Dịch giả: Duocsybinh
Mang Thanh Cổ, cùng thoát ly hiểm cảnh
Tam Quang Thuỷ giải quyết chuyện thọ nguyên.
(vuongtuphuong)
Liễu Minh vừa bay ra khỏi quảng trường bằng đá xanh, chung quanh đã truyền đến một trận chấn động kịch liệt, trong hư không thình lình truyền ra một tiếng sét đánh chung quanh Thiên Huyễn Bí Cảnh phảng phất như sắp sụp đổ.
Nội tâm Liễu Minh trầm xuống, hai tay bắt đầu thúc giục kiếm quyết, Hư Không Kiếm Hoàn bỗng nhiên hóa thành một đạo Kim sắc kiếm quang cao đến vài trượng, thân hình hắn lóe lên đồng thời sau lưng hiện ra một đôi cánh Ngân sắc bằng thịt, độn quang lập tức nhanh hơn mấy phần.
Bởi vì không có trọng lực đè ép nên chỉ một lát công phu, hắn đã nhìn thấy Hạt nhi và Thanh Cổ đang đứng ở sườn núi phía xa xa.
Trong Huyễn cảnh phát sinh dị biến, hai người bên ngoài hiển nhiên cũng phát hiện ra, bởi lúc này mặt đất ở sườn núi đã xuất hiện nhiều vết nứt bộ dạng lung lay sắp đổ.
Sắc mặt Thanh Cổ có chút phức tạp, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía lối ra muốn nhanh chóng tháo chạy, nhưng vì Hạt Nhi đang đứng đó nên y cũng chỉ biết thành thật đứng chờ.
Liễu Minh nhìn thấy bọn họ trong lòng khẽ động, độn quang thoáng nhanh hơn, hóa thành một đạo ánh sáng hai màu vàng bạc chỉ trong mấy cái chớp động đã xuất hiện ở trước mặt hai người Hạt Nhi.
Chỉ thấy hắn tùy ý giơ tay lên. Một mảnh hào quang màu đen liền theo đó cuốn qua, hóa thành bàn tay đen kịt hạ xuống vị trí của Hạt Nhi cùng Thanh Cổ.
Hạt Nhi tinh thần tương liên cùng Liễu Minh, cho nên biết rõ bên trong độn quang là chủ nhân của mình, còn Thanh Cổ quan sát một hồi sau mới nhìn ra. Liễu Minh không nói một lời bàn tay trảo qua liền nắm lấy Thanh Cổ cùng Hạt Nhi rời đi. Khi tới gần Liễu Minh chừng một trượng thì quanh thân Hạt Nhi hắc khí cuồn cuộn, trực tiếp chui vào túi da bên hông Liễu Minh. Sau khi cuốn lấy Thanh Cổ hắn không hề dừng lại, vẫn tiếp tục hóa thành đạo độn quang hai màu vàng bạc gấp rút bay đi.
Cùng lúc đó một tiếng nổ kinh thiên động địa từ phía sau truyền đến.
Cả tòa Ma Uyên Cốc run lên kịch liệt, một tiếng đổ nát vang lên cả ngọn núi đùng đùng sập đổ bụi mù cả một góc trời.
Liễu Minh giật mình quay lại nhìn thấy cảnh đó, tức thì độn quang lại nhanh hơn vài phần.
Đột nhiên phía trước cuồng phong nổi lên!
Mấy bóng đen lóe lên, thình lình từ trong đó hiện ra mấy đầu ma vật phi cầm cấp Chân Đan.
Những đầu phi cầm này bởi vì không gian sụp đổ, nên hoảng loạn bỏ chạy không phân biệt được phương hướng lao thẳng vào chỗ Liễu Minh.
Trong mắt Liễu Minh hàn quang lóe lên, hừ lạnh một tiếng quanh thân Hắc Diễm cuồn cuộn.
