Dịch giả: Hoang Dat
Lông mày Liễu Minh nhăn lại, đang muốn mở miệng nói chuyện chợt trong đầu vang lên thanh âm của Ma Thiên:
"Ha ha, tuy chỉ là một nửa ma thân nhưng cũng tạm đủ dùng một lát rồi"
Liễu Minh cả kinh, Ma Thiên quả nhiên có thể thuận lợi cô đọng ra nửa cỗ ma thân. Tâm niệm hắn nhanh chóng xoay chuyển, tên gia hỏa Ma Thiên này cuồng vọng tự phụ, tạm đủ dùng một lát trong miệng lão chỉ sợ không chỉ đơn giản như vậy. Bất quá bên trong Ma Uyên tháp nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, nhân tố chưa rõ quá nhiều, Ma Thiên thực lực bạo tăng cũng là một đại trợ lực, dù sao hắn và bản thân mình thần hồn dung hợp, nhất thời cũng không sợ hắn cắn trả. Trong lòng đã có cân nhắc, trên mặt hắn không hiện chút dị sắc, thông qua tâm thần nói với Ma Thiên:
"Tiền bối đã thức tỉnh, đối với hành trình phía trước kính xin chỉ giáo một hai, hoàn cảnh tầng thứ tư này có chút đặc thù, trong thời gian ngắn khó có thể xác định phương hướng."
Ma Thiên cười hắc hắc. Đột nhiên hắc quang lóe lên trên đỉnh đầu Liễu Minh, hiện ra một thân hình chỉ có nửa thân trên, quanh thân hắc khí lượn lờ làm cho khuôn mặt mơ hồ không rõ, bên ngoài thân trải rộng từng mảng lân phiến màu đen cùng từng vòng ma văn.
Liễu Minh ánh mắt ngưng tụ nhìn một nửa ma thân đột nhiên xuất hiện trên không trung. Ngay sau đó, một đạo bóng đen từ trên người Liễu Minh hiển hiện mà ra, nương theo một tràng cười "Khặc khặc" quái dị, hắc ảnh lóe lên rồi chui vào bên trong một nửa ma thân không thấy bóng dáng.
Lập tức vang lên tiếng nổ lớn đùng đùng, một nửa ma thân bỗng nhiên thuấn di thoắt ẩn thoắt hiện giữa không trung. Tốc độ cực nhanh khiến cho đồng tử Liễu Minh co rụt lại. Triệu Thiên Dĩnh đối với Ma Thiên ngược lại không xa lạ gì, khi trước còn trợ giúp Liễu Minh khu trừ lực lượng huyết mạch Ma Thiên, xem như đối đầu một nửa, Ma Thiên vừa rồi ánh mắt đảo qua nàng mơ hồ mang theo chút lãnh mang.
Âu Dương Minh lần đầu tiên nhìn thấy Ma Thiên, tự nhiên tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Bất quá khi trước Liễu Minh thể hiện thực lực phi phàm cộng thêm tầng tầng lớp lớp pháp bảo, còn có Triệu Thiên Dĩnh hóa thân thành nam tử y cũng nhìn không ra vì vậy với việc bên người Liễu Minh đột nhiên nhiều ra một tên ma nhân chỉ có một nửa thân thể, lại không có bất ngờ bao nhiêu. Sau khi thi lễ, y bèn trầm giọng nói ra:
"Ra mắt đạo hữu."
Ma Thiên nhàn nhạt liếc nhìn Âu Dương Minh chứ không nói gì. Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, ho nhẹ một tiếng nói ra:
"Lúc trước chưa có nói rõ với Âu Dương đạo hữu, kì thật là khi trước ở trong Ma Uyên ta gặp được một vị ma nhân tiền bối, đó là Ma Thiên. Tiền bối bởi vì một chút nguyên nhân, đối với tình hình bên trong Ma Uyên có chút hiểu rõ, đối với tình huống phía trước còn phải xin người chỉ giáo một hai."
