Dịch giả: Thiên Quốc
Liễu Minh dừng lại đứng kế bên màn sáng đang chớp động không ngừng. Hắn không dám tùy tiện đưa tay chạm vào, chỉ nhắm mắt thả ra thần thức thử dò xét. Thế nhưng khi vừa chạm vào màn sáng kia ngay lập tức bị một cỗ lực lượng nhẹ nhàng đánh hất ra. Hơi suy nghĩ một chút, hắn từ từ tiến lại gần màn sáng rồi đưa ngón tay chạm nhẹ vào.
Màng sáng tựa như cảm ứng được liền phát ra một mảng ánh sáng trắng chói mắt, bắt đầu bao trùm lại toàn bộ thân thể Liễu Minh. Hắn không kịp đưa ra bất kỳ hành động phản ứng nào liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt như cả trời đất đang quay vòng xung quanh cơ thể.
Chờ đến khi Liễu Minh chính thức tỉnh lại, cả người đã xuất hiện ở một mảng thảo nguyên trong xanh. Cỏ xanh mọc xung quanh theo hướng gió lay động tựa như sóng biển nhẹ nhàng, mùi hương của hoa cũng theo đó lan tỏa khắp nơi xung quanh. Bầu trời trong xanh ở trên cao được phủ lên từng lớp mây trắng, mặt trời ở cạnh bên cũng tỏa ra ánh sáng nhu hòa tô thêm sắc đẹp. Hắn kinh ngạc nhìn xung quanh một lúc, rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi lấy lại sự bình tĩnh Đồng cỏ xanh như tấm lụa trải dài vô tận không dính chút bụi trần. Màn sáng trong suốt lúc trước cũng biến mất không lưu lại chút dấu vết.
“Xem ra màn sáng lúc nãy tương tự với một loại truyền tống trận…”
Trong lòng hắn đưa ra đủ thứ suy đoán, thấy xung quanh không có gì khác thường liền lay động thân hình bay lên giữa không trung. Ánh mắt đảo qua khắp nơi cố gắng tìm một điểm quen thuộc để xác định bản thân đang ở chốn nào.
Liền ngay lúc này từ xa truyền tới một thứ âm thanh gào thét nặng nề.
Liễu Minh thoáng giật mình, nhanh chóng xoay đầu lại nhìn lại nơi phát ra âm thanh. Từ phía xa trên bầu trời, một đám mây màu xám đang bay tới với tốc độ cực nhanh. Bên trong đám mây màu xám tỏa ra một cỗ khí tức cường đại nhưng không phải thuộc về ma khí. Nó thuộc về khí tức của Yêu tộc. Trong đầu hắn xẹt qua một suy nghĩ. Sau khi cảm nhận không khí xung quanh cảnh đồng cỏ mới phát hiện nó ẩn chứa thiên địa linh khí vô cùng nồng đậm.
“Chẳng lẽ nơi này chính là đại lục Man Hoang?”
Chẳng đợi Liễu Minh thông suốt sự việc, đám mây màu xám đã tiến lại kế bên, từ bên trong hiện ra thân ảnh một người cao to. Họ Liễu đưa mắt nhìn qua rồi liền giật mình khi nhìn xuống phía bên dưới. Người cao to đứng trước hắn hoàn toàn trần như nhộng, cơ thể không khác biệt gì với Liễu Minh, trên đầu mọc ra một đôi sừng trâu sáng bóng như được chà rửa mỗi ngày. Nhưng điểm bắt mắt nhất nằm ở đôi mắt màu đỏ đang phát ra thứ ánh sáng cùng màu. Ánh mắt gã trống rỗng hoàn toàn, tràn đầy vẻ khát máu cùng tức giận. Dường như tâm trí đã hoàn toàn mất đi. Tên sừng trâu cao to tản mát ra khí thế đạt tới Thiên Tượng cảnh hậu kỳ.
Chẳng đợi Liễu Minh mở lời, tên sừng trâu cao to liền cúi đầu hét lên một tiếng rồi lao đến phía trước. Trong miệng phát ra tiếng gầm gừ, thân thể nhanh chóng phóng to lên. Chỉ trong nháy mắt đã biến thành một Cự Ngưu màu xám dài hơn mười trượng. Cặp sừng trên đầu cũng dài tới nửa trượng, tựa như thanh đao mỏng đang trực tiếp hướng Liễu Minh đâm tới. Một đạo ánh sáng từ trên người ngưu yêu cũng xuất hiện ngay lúc này, bắt đầu tụ lại thành Pháp Tướng cự ngưu màu xám vô cùng to lớn, từ một hướng khác lao vào Liễu Minh. Tuy ngưu yêu màu xám này đã đánh mất lý trí nhưng bản năng chiến đấu vẫn giữ nguyên. Một chiêu này khí thế kinh người, muốn trực tiếp tiêu diệt đối thủ.