Một khắc sau Cự Kiếm dưới chân kim quang đại phóng, thi triển Nhân Kiếm Hợp Nhất, hình thành một kim sắc quang tráo gấp rút phi độn tạo thành một đạo kinh hồng màu vàng lóe lên giữa hư không.
"Vèo" một tiếng!
Thiên Địa Nguyên Khí bốn phía kịch liệt xoáy động, Hắc khí cuồn cuộn bắn ra, Kim sắc quang tráo hóa hành một đạo cầu vồng, không chút chậm lại lướt qua mấy bóng đen phá không rời đi.
Khi kim sắc quang tráo rời đi được mấy trăm trượng rồi thì những cái bóng đen kia mới vang lên mấy tiếng “Phốc …Phốc” vỡ vụn, thân hình đã bị chém làm hai đoạn đang bị Hắc Diễm thiêu đốt hóa thành một mảnh tro bụi.
Lúc này Liễu Minh đã biến thành một điểm kim quang thấp thoáng ở phía chân trời.
Tiếp theo trên đường tháo chạy Liễu Minh không chút nào suy giảm độn tốc, vẫn cứ với tốc độ cao nhất rời đi, cảnh vật chung quanh chớp mắt đã lùi ra phía sau lưng.
Thi thoảng gặp được một ít Ma vật, Yêu thú chặn đường, hắn cũng không tiếc chút pháp lực tiêu diệt không chừa một mảnh. Không biết qua bao lâu, hắn bỗng thấy cảnh sắc trước mắt biến đổi, một mảnh núi non chập chùng xuất hiện tại trước mắt, trên núi tràn đầy những rặng cây rừng rậm rạp. Liễu Minh thấy vậy, hai đầu lông mày giãn ra thần sắc thoáng chút vui mừng. Nhưng lúc này Thiên Huyễn Bí Cảnh phát ra một chuỗi những tiếng sấm sét kinh người.
Chung quanh sơn mạch đất núi một hồi núi chuyển, một vết nứt rộng đến mấy trượng thình lình hiện ra rồi nhanh chóng kéo dài trên mặt đất, không ngừng thôn phệ những thứ trên mặt đất. Trên trời mây đen giăng kín một tầng dày đặc, cuồng phong nổi lên làm cho những đám mây đen không ngừng rung động, tạo thành những cột sóng gào rít trên cao.
Giờ phút này toàn bộ Thiên Huyễn Bí Cảnh giống như thế giới vào ngày tận thế, bộ dáng như sẽ sụp đổ chỉ trong khoảnh khắc mà thôi.
Mắt thấy dị tượng như thế Thanh Cổ sắc mặt có chút kinh hoàng. Liễu Minh cũng thoáng chút kinh ngạc.
Nhưng vào lúc này những tiếng nổ điếc tai nhức óc, rồi bốn phương tám hướng truyền đến những trận không gian chấn động, bầu trời mây gió cuộn trào tạo nên những trận vặn vẹo, không gian như bị móp méo.
Liễu Minh cảm thấy không khí xiết chặt, lấy mắt thường cũng có thể thấy những rung động kia đang nhắm về phía hắn. Trong lúc sinh tử quang đầu, Liễu Minh cũng không chút do dự, mười hai khỏa Sơn Hà Châu lóe lên kim quang đại phóng, nhanh chóng biến thành mười hai ngọn núi đem hắn cùng Thanh Cổ vây lại mưa gió không lọt vào.
Cùng đó độn quang cũng không chút dừng lại nhắm thẳng phía biên giới của sơn mạch lao đi.
Trước mặt thanh quang lập lòe đó chính là lối ra, hiện tại thông đạo đang rung lên nhìn như sắp sụp đổ.
Cách lối ra thông đạo chừng một trăm trượng, không gian bốn phía vang lên tiếng gãy đổ, lập tức sóng kích tán ra đánh lên những ngọn núi màu vàng.
Một tràng tiếng thanh minh vang lên phía trên những ngọn núi màu vàng, rồi từ đó phóng lên một đạo vòi rồng cao tận trời xanh.