Hai mắt Âu Dương Minh tức thì lóe lên quang mang kì lạ. Đối với cái gọi là vô tình gặp được ma nhân tiền bối cũng không hoàn toàn tin tưởng, nhưng y tu luyện đến cảnh giới này, điểm ấy tâm cơ tự nhiên có, cũng không hỏi nhiều vội vàng thi lễ với Ma Thiên:
"Bái kiến Ma Thiên tiền bối".
Ma Thiên nhìn lướt qua đám người Liễu Minh rồi rất nhanh dời đi ánh mắt, hướng về phía rừng rậm màu đen xung quanh dò xét, đồng thời dùng ngữ khí thản nhiên nói:
"Hành động của các ngươi cũng không tính là chậm. Lúc này mới qua không bao lâu đã tới được tầng thứ tư của tháp Ma Uyên, so với dự đoán của ta còn nhanh hơn một ít."
Liễu Minh ánh mắt lóe lên, mở miệng nói ra:
"Đây đều là nhờ hai vị đạo hữu đồng tâm hiệp lực, bất quá tình hình trước mắt chúng ta đã không biết hành động như thế nào, kính xin tiền bối chỉ giáo một hai".
Âu Dương Minh cùng Triệu Thiên Dĩnh nghe tới đó, ánh mắt hai người lộ ra thần sắc hi vọng nhìn về phía Ma Thiên.
"Tầng thứ tư nếu là không ai chỉ điểm. Dùng mấy người các ngươi nếu muốn thông qua cũng phải tiêu tốn không ít thời gian." Ma Thiên nhàn nhạt nói ra.
Sắc mặt ba người Liễu Minh hơi động, lộ ra thần sắc chuyên chú.
Ma Thiên đem thần sắc ba người thu hết vào trong mắt, hắc hắc cười lớn một tiếng, cũng không nói nhảm, lúc này mới giới thiệu sơ lược tình huống cụ thể trong tầng thứ tư Ma Uyên Tháp cho bọn họ.
Thì ra tầng thứ tư này là nơi Thượng Cổ Ma Nhân dùng để huấn luyện quân trận, bên trong đại thụ màu đen tạo thành mê cung giăng bủa khắp nơi, ẩn tàng vô số cấm chế, hơn nữa lại không có cách nào phi hành, bởi vậy tại trận pháp tương ứng phía sau đại thụ sắp quân bày trận có thể đạt hiệu quả làm chơi ăn thật. Chỉ là vô số thời đại đã qua đi, những khu rừng rậm này đã bị hoang phế từ lâu. Bất quá những cây đại thụ màu đen kia lại ngày càng trở nên to lớn, khiến cho tình huống biến đổi phức tạp hơn vô số lần so với trước kia.
Cho nên lúc này bên trong mê cung sương mù tán loạn, một khi mất phương hướng cũng chỉ có thể cam chịu kết cục bị vây khốn đến chết ở nơi này.
"Các ngươi yên tâm, khu mê cung rừng rậm này trước kia ta đã xuyên qua một lần, đường lối đại khái vẫn còn nhận ra, thông đạo dẫn tới tầng thứ năm Ma Uyên tháp ở trong một cung điện nằm sâu bên trong mê cung." Ma Thiên ngữ khí thản nhiên nói.
Ba người Liễu Minh nghe vậy hết sức vui mừng, lập tức ôm quyền nói:
"nếu đã vậy thì làm phiền tiền bối dẫn đường."
Ma Thiên cười hắc hắc liếc nhìn ba người, cũng không có nói gì, ánh mắt nhìn xung quanh đánh giá một lần, thân hình khẽ động, bay về một phía nào đó. Ba người Liễu Minh thấy vậy, liếc mắt nhìn nhau rồi lập tức thúc giục độn quang vội vàng bay theo. Không biết có phải do bên trong rừng rậm bố trí cấm chế đặc thù nào đó, mặc dù là phi hành dưới tầng trời thấp nhưng tốc độ xa xa không bằng trước kia. Theo Liễu Minh nhẩm tính thời gian đã trôi qua khoảng một canh giờ, ước chừng bọn hắn cũng chỉ đi được mấy trăm dặm mà thôi. Khu rừng rậm màu đen này quả nhiên là một mê cung, vô luận đi đến nơi nào tình huống bên trong đều cơ bản giống nhau, không cách nào phân biệt rõ ràng phương hướng. Cho dù mấy người Liễu Minh đều mang tu vi Thiên Tượng cảnh, trí nhớ kinh người nhưng lúc này cũng có loại cảm giác bất lực, lạc đường mất phương hướng. Nhưng làm cho bọn Liễu Minh kinh ngạc chính là, Ma Thiên dẫn đường phía trước hoàn toàn không lộ ra vẻ chần chờ, cho dù gặp phải đoạn nhiều hướng đi cũng rất nhanh chóng xác định đường đi tiếp, có vẻ đã qua lại nơi này rất nhiều. Ba người chỉ là yên lặng bám theo phía sau, đi theo Ma Thiên qua một lối rẽ, trước mắt vẫn là con đường nhỏ âm u.
