Dịch giả: Hàn Lâm Nhi
Trong sơn động, bạch quang chói mắt do quyển trục màu trắng tản ra dần dần tan đi, cột sáng trắng chiếu thẳng lên trời cũng từ từ nhỏ lại rồi biến mất.
Trên bầu trời, vòng xoáy cực lớn màu đen cũng biến mất theo cột sáng màu trắng, rồi hóa thành những đám mây đen, chậm rãi tan đi, bầu trời lại trở về như cũ.
Trong sơn động, nam tử trung niên mũi ưng áo lục và nữ tử áo xám chăm chú quan sát thay đổi trên Tam Quang Hà Lạc Đồ rồi dần dần trở về bình thường, sắc mặt thay đổi mấy lần.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, vội vàng phất tay đánh ra các đạo pháp quyết, kiểm tra kỹ càng cuốn trục trong tay. Một lúc lâu sau, hai người mới dừng lại, có chút giật mình bởi không phát hiện được chuyện gì xảy ra.
"Vừa rồi là chuyện gì xảy ra?" Nữ tử áo bào xám chớp mắt hỏi.
"Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Có điều Tam Quang Hà Lạc Đồ không thể tự nhiên xảy ra biến hóa được, nhất định là có chuyện gì xảy ra rồi." Nam tử mũi ưng trợn mắt nhìn nữ tử bên cạnh, sắc mặt trầm xuống, thì thào nói.
"Chẳng lẽ có liên quan tới mấy tên tu sĩ Thanh gia tiến vào Bí Cảnh lần này?" Nữ tử áo bào xám như nghĩ tới chuyện gì, mở miệng hỏi.
"Chuyện này rất có khả năng. Có lẽ qua nhiều năm tìm hiểu như vậy, đám tu sĩ Thanh gia đã nắm dược một ít manh mối... Như thế cũng tốt, chúng ta chỉ cần đánh chết đám người này rồi thi triển thuật Sưu Hồn, nói không chừng sẽ là trợ giúp cho cơ hội của chúng ta." Trên gương mặt nam tử mũi ưng hiện lên chút hung ác, y lạnh lùng cười nói.
Nữ tử áo bào xám nghe vậy nhẹ gật đầu, khẽ đảo mắt nhìn về chiếc kính bên cạnh, chợt biến sắc. Không ngờ lúc này trong kính chỉ còn hiện lên hình ảnh ba người Thanh Cổ, Thanh Tung Tử, Thanh Thường, còn Liễu Minh thì không biết đã biến mất từ lúc nào.
"Sao lại thiếu đi một người?" Nữ tử áo bào xám sắc mặt trầm xuống, lập tức niệm mấy câu chú ngữ, màn nước quanh người nàng sáng rực lên, không gian phía trước liền hiện ra hơn mười mặt kính khác. Chỉ thấy các hình ảnh trên gương mau chóng chuyển đổi, lộ ra cả những góc hẻo lánh nhất. Thế nhưng hai người họ đã tìm trong suốt hơn một nén nhang, kiếm kỹ càng toàn bộ bí cảnh mấy lần nhưng vẫn không thấy thân ảnh Liễu Minh đâu.
"Xem ra người này đã tu luyện loại thần thông che giấu khí tức nào đó rồi. Ngay cả 'Thiên Kính Đồng' của ngươi cũng không tìm được, xem ra người này không đơn giản. Theo ta thấy, thay đổi trên Tam Quang Hà Lạc Đồ tám phần có quan hệ với hắn." Nam tử mũi ưng hừ lạnh một tiếng nói.
"Mấy tên tu sĩ khác của Thanh gia cũng đang bay tới nơi này rồi." Nữ tử áo bào xám có chút giận dữ nói.
"Không cần kinh hoảng, chỉ là đám tôm tép nhãi nhép mà thôi. Ngươi hãy đi triệu tập đám Hắc Tinh Nga gần đây đi, thử xem thần thông của đám tu sĩ này như thế nào. Nếu có thể thì cứ đánh chết chúng đi là được. Có điều theo ta đoán, tên tu sĩ ẩn nấp kia rất có thể sẽ trốn ở bên cạnh hòng đánh lén ngươi, do đó ngươi nên cẩn thận." Nam tử mũi ưng suy nghĩ một chút rồi lạnh nhạt nói.
"Điều này không thành vấn đề. Thế nhưng ngươi làm gì?" Nữ tử vừa đáp ứng thì lại nghĩ tới chuyện gì đó, liếc nhìn nam tử mũi ưng hỏi.
"Biến đổi vừa rồi dường như đã làm cho cấm chế trong Tam Quang Hà Lạc Đồ thả lỏng một chút rồi. Ta sẽ ở lại đây xem có cơ hội luyện hóa thêm một tầng cấm chế nữa hay không." Nam tử mũi ưng nói.