May mà mười hai ngọn núi màu vàng tạo thành vòng bảo vệ vững như bàn thạch, bằng không cũng khó mà chống lại những sóng kích do không gian sụp đổ tạo ra.
Đột nhiên một tiếng chói tai phát ra vang vọng đất trời, cách Liễu Minh chừng mười trượng hiện ra một vết nứt không gian, từ trong đó truyền ra một cỗ hấp lực mạnh mẽ. Những tiếng vỡ vụn lại truyền ra, khắp nơi trong hư không thình lình hiện ra thật nhiều vết rách không gian khác.
Thiên Địa Nguyên Khí bị đảo lộn, không ngớt tràn vào trong các khe nứt không gian, gỗ đá bốn phía cũng theo đó bị hút vào trong khe nứt.
Liễu Minh hóa thành một đạo cầu vòng bắn đi, mấy lần tránh thoát được mấy cái khe nứt nguy hiểm kia.
Giờ phút này bốn phía trong thông đạo không gian đã bắt đầu tán loạn, chung quanh xuất hiện chằng chịt những vết nứt nho nhỏ, không gian thông đạo đã vặn vẹo tới cực điểm.
Liễu Minh cảm thấy sau lưng truyền đến một hồi Không Gian Phong Bạo cực kỳ mãnh liệt, từng trận hấp lực cực lớn xuyên qua ngọn núi màu vàng, lôi kéo hắn đi bốn phương tám hướng phảng phất như muốn phân thây hắn ra vạn đoạn. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Liễu Minh ở trong thông đạo không hề do dự, cắn răng một cái liền mang theo Thanh Cổ biến mất bên trong bí cảnh. Sau một khắc, hắn cảm thấy trong đầu vang lên tiếng ông ông hai mắt hoa cả lên.
Một hồi ngây ngốc qua đi hắn đảo mắt nhìn chung quanh bất ngờ thấy mình đã ở trong đại sảnh của Thanh Gia.
Thân hình Liễu Minh nhoáng lên một cái, đã nhảy ra khỏi pháp trận lục giác, cánh tay hắn vẩy ra hắc khí cuồn cuộn tán ra bên trong thình lình hiện ra thân hình Thanh Cổ.
Thanh Cổ đi ra trên mặt vẫn còn mang theo vẻ hoảng sợ, bởi một màn hủy thiên diệt địa vừa rồi dù cho hắn là Thiên Tượng cảnh trung kỳ thì cũng bị hù cho tím tái mặt mũi. Liễu Minh thở nhẹ ra một hơi, trong lòng cũng còn sợ hãi quay lại nhìn cái Quang môn ở phía trên pháp trận lục giác một cái.
Bên trong Quang môn, một cái quang cầu khổng lồ liền hiện ra, vô số đạo chỉ đen từ đó cuốn ra quấn lên bốn phía.
Nương theo cổ chấn động của không gian, Quang Môn to đến mấy chục trượng vậy mà nhanh chóng tán loạn biến mất.
Răng rắc một tiếng!
Giữa không trung Thanh sắc ngọc bàn lóe lên ánh sáng chói mắt rồi bất ngờ biến thành một đống bột mịn, pháp trận hình lục giác theo đó cũng trở nên ảm đạm vô quang.
Đợi cho bốn phía ổn định trở lại, Thanh Tông gia chủ bất ngờ hiện ra trước mặt hai người Liễu Minh cùng Thanh Cổ. Ánh mắt của hắn quét qua trên thân hai người Liễu Minh, rồi sắc mặc tái xanh hỏi:
"Bên trong Thiên Huyễn Bí Cảnh đã xảy ra chuyện gì, sao mọi thứ lại sụp đổ như vậy?, rồi hai người Thanh Tung Tử cùng Thanh Thường sao không đi ra?"
"Chuyện rất dài dòng, nhưng đại khái là như thế này. Bên trong bí cảnh không ngờ lại có hai đầu yêu vật cấp Thiên Tượng…………..” Liễu Minh nhìn thoáng qua Thanh Cổ rồi kể lại ngắn gọn chuyện xảy ra trong Bí Cảnh.
