Dịch giả: Thiết Huyết
“Các nàng đều an toàn là tốt rồi.” Liễu Minh nhẹ gật đầu, nét mặt lộ ra vài phần vui mừng.
Già Lam nhìn hắn, đôi mắt đẹp nhấp nháy một tia sáng lạ, nhưng lập tức biến mất, nàng dịu giọng nói:
“Diệp sư thúc xưa nay vẫn không thích lui tới cùng những người khác trong tông môn, nhưng có lẽ vì ta và nàng đều đến từ đại lục Vân Xuyên nên ngược lại hay chuyện trò với nhau… Ta nhìn ra được, Diệp sư thúc… nàng… nàng dành cho ngươi tình cảm rất sâu nặng, mấy năm nay nàng vẫn một mực chờ ngươi.”
“Ta…”
Vẻ mặt Liễu Minh hơi phức tạp, dường như muốn nói gì đó, nhưng nhất thời không biết mở miệng ra sao.
“Thật ra những năm này chúng ta sống ở đây rất hòa hợp, nếu như ngươi muốn hai người bọn ta cùng nhau… Ta cũng không để ý đâu…” Già Lam duỗi một ngón tay trắng nõn ra ngăn lời Liễu Minh, nàng đỏ mặt mấp máy, nói đến câu cuối thì âm thanh càng trở nên lí nhí.
“Già Lam…”
Liễu Minh nghe vậy trong lòng có chút nóng lên, thò tay giữ lấy ngón tay Già Lam, sau đó đem trọn bàn tay nàng nắm lại thật chặt. Nhìn khuôn mặt tuyệt sắc có phần hơi xấu hổ của Già Lam, hắn không khỏi khẽ thở dài. Mình cùng Diệp Thiên My quả thật có tồn tại một loại chân tình khó gọi thành tên như vậy. Phần nhân tình này, năm đó khi tao ngộ Hải Yêu Hoàng tại đảo Miết Nguyên thì đạt đến một sự thăng hoa nào đó, rồi nó lại lâm vào trầm lặng khi hai người gặp nhau lần nữa ở đại lục Man Hoang. Cuối cùng đến lúc chuẩn bị cùng nàng quay lại Trung Thiên thì chợt xảy ra biến cố, lưu lạc phương trời.
Nhưng Thiên Mi lại vì một lời hứa hẹn sẽ mang nàng trở về của mình mà ở lại Mang Hoang khổ tu chờ đợi năm trăm năm, sau cùng mới không quản đường xa vạn dặm chạy tới Trung Thiên này.
Mà chính mình cùng Già Lam, dường như cũng bị vận mệnh vô hình trói buộc. Từ Vân Xuyên đến Nam Hải, lại đến đại lục Trung Thiên... Giữa hai người không ít lần gặp gỡ, từng xảy ra rất nhiều yêu hận gúc mắc, cho đến việc quỷ thần xui khiến mà định nên một tờ hôn ước. Có thể nói là duyện phận sâu dày, cắt không đứt, để thì càng rối thêm. Nhất là sau khi bản thân mình mất tích, nàng vẫn một mực ở lại Thái Thanh Môn suốt bảy trăm năm, trước sau thủy chung, ngày đêm lo lắng cho hắn. Điều này không chỉ làm hắn cảm thấy áy náy mà nơi đáy lòng còn dâng lên một cỗ cảm động sâu sắc.
Hai nữ nhân đều đối với mình tình thâm nghĩa nặng, Liễu Minh cũng đâu phải hạng người ý chí sắc đá, sao lại không biết được. Chẳng qua tính cách hắn vốn là vậy, hơn nữa cả đời của mình luôn phải tranh đấu với vận mệnh, nếu có chút nào buông lỏng hay mắc phải sai lầm nho nhỏ nào đó, hôm nay bản thân đã sớm hình thần câu diệt rồi. Cho nên sâu trong tiềm thức, hắn vẫn chôn giấu thật chặt những tình cảm của mình.
Nghìn năm tu hành, đắc đạo vĩnh sinh.