Ngay tại lúc này bên trong rừng cây vang lên tiếng ào ào. Lập tức hơn mười con ma thú bay ra đánh về phía mấy người Liễu Minh.
Đây là một loại ma thú hình báo, sau lưng mọc thêm một đôi cánh đen kịt, trong miệng có thể phun ra hỏa diễm màu đen. Sắc mặt đám người Liễu Minh không có bao nhiêu điểm biến hóa, trên đường đi đã gặp phải loại tập kích này mấy lần, mà những ma thú hình báo này thân thể to lớn nhưng thực lực chỉ ở mức Chân Đan cảnh, căn bản không đáng để lo.
Âu Dương Minh thấy thế, trong tay hắc quang lóe lên, ngưng tụ ra một thanh bối quỷ đầu đao dài rộng hắc quang lập lòe, nương theo âm thanh quỷ gào ô ô, hóa thành màn đao rậm rạp chằng chịt, ngăn cản cự thú đánh tới. Đồng thời trên người hắn hắc quang lóe lên, ngưng tụ ra một cây bát giác cốt chùy cực lớn màu đen gần như thực chất, cốt chùy huyễn hóa ra hơn mười đạo tàn ảnh màu đen, đánh lên vài đầu cự thú lao lên trước, cự thú vùng vẫy một lát đã bị cự chùy nện cho thịt nát xương tan. Phía bên kia Triệu Thiên Dĩnh đã sớm nắm trong tay một cây Tử Văn đoản cung, ngón tay khẽ kéo dây cung, mấy đạo mũi tên màu tím dài hơn một trượng như đinh ốc bay ra, thoáng cái xuyên thủng vài đầu ma thú hình báo chạy trước, khiến chúng hóa thảnh một mảng mưa máu rơi xuống.
Liễu Minh không có ra tay, hơn mười đầu ma thú lao tới đa số đều toi mạng, mấy đầu ma thú còn sống biết được sự lợi hại của nhóm người Liễu Minh, nhao nhao kêu thảm cướp đường chạy trốn.
Bất quá có một đầu ma thú hoảng loạn quá mức mà chạy bừa, hóa thành đạo đạo tàn ảnh nhằm hướng Ma Thiên chạy tới, mắt thấy bộ dáng thờ ơ lạnh nhạt của Ma Thiên, trong mắt Ma Báo hung quang lóe lên, há miệng lớn táp tới, Ma Thiên cười lạnh một hồi, Ma chưởng hắc khí lượn lờ được bao phủ bởi lân phiến nhẹ nhàng vung lên.
Hư ảnh ma chưởng màu đen trên không trung phóng lớn cực nhanh, hắc khí lượn lờ gần như thực chất hóa, Ma chưởng như thiểm điện bắt cứng ma thú nắm trong tay. Ma thủ màu đen đột nhiên nắm mạnh, "Phốc" một tiếng thân thể Ma Báo bạo liệt, hóa thành một đoàn mưa máu rơi xuống.
Liễu Minh ánh mắt lóe lên, thu được hình ảnh sau khi thân thể Ma Báo bạo liệt, ma hạch trong đầu lóe lên dung nhập vào ma thủ màu đen. Sắc mặt hắn biến hóa một chút rồi ngay sau đó khôi phục vẻ bình thường, Ma Thiên sau khi cô đọng một nửa ma thân, thực lực quả nhiên tăng vọt, dường như đã phát sinh một số biến hóa.