Liễu Minh bình tĩnh hóa ra hai viên Sơn Hà Châu che chắn trước người. Sơn Hà Châu tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng rồi nhanh chóng phóng lớn. Một khỏa đánh tới trước người ngưu yêu, khỏa còn lại nghênh đón Pháp Tướng của đối phương.
“Rầm! Rầm!” Hai tiếng trầm đục vang lên.
Ngưu yêu màu xám cùng pháp tướng của nó đồng thời bị một cỗ lực lượng như núi lớn trực tiếp đánh lui ra. Đặc biệt bản thể của ngưu yêu đã gãy lìa chiếc sừng khiến máu tươi ồ ạt chảy xuống.
Liễu Minh từ lúc dung hợp pháp lực cùng Ma Thiên đã bị đánh lùi về Thiên Tượng hậu kỳ nhưng thần thức trong nguyên thần vẫn được giữ nguyên như cũ. Giờ phút này nguyên thần đã hoàn toàn hiện ra, giúp cho việc khống chế pháp lực linh hoạt hơn rất nhiều, đồng thời tăng thêm vài phần cảm ngộ đối với lực lượng thiên địa pháp tắc. Sử dụng Sơn Hà Châu lần này tự nhiên hơn trước, uy lực cũng lớn hơn rất nhiều. Nếu như lúc trước, chắc hắn chẳng thể đem Sơn Hà Châu đánh một kích liền đánh trọng thương một tu sĩ hậu kỳ như ngưu yêu. Ngưu yêu màu xám lắc nhẹ đầu, dường như một kích vừa nãy đã khiến nó choáng váng.
Ngay lúc này từ bên trong hư không bên cạnh ngưu yêu, một thanh kiếm nhỏ màu vàng giống như thiểm điện quấn quanh đầu nó. Đầu của ngưu yêu nhoáng một cái đã lăn xuống bên dưới mặt đất, hai mắt vẫn giữ màu đỏ hung tàn không hề nhận ra bản thân đã đầu mình hai phía. Thi thể không đầu bắn ra dòng máu đỏ tươi hướng lên trời, tựa như một trận mưa phủ xuống xung quanh. Xác ngưu yêu rơi xuống mặt đất run lên hai cái rồi bất động, Pháp Tướng ngưu yêu cũng theo đó tiêu tán hoàn toàn.
Liễu Minh tỏ ra bình thường thu lại Sơn Hà Châu cùng Hư Không Kiếm Hoàn. Trong lòng lại nổi lên sự nghi ngờ với những việc vừa diễn ra. Với thực lực hiện, hắn tự thấy mình đủ khả năng đánh một trận với đại năng Thông Huyền, Thiên Tượng bình thường càng không có khả năng uy hiếp tới bản thân hắn. Nên căn bản họ Liễu không tỏ ra quá lo lắng với mọi thứ.
Sau khi tự an ủi bản thân vài câu, Liễu Minh liền tiến về phía cơ thể ngưu yêu xem xét. Đúng lúc này hắn bỗng nghĩ tới gì đó, ánh mắt bắt đầu tập trung quan sát cẩn thận thi thể của ngưu yêu. Tuy hắn đã chém chết ngưu yêu nhưng không hề chạm tới thần hồn của nó, hiện bây giờ thần hồn ở trong đầu ngưu yêu hoàn toàn không tồn tại. Ngay tại lúc hắn muốn kiểm tra, thi thể ngưu yêu bỗng toát ra một thứ ánh sáng màu trắng rồi dần dần ngưng tụ thành một quả cầu màu trắng lơ lửng phía trên.
“Cái gì thế?” Ánh mắt Liễu Minh lóe lên ánh sáng màu tím rơi vào quả cầu màu trắng.
Quả cầu màu trắng không hề chứa thần hồn của ngưu yêu, tựa hồ chỉ là một loại năng lượng hỗn tạp.
Bỗng quả cầu máu trắng hóa thành một sợ dây quấn lấy cơ thể Liễu Minh. Trên người Liễu Minh nhanh chóng hiện ra ánh sáng hộ thể nhưng cỗ ánh sáng màu trắng vẫn dễ dàng đâm xuyên qua thẩm thấu vào bên trong cơ thể hắn. Tuy cỗ năng lượng vừa tiến vào không có vẻ nguy hiểm, bất quá Liễu Minh không dám tùy tiện cho nó lưu lại bên trong cơ thể vì vậy lập tức sử dụng công pháp bức nó đi ra.