Lúc này đây, có lẽ Liễu Minh đã vô địch giới này, đã triệt để nắm giữ được tình cảm và vận mệnh của mình, bảo vệ cho người mình thương yêu. Nhưng tiếc thay, điều này không thành hiện thực. Hoặc nói là tạo hóa thật trêu ngươi.
Vì chém giết Ma Chủ nên hắn đã tiếp nhận lực lượng pháp tắc mà Cửu Thiên chân nhân quán thâu, dó đó dẫn đến sự bài xích của lực lượng pháp tắc Hạ Giới. Hôm nay thời gian bản thân còn có thể ở giới này, chỉ không đủ ba năm nữa. Vô luận là mình có thể phi thăng thành công hay không thì đối với nhị nữ vẫn còn mắc nợ thật nhiều, hắn tự hỏi không biết làm sao trả hết. Nhưng dù vậy thì hắn cũng không muốn tiếp tục trốn tránh nữa.
Trong lòng Liễu Minh thầm quyết định, đợi cho sự tình Khúc Nghiêu này qua đi, hắn sẽ dùng đoạn thời gian ít ỏi còn lại này mà toàn tâm bầu bạn với nhị nữ. Nghĩ đến đây, với tu vi của Liễu Minh cũng không tránh khỏi thất thần. Nhưng sau một lát, hắn liền bình tĩnh lại, mở miệng hỏi:
“Hai người bọn họ bây giờ đang ở chỗ nào, sao ta dùng thần thức tra xét qua mà hình như không thấy trong môn.”
“Thiên My tỷ tỷ (GL đã đổi cách xưng hô) và Như Bình đã theo đội ngũ chủ lực trong môn tiến tới sơn mạch Cô Phượng rồi. Vốn ta cũng muốn đi, có điều Mộng Yểm Thể của ta không có hiệu quả gì lớn với Khúc Nghiêu nên bị sư tôn giữ lại trong môn, dẫn dắt đám đệ tử bảo vệ nơi đây.” Già Lam đáp.
Liễu Minh nghe vậy hơi cau mày. Đại chiến lần này chỉ sợ sẽ không nhẹ nhõm hơn so với lần chống lại Minh Trùng Mẫu trước đây bao nhiêu, tuy rằng Diệp Thiên My là một kiếm tu đã đạt tới Thiên Tượng cảnh, nhưng trong chiến đấu nguy hiểm như vậy vẫn rất đáng lo.
“Đại lục đang lâm nguy, ta cũng định đến sơn mạch Cô Phượng, góp một phần sức lực cho liên minh.” Liễu Minh hơi trầm ngâm rồi nói.
Đồng thời trong lòng hắn cân nhắc, về chuyện mình sắp phi thăng hay là từ từ hãy cho Già Lam biết.
“Ta đi với ngươi!” Bàn tay nàng trong tay Liễu Minh chợt nắm chặt tay hắn hơn, ngữ khí kiên quyết nói.
Liễu Minh khẽ động sắc mặt, nhìn Già Lam. Bờ môi hắn khẽ nhúc nhích, vừa định nói điều gì thì đã bị nàng cắt đứt:
"Lần này ngươi đừng mong bỏ ta ở lại nữa, cho dù liên minh có thua thì ta cũng muốn được sống chết cùng một chỗ với ngươi."
Nàng ngước nhìn Liễu Minh, ánh mắt cực kỳ kiên định.
“Được rồi, vậy ngươi theo bên cạnh ta, ngàn vạn lần không được tự ý hành động.” Liễu Minh cũng không do dự, nhẹ gật đầu đồng ý.
Già Lam lộ vẻ vui mừng, càng siết chặt tay Liễu Minh hơn.
“Đúng rồi, hiện giờ Lạc U Phong thế nào rồi, Âm chưởng tọa và Hiểu Ngũ sư tỷ có còn ở đó hay không?” Liễu Minh đang muốn đứng lên, chợt nghĩ tới điều gì, mở miệng hỏi.
“Âm Cửu Linh chưởng tọa đã bế sinh tử quan vào mấy chục năm trước để trùng kích Thiên Tượng cảnh, đến nay vẫn chưa xuất quan. Còn Hiểu Ngũ sư tỷ thì hộ tống đại quân cùng nhau xuất chinh rồi.” Già Lam nghĩ ngợi một chút rồi đáp lời.