Nữ tử áo xám không nói gì nữa mà thân hình khẽ động, liền hóa thành một bóng xám, phi độn ra ngoài. Thân hình còn chưa tới, sơn động chợt 'Két' một tiếng đã nứt ra một khe hở, từ đó lộ ra một cánh cửa kiên cố. Nữ tử áo xám bay ra sơn cốc, cánh cửa lập tức đóng lại.
Bên trong, nam tử mũi ưng chờ nữ tử kia rời đi rồi mới tiếp tục khoanh chân ngồi xuống, hai tay xoay chuyển liên tục, đồng thời trong miệng truyền ra mấy câu chú ngữ khó hiểu. Một khắc sau, trên người y dần dần hiện ra một vầng hào quang xanh biếc, lan tới bao phủ toàn bộ Tam Quang Hà Lạc Đồ.
Pháp quyết trong tay nam tử mũi ưng liên tục biến đổi làm màn hào quang dần dần hóa thành một kết giới hình vuông lớn cỡ một thước, còn Tam Quang Hà Lạc Đồ thì chậm rãi xoay tròn trong đó. Làm xong những chuyện này, nam tử mũi ưng nhẹ nhàng thở ra một cái, đồng thời hai chân đạp mạnh, hóa thành một đạo độn quang xanh biếc, lao nhanh ra ngoài.
Trên không trung bên trên sơn cốc, hai đạo độn quang một xanh một đỏ từ đằng xa bay tới, gần như đồng thời cùng đến sơn cốc. Hào quang chậm rãi tan đi lộ ra thân ảnh ba người Thanh Cổ, Thanh Tung Tử, Thanh Thường bên trong.
"Thanh Cổ trưởng lão, thật sự là trùng hợp!" Thanh Tung Tử tựa tiếu phi tiếu nói.
"Thì ra là hai vị Thanh Tung Tử và Thanh Thường. Xem ra hai người cũng chú ý tới dị tượng nơi này nên mới chạy tới phải không?" Thanh Cổ liếc mắt nhìn hai người Thanh Tung Tử, đưa tay sờ lên cái gáy bóng lộn, hặc hặc cười nói.
Thanh Tung Tử nghe vậy chỉ cười lạnh mấy tiếng, ánh mắt liếc xung quanh một chút rồi chậm rãi nói:
"Ồ, tại sao lại không thấy vị Liễu Minh Liễu trưởng lão kia đâu? Đáng lẽ hắn phải đi cùng với Thanh Cổ đạo hữu chứ?"
"Lúc vừa đi vào Bí Cảnh, Liễu trưởng lão đã đi một mình rồi, không đi cùng với tại hạ." Thanh Cổ Trưởng lão thản nhiên nói.
Thanh Tung Tử nghe vậy, sắc mặt chợt đổi, liếc Thanh Thường một cái rồi lập tức lắc đầu tỏ vẻ trào phúng:
"Thanh Cổ Trưởng lão tu vi cao thâm, thần thức cũng vô cùng cường đại, thế nên lần này có hành động một mình cũng không sao. Còn vị Liễu trưởng lão này không ngờ cũng dám cho rằng bản thân rất mạnh, chỉ là một tên Thiên Tượng sơ kỳ, đã dám đi loạn trong bí cảnh này, nói không chừng bây giờ đã vẫn lạc rồi cũng nên."
"Thực lực của Liễu trưởng lão mạnh yếu thế nào, tin rằng Thanh Tung Tử trưởng lão là người rõ ràng nhất. Bây giờ hắn hành động một mình, xem ra là đã tự tin vào thực lực của bản thân." Trong mắt Thanh Cổ hiện lên chút ý vị sâu xa, mở miệng nói.
Nghe lời này, gương mặt Thanh Tung Tử liền đỏ lên, trong mắt ẩn hiện chút sát khí.
Chuyện bị Liễu Minh đánh bại trước mặt mọi người Thanh gia chình là sự sỉ nhục lớn nhất của y trong ngàn năm qua, bây giờ lại bị Thanh Cổ nhắc tới, bảo y sao không giận giữ chứ?
"Thanh Tung Tử trưởng lão chớ giận, tại hạ cũng không có ý đó. Trước mắt xem ra sơn cốc này chỉ sợ đã giấu một bí mật cực lớn, hay là chúng ta hãy liên thủ thăm dò kỹ đã rồi hãy nói sau." Chợt Thanh Cổ chuyển chủ đề nói.
Thanh Thường cũng nhẹ nhàng kéo tay áo Thanh Tung Tử một cái, khẽ lắc đầu. Thanh Tung Tử sắc mặt khẽ động, hít sâu một hơi mới từ từ khôi phục bình tĩnh.
"Thanh Cổ Trưởng lão nói phải, chúng ta hãy làm chính sự trước đã." Thanh Thường đưa tay vén tóc, cười nói.
"Được rồi, nhưng không biết hai vị có đầu mối gì về sơn cốc bên dưới hay chăng?" Thanh Cổ nghiêm túc nói.