Đột nhiên linh hải bên trong nhảy dựng lên, lồng giam bong bóng tựa như đã biến mất bỗng nhiên xuất hiện. Khi vừa mới xuất hiện, liền tản mát ra một cỗ lực hấp dẫn thu lấy cỗ năng lượng này. Liễu Minh trong lúc sững sờ không biết làm gì, bỗng lồng giam bong bóng lại run lên phát ra một cỗ năng lượng tinh thuần tựa như trước đây chiết xuất ra pháp lực cho hắn. Cỗ năng lượng tinh thần từ một phân hai, một nửa trực tiếp nhập vào người Liễu Minh, nửa khác sát nhập vào bên trong thần hồn của Ma Thiên.
Cỗ năng lượng tự vận chuyển dọc theo kinh mạch trong người theo từng chu kỳ, những nơi nó đi qua liền khiến cốt cách truyền ra một tiếng động cùng cảm giác nhẹ nhàng thoải mái. Thần hồn cũng tăng lên thêm vài phần sức mạnh. Năng lượng sau khi đi qua một vòng khắp các nơi trong cơ thể liền trực tiếp đi vào bên trong đan điền. Chỉ mới qua đi một chút thời gian liền khiến thân thể và thần thức tăng cường không ít. Việc này làm hắn vừa vui vừa sợ, tâm thần cũng có chút bất an.
Lúc trước hắn cùng lồng giam từng đạt thành khế ước cùng nhau tồn tại không can thiệp hay làm hại tới nhau. Cho mãi tới khi bong bóng lồng giam bỗng biến mất làm bản thân xém chút quên mất. Hiện lồng giam lại lần nữa xuất hiện đưa ra hành động này không biết có dụng ý gì. Hắn trầm ngâm suy nghĩ, tâm thần tiến vào bên trong lồng giam muốn cùng nó câu thông trao đổi. Nhưng cũng giống với Ma Thiên đều không hề có bất cứ phản hồi đáp lại nào.
Sau khi thử lại vài lần, cuối cùng Liễu Minh bỏ qua ý định câu thông với lồng giam. Những gì hắn có thể làm cũng chỉ có bấy nhiêu mà thôi. Hắn không có ý định dừng lại nơi này quá lâu, lập tức hóa thành tia sáng màu đen hướng về phương xa bay đi.
Không gian thảo nguyên này vô cùng rộng lớn, Liễu Minh hướng một phía bay đi đã bảy tám ngày, quãng đường bay cũng đã mấy chục vạn dặm. Nhưng mọi thứ xung quanh vẫn chỉ là đồng cỏ xanh bát ngát. Trong thời gian này, hắn gặp thêm vài đầu yêu thú Thiên Tượng cảnh tương tự với ngưu yêu kia. Thần trí mê loạn, không cần phân biệt địch ta đều xuống tay tấn công ngay lập tức.
Liễu Minh mỗi lần đều muốn nói chuyện tìm hiểu nguyên do nhưng chỉ nhận lại tiếng gầm rú cùng các chiêu thức tấn công. Cuối cùng hắn chỉ đành xuống tay giết chết tất cả. Mỗi con khi chết đều thoát ra một quả cầu năng lượng màu trắng. Lồng giam ngay lập tức hấp thụ bắt đầu tăng cường cho cơ thể cùng thần hồn không ít. Tu vi dần tăng mạnh chỉ còn cách Thiên Tượng cảnh đỉnh phong càng ngày càng gần.
Thần hồn của Ma Thiên cũng tăng mạnh hơn rất nhiều, nhưng vẫn tiếp tục hôn mê không hề đáp lại bất cứ lời kêu gọi nào của hắn. Liễu Minh vừa phi hành vừa nghi ngờ suy nghĩ về thảo nguyên mênh mông kỳ lạ này. Thiên địa linh khí nơi đây vô cùng nồng đậm cùng khí hậu ôn hòa, có thể nói vô cùng thích hợp để làm nơi tu luyện. Ngoại trừ những yêu vật Thiên Tượng cảnh bay vòng vòng khắp nơi không hề có bất cứ vật sống nào khác.
Cứ tiếp tục bay như vậy mười ngày, Liễu Minh lại xuất hiện phía trước một bức tường không gian trong suốt gắn trực tiếp với trời đất. Giống như đúc với bức tường lúc trước ở không gian đen tối. Hắn hơi suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định bay vào bên trong màn sáng, ánh sáng trắng theo đó lóe lên mang thân thể biến mất giữa không gian.
Liễu Minh thấy hoa mắt một hồi rồi bỗng thấy mình xuất hiện ở một vùng băng tuyết hoang vắng. Đưa mắt nhìn khắp bốn phía, tất cả chỉ có tuyết rơi mù mịt, xa xa lại không ít núi non trùng điệp. Giống với thảo nguyên lúc trước đều có linh khí thiên địa vô cùng nồng đậm cùng loại năng lượng cổ quái hạn chế thần thức. Hắn nhìn một vòng rồi nở một nụ cười khổ, không biết bản thân còn phải bay tiếp bao lâu nữa.