Liễu Minh nghe vậy hơi gật đầu, đối với hai người Âm Cửu Linh và Hiểu Ngũ hắn vẫn có chút hoài niệm.
“Nếu đã vậy, chúng ta đi thôi.” Liễu Minh kéo Già Lam, lắc mình bay ra khỏi động phủ.
Sau đó hai ngươi hóa thành một đạo hắc quang ngút trời bay mất.
…
Ngay lúc hai người Liễu Minh và Già Lam khởi hành thì ở trung ương đại lục, tất cả các thế lực lớn của liên minh Nhân tộc đều tập trung ở sơn mạch Kỳ Vân. Hiện giờ số lượng tu sĩ có mặt tại đây đã đạt đến hơn mười vạn. Xét riêng về binh lực thì lần này cũng không hề thua kém lần đại chiến thứ nhất với Minh Trùng Chi Mẫu. Những tu sĩ này chính là nòng cốt của đại lục Trung Thiên, cũng là chiến lực cuối cùng của Nhân tộc. Mà trận chiến này cũng trở thành trận đại chiến quyết định sinh tử tồn vong của toàn đại lục!
Nếu không thể một lần hành động phong ấn khe nứt không gian trong sơn mạch Cô Phượng, Nhân tộc chỉ còn đường diệt vong mà thôi. Lúc này trong đại doanh sát khí tràn ngập.
Ba ngày sau.
Theo mệnh lệnh từ liên minh cao tầng do Tứ Đai Thái Tông cầm đầu, hơn mười vạn tu sĩ dùng tông môn làm đơn vị ngay ngắn trật tự đột nhiên mọc lên từ mặt đất, sau đó trùng trùng điệp điệp tiến đến sơn mạch Cô Phượng.
Trong nhất thời, từng chiếc từng chiếc Phi Xa, Phi Chu khổng lồ gần như che kín nửa bầu trời, thoạt nhìn thanh thế vô cùng khiếp người. Tu sĩ cử động với quy mô lớn như vậy của tu sĩ Nhân tộc tất nhiên không giấu diếm được Minh Trùng và Khúc Nghiêu. Bọn chúng đang tàn sát náo loạn khắp nơi trên đại lục Trung Thiên chợt buông tha cho việc công thành nhổ trại, mà nhao nhao chạy về sơn mạch Cô Phượng.
Ven đường còn có vô số Minh Trùng, Khúc Nghiêu không ngừng tập kích liên quân Nhân Tộc, dường như cố ý kéo dài thời gian tiến quân của họ. Tuy nhiên dưới những thủ đoạn sấm sét và các bảo vật áp đáy đều ra hết thì bọn Minh Trùng cùng Khúc Nghiêu này chỉ giống như kiến nhỏ lay cây, cơ bản không cách nào ngăn nổi bước chân của đại quân.
Dẫn đầu đại quân là mấy chục chiếc Phi Chu khổng lồ lớn chừng trăm trượng. Phi Chu chia làm ba tầng, toàn thân sử dụng tài liệu kim loại nào đó luyện chế, nhìn thoáng qua thấy trầm trọng, nhưng thật ra lại nhẹ nhàng như không có gì. Mặt ngoài thân thuyền có khắc vô số linh văn kỳ quái hình đám mây, trong lúc phi hành tản ra từng đợt linh quang màu trắng, khí thế bất phàm. Hai bên thân thuyền có từng dãy cửa động màu đen, bên trong thoạt nhìn âm u không thấy đáy.
Đây là chiến thuyền Sơ Vân, được Thiên Công Tông bí chế trong mấy trăm năm qua. Khi chiến đấu nó có thể biến thành khôi lỗi khổng lồ cao mấy trăm trượng, do năm tên tu sĩ Chân Đan cảnh có thần thức hơn người điều khiển. Những năm này nó đã nhiều lần lập công trong lúc chiến đấu với Minh Trùng, mỗi chiếc chiến thuyền đều có thể phát huy ra chiến lực sánh ngang với một gã Thiên Tượng cảnh, hơn nữa lại có lực phòng ngự kinh người.