"Thanh Cổ trưởng lão đã biết còn cố hỏi làm gì. Chúng ta đến đây cùng lúc với ngươi, làm sao biết gì được chứ?" Thanh Tung Tử hừ lạnh một tiếng nói.
Thanh Cổ ánh mắt hiện lên chút quang mang, định nói tiếp thì đột nhiên từ phía xa truyền tới âm thanh đì đùng, một đám mây đen từ rừng rậm bên cạnh bay tới.
Thấy cảnh này, sắc mặt ba người đều thay đổi, đám mây kia tốc độ cực nhanh, trong phút chốc đã bay tới gần bọn họ. Bên trong đó, có thể nhìn rõ đó là một đàn Ngài lớn cỡ nắm tay, hai mắt đỏ tươi, toàn thân đen nhánh, số lượng tới ngàn vạn con.
'Ô' 'Ô' mấy tiếng kêu quỷ dị vang lên, mặt ngoài đám mây chợt hiện ra một đám bụi mờ, tạt thẳng vào ba người, chỉ trong chớp mắt đã vây lại bọn họ.
"Đây là cái gì?" Thanh Tung Tử thấy vậy, sắc mặt đại biến quát.
Thanh Cổ nhìn đám Ngài đang bay tới, có chút sợ hãi, trên gương mặt lộ ra vài phần thoái ý, thế nhưng khi nhìn tới sơn cốc thì lại lộ ra vài tia không muốn. Y do dự một lát, vậy mà đám Ngài đen đã bay tới gần, hai cánh có những điểm lấm tấm như những vì sao trong màn đêm. Vô số con Ngài cùng vỗ cánh, làm một đám bột phấn màu xám bay thẳng đến chỗ ba người.
"Cẩn thận! Ta đã từng thấy trong một điển tịch viết rằng đám Ngài này gọi là Hắc Tinh Nga, phấn của chúng có thể làm tiêu tán pháp lực người khác, lại còn có độc, nên tuyệt đối đừng để chúng chạm vào người." Thanh Cổ hét lớn một tiếng, màn hào quang đỏ sẫm trên người hắn sáng lên. Một Pháp bảo hình tấm lụa đỏ hiện ra rồi lập tức biến thành một bong bóng màu đỏ, bảo vệ toàn thân y.
Hai người Thanh Tung Tử và Thanh Thường nghe vậy cũng biến sắc. Nhưng bọn họ chỉ kinh ngạc giây lát rồi lập tức phản ứng kịp, đều thi triển các biện pháp bảo vệ bản thân.
Cây cờ xanh biếc trong tay Thanh Tung Tử phóng to lên, hiện ra một lá cờ khổng lồ thêu một đóa Linh Diễm. Tiếp đó y vung tay lên, đồ án Linh Diễm trên lá cờ liền sáng lên, rồi hiện ra mấy chục ngọn lửa xanh lớn cỡ đầu người vây quanh người y, tạo ra một vòng bảo hộ xanh biếc.
Đỉnh đầu Thanh Thường cũng hiện lên một tia sáng trắng rồi chợt xuất hiện một chiếc ô xòe, vô số đạo bạch quang rủ xuống tạo thành một màn ngăn cách bảo vệ nàng vào bên trong.
Ba người vừa chuẩn bị xong thì phía trước, một trận phấn Ngài màu đen như phô thiên cái địa ập tới. Hào quang bảo vệ vừa chạm vào đám phấn đã có phần mờ đi, nhưng cũng may phẩm chất Pháp bảo của ba người đều vô cùng tốt nên rất nhanh đã ổn định lại như bình thường.
Vô số con Ngài đen cũng lao tới tấn công, bao vây ba người về chính giữa, vừa phát tán phấn Ngài, vừa phun ra từng tia sáng đen, công kích về hướng ba người.
Ba người Thanh Cổ hai mặt thụ địch, vội vàng đứng túm lại một chỗ.
"Cẩn thận, đám Hắc Tinh Nga này xuất hiện vô cùng cổ quái, xem ra mười phần chắc chín là do bị người ta ra lệnh, sợ rằng kẻ địch đang ở trong sơn cốc này." Sắc mặt Thanh Cổ có phần tỉnh táo, miệng nói.
"Mặc kệ như thế nào, đám quái nga này quá chướng mắt, hãy giải quyết hết đi rồi nói." Trong mắt Thanh Tung Tử chợt hiện ra mấy tia sáng lạnh, miệng lẩm bẩm mấy câu chú ngữ, đồng thời vung mạnh cây cờ lớn trong tay.
Đồ án Linh Diễm Thanh Sắc chợt biến đổi, đã biến thành một con dao xanh biếc. Thanh Tung Tử vung tay lên, mười Phong Nhận xanh biếc hiện ra, bắn về phía đám Hắc Tinh Nga.
XOẸT XOẸT XOẸT!
Những Phong Nhận màu xanh này quả không phải vật phàm, lập tức chém rơi mấy trăm đầu