật thế gian đều là nhân quả Luân Hồi. Ẩn khuất bên trong đều có Thiên Đạo nhất định.” Vân Cương hòa thượng chắp tay trước ngực, tụng niệm một tràng Phật hiệu, nhàn nhạt nói ra.
“Các hạ không cần nói ra những lời thừa thãi. Ta lần này đến đây chỉ để hỏi ngươi một câu, ngươi không quên hiệp nghị đạt thành với tổ tiên năm đó chứ?” Nữ tử mang mặt nạ bạc cười lạnh một tiếng rồi hỏi lại.
“Tự nhiên nhớ rõ.” Vân Cương hòa thượng cười khổ một tiếng sau đó gật đầu.
“Vậy thì thực hiện lời hứa của ngươi, dẫn ta đi gặp hắn.” Nữ tử kia nhàn nhạt nói ra.
Vân Cương hòa thượng trầm ngâm một lát rốt cuộc đồng ý, nghiêm nghị nói ra:
“Để ngươi gặp hắn không khó. Bất quá các ngươi cũng đừng quên lời hứa của mình, hết thảy tùy duyên, không thể miễn cưỡng.”
Sau một thoáng do dự, nữ tử kia cuối cùng vẫn gật đầu.
…
Thời gian đến đại điển Vĩnh Sinh ngày càng gần, không ít môn phái, thế lực đã sớm chạy tới Thái Thanh Môn, trong đó khó tránh khỏi số ít người biết được Liễu Minh đang ở Hạc Minh Cốc liền muốn bái phỏng họ Liễu một phen. Liễu Minh đa phần lựa chọn tránh mặt những kẻ này khiến cho bọn họ có chút thất vọng. Bất quá, đối với một ít bằng hữu quen biết từ trước như tỷ muội Âu Dương cùng Bành Việt của Thiên Công Tông, hắn đã lựa chọn gặp mặt một lần. Chẳng qua đối diện với tu vi của Liễu Minh hiện nay, vô luận tỷ muội Âu Dương hay là Bành Việt đều biểu hiện kính sợ quá mức. Điều này khiến cho nội tâm họ Liễu dâng lên một loại cảm giác không nói ra lời.
Trong thời gian này, Liễu Minh đã từng ghé qua Ngân Tuyền Cốc, đem Thái Canh Kiếm Quyết giao cho Long Nhan Phỉ, vừa để hoàn thành hẹn ước với thanh niên áo bào vàng khi đó, mặt khác cũng xem nhẹ đền bù tổn thất cho sự tình Thái Cương Kiếm Phôi lúc trước. Dĩ nhiên, hắn không hề tiết lộ lai lịch của kiếm quyết này. Ngoài ra, hắn còn tiến đến Lạc U Phong. Sau khi biết được tin tức Âm Cửu Linh vẫn đang bế quan từ chỗ sư tỷ Hiểu Ngũ, hắn liền để lại không ít Pháp bảo, điển tịch cùng đan dược. Những vật này tuy không còn nhiều tác dụng với họ Liễu nhưng đối với Âm Cửu Linh, Hiểu Ngũ, thậm chí toàn bộ Lạc U Phong đều là vật báu vô giá hiếm thấy khó tìm.
…
Một ngày này, trong mật thất tại Hạc Minh Cốc.
Liễu Minh khoanh chân cố định, hai tay phát ra từng đạo hắc quang, bao phủ Khúc Nghiêu nửa người nửa tằm tóc vàng nho nhỏ lơ lửng trước người. Chính là nguyên thần của Khúc Nghiêu Vĩnh Sinh cảnh bị chém giết lúc ấy. Lúc này đây, hắn đang thi triển bí thuật sưu hồn học được từ chỗ Thanh Linh. Bí thuật này quả thật có chút huyền diệu. Nguyên thần của Khúc Nghiêu tóc vàng tỏ ra ngốc trệ, hiển nhiên đã bị họ Liễu khống chế.
Nào ngờ sau một lát, mặt ngoài nguyên thần đột nhiên lóe lên kim quang. Tiếp đó, một đám phù văn ánh kim hiện lên từ chỗ vầng trán của nó, phấp phới không theo quy tắc cố định nào. Liễu Minh nhướng mày. Khi hắn còn chưa biết phải làm gì, đám phù văn kia đã bộc phát ánh sáng chói mắt. Chỉ nghe một tiếng “Xoẹt”, toàn bộ nguyên thần thình lình nổ văng tung tóe, chỉ còn lại một đám bụi tro.