Hai bên đại quân liên minh nổi lơ lửng từng đám mây đen tầm hơn mười trượng, trong mây đen bất ngờ có vô số những quái nhân mặc áo giáp đen, cầm các loại binh khí dài như thương, xiên… đứng yên đó. Chẳng qua những quái nhân này lộ ra làn da thoạt nhìn đen sì, giống như thây khô vậy. Trên đầu mặc dù có đội mũ giáp, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt, tuy nhiên trên những khuôn mặt này ngay cả một tia huyết nhục cũng không có, vô cùng đáng sợ.
Đây chính là Âm Si Phù Binh do Ma Huyền Tông luyện chế, tuy thực lực cũng không phải mạnh lắm, đa số chỉ có chiến lực Ngưng Dịch kỳ, cao nhất thì tương đương với Hóa Tinh kỳ mà thôi, nhưng những Phù Binh này lại thắng ở số lượng rất nhiều, hơn nữa lại không sợ đau đớn, không sợ tử vong, cho dù bị đánh thành mảnh nhỏ thì vẫn có thể tái sinh dưới sự điều khiển của tu sĩ Ma Huyền Tông. Quả thật là lợi khí lớn để chống lại Minh Trùng.
Thái Thanh Môn và Hạo Nhiên Thư Viện riêng phần mình cũng đều mang theo thủ đoạn ẩn giấu, có điều lại chưa hiển lộ trước mặt mọi người. Các phái khác như Bát Đại Thế Gia, Thiên Yêu Cốc, Bắc Đẩu Các cùng những thế lực lớn nữa cũng đều vì đại chiến mà chuẩn bị kỹ càng. Đến mức này rồi thì tất nhiên sẽ không giữ lại chút gì nữa.
Tuy nói là được ăn cả ngã về không, nhưng hiện giờ sĩ khí của liên quân đang dâng cao, đối với lần phong ấn khe nứt ở sơn mạch Cô Phượng này các phái đều tràn đầy tự tin. Phía trước đại quân, trên một chiếc thuyền lớn của Thiên Công Tông, hơn mười người mặc trang phục áo xanh của Thái Thanh Môn đang tụ tập trong khoang thuyền.
Mấy người này đều là tu sĩ Chân Đan cảnh và Thiên Tượng cảnh. Hơn bảy trăm năm qua cùng Minh Tộc chém giết, tuy rằng các phái tổn thất thảm trọng, nhưng đại chiến có quy mô toàn đại lục như vậy mặt khác cũng giống như là cơ duyên ngàn năm khó gặp, tự nhiên làm cho tu vi của một đời đệ tử trẻ tuổi tiến bộ.
Thái Thanh Môn hôm nay, trưởng lão Chân Đan cảnh, thậm chí là Thiên Tượng cảnh có hơn phân nửa là mới tấn thăng trong mấy trăm năm qua. Các môn phái khác cũng vậy, thế hệ trước vì nhiều nguyên nhân như chết già, chết trận mà càng ngày càng ít đi, cũ mới thay đổi, vốn từ xưa đến nay vẫn thế.
Một đời tu sĩ trẻ tuổi của Thái Thanh Môn hiện nay đều có mặt của Kim Liệt Dương, Long Nhan Phỉ, La Thiên Thành trong đó. Đại chiến lần này, liên minh cao tầng đã chuẩn bị chu đáo tất cả mọi phương án tác chiến, bọn hắn chính là đội ngũ công thành. Tất nhiên trên chiếc thuyền lớn này không chỉ một mình Thái Thanh Môn mà còn có các tu sĩ trẻ tuổi Thiên Tượng cùng Chân Đan đến từ những phái khác nữa.
Có điều hiện giờ vẫn còn cách sơn mạch Cô Phượng ước chừng mấy ngày đường, một đám tu sĩ Thiên Tượng này không có việc gì làm, có người ngồi trong phòng tu luyện, có người thì tụm năm tụm ba cùng một chỗ.