Trong nội tâm hắn ý niệm xoay chuyển, không biết lần này vì Ma Thiên cô đọng một nửa ma thân đến cùng là đúng hay sai, nhưng trước mắt chỉ có thể đi từng bước tính từng bước.
Sau khi đánh chết đám ma thú, nhóm người lại tiếp tục đi về phía trước. Đi được một lúc lâu, rừng rậm trước mắt bọn hắn chợt mở ra, vậy mà bên trái xuất hiện một cái hồ nước màu đen lớn hơn mười trượng. Giữa hồ nước hiện ra từng điểm đen nhàn nhạt, bên trong ẩn hiện bóng dáng dài dài nhỏ nhỏ di động.
"Không nên tới gần hồ nước đen này, bên trong sinh trưởng một loại cá văn châm, hình thể dài nhỏ nhưng hung mãnh dị thường. Bất luận cái gì tiến gần hồ nước đều bị ma vật này phát và công kích. Đám quái ngư này thực lực tuy không đáng tính, nhưng thân thể chúng có thể tản mát ra một loại ma lực đặc thù với khả năng xuyên thủng bất cứ hào quang hộ thể nào, các ngươi cũng nên cẩn thận." Ma Thiên nhàn nhạt nói ra.
Ba người Liễu Minh nghe vậy rùng mình đáp ứng.
"Ma Thiên tiền bối, giờ phút này khoảng cách của chúng ta tới đại điện mà người nói còn xa lắm không? " Liêu Minh lên tiếng hỏi.
"Đã không còn bao xa, đến nơi có hồ nước này, lại đi thêm một canh giờ là có thể tới nơi." Ma Thiên nhàn nhạt nói ra.
Liễu Minh nghe vậy vui vẻ, gật nhẹ đầu không nói thêm gì nữa.
Một đoàn người đi tới phía trước dọc theo biên giới hồ nước, nhưng khi nghe Ma Thiên nói xong, bọn hắn đều ly khai hồ nước một khoảng cách. Ngay tại lúc này Triệu Thiên Dĩnh chợt dừng bước.
"Dừng lại một chút, có người tới." Triệu Thiên Dĩnh đưa tay nói ra.
Đối với thuật Đế Thính của nàng, mấy người Liễu Minh tự nhiên không chút nghi ngờ.
"Trốn đi trước." Anh mắt Ma Thiên lóe lên, thân hình khẽ động, bay vào rừng rậm bên cạnh, mấy người Liễu Minh cũng vội vàng bay đi, ẩn dấu thân hình.
"Người tới từ hướng nào? " Ánh mắt Liễu Minh quét qua mọi nơi, nhẹ giọng nói.
Triệu Thiên Dĩnh không nói gì tay chỉ về hồ nước đối diện. Ánh mắt mấy người Liễu Minh vội vàng nhìn sang, quả nhiên một lúc sau bên phía hồ nước đối diện xuất hiện bốn thân ảnh, bất ngờ đúng là nhóm người Liễu gia Liễu Tung Dương.
"Dĩ nhiên là bọn hắn.." Liễu Minh khẽ giật mình, lập tức trong mắt hiện vẻ vui mừng.
Rốt cục đuổi theo nhóm người Liễu gia được rồi, bất quá xem nhóm người Liễu gia có chút lo lắng, dường như là lạc đường. Bất quá điều này cũng là bình thường, nếu không có Ma Thiên ngựa quen đường dẫn đường, mấy người Liễu Minh chỉ sợ vẫn còn hàm hồ đi loạn trong rừng rậm.
Liễu Tung Dương giờ phút này trong tay cầm một khối ngọc giản, ánh mắt nhìn chung quanh dò xét, dường như muốn phân biệt rõ phương hướng. Ba tên ma nhân Thiên Tượng đi tới bên cạnh Liễu Tung Dương, dường như nói gì đó, bất quá khoảng cách hai bên quá xa, căn bản không thể nghe rõ được gì. Sau một lát, Liễu Tung Dương mang theo ba thuộc hạ đi về một phương hướng, rất nhanh lại biến mất trong rừng rậm.