Thanh Tông nghe nói bên trong Huyễn cảnh vậy mà đồng thời xuất hiện hai đầu Thiên Tượng đỉnh phong yêu vật sau lưng không khỏi ướt đẫm mồ hôi.
Phải biết rằng ngàn năm trước khi, lúc đó hắn cũng chỉ là Thiên Tượng trung kỳ, theo như tính toán thì lúc đó hai đầu Yêu Tu kia tối tiểu cũng là Thiên Tượng Hậu Kỳ, nếu lúc đó mà gặp phải bọn chúng e là hắn đã không còn cơ hội đi ra khỏi huyễn cảnh rồi.
"Đúng vậy lần này nếu không có Liễu trưởng lão tương trợ, thì tin rằng ta cũng đã đi theo hai vị trưởng lão kia rồi…” Thần sắc Thanh Cổ hơi trì hoãn, chắp tay cảm tạ Liễu Minh. Sau đó đem chuyện Thanh Tung Tử bị đánh lén rồi vẫn lạc như thế nào, cùng với Thanh Thường một mình bỏ chạy rồi bị giết như thế nào.
Thanh Tông lộ ra một tia tiếc hận, nhưng lập tức quay lại hỏi.
"Đúng rồi theo như lời Liễu trưởng lão, lần này cũng không tìm được Huyễn Lực hạt giống nhưng đã tìm được một kiện bảo vật có thể kéo dài tuổi thọ của Thanh Gia, không biết có phải là sự thật hay không?
"Chuyện tình có liên quan tới việc trùng chấn Thanh gia, Liễu mỗ tự nhiên không dám nói bừa. Bảo vật ở đây mời gia chủ xem qua." Nói xong, Liễu Minh giơ tay lên, liền đem một quyển trục màu trắng vứt cho Thanh Tông.
Quyển trục vừa vào trong tay, Thanh Tông liền cảm giác một mảnh ma khí nồng đậm từ trong đó không ngừng truyền ra, quả nhiên không phải là pháp bảo bình thường.
"Ồ! Tựa hồ có chút hao tổn, nhưng dường như chính là một kiện Động Thiên pháp bảo." Thanh Tông thốt lên một tiếng vui mừng.
"Đúng vậy, bảo vật này tên là 'Tam Quang Hà Lạc Đồ', bên trong chứa đầy Tam Quang Chi Thủy. Nếu ngâm vào trong nước của nó để tu luyện công pháp, thì có thể trì hoãn việc Thiên Huyễn Đại Pháp làm hao tổn thọ nguyên." Liễu Minh nói xong đưa tay đánh ra một đạo hắc mang, ánh sáng lóe lên chui vào bên trong quyển trục màu trắng trong tay Thanh Tông.
Quyển trục màu trắng lóe lên sau đó bay ra khỏi tay Thanh Tông, quay tít một vòng tức thì từ đó bay ra một mảng hắc khí lượn lờ, sau đó bao trùm lấy Thanh Cổ.
Thanh Cổ khẽ giật mình, nhưng sau đó lại cảm thấy một cỗ chất lỏng bao trùm thân thể ấm áp nói không nên lời.
"Thanh Cổ trưởng lão, ngươi vận chuyển một lần Thiên Huyễn Đại Pháp xem sao." Liễu Minh nhanh chóng nói ra.
Thanh Cổ nghe vậy, lúc này theo lời nhắm hai mắt lại, bắt đầu vận chuyển một lần Thiên Huyễn Đại Pháp, một lát sau hai mắt mở ra trên mặt mừng như điên.
"Liễu trưởng lão nói không ngoa, thân thể ngâm trong nước này tu luyện Thiên Huyễn Đại Pháp, sự ăn mòn tuổi thọ thật sự đại giảm tối thiểu cũng giảm đi gấp năm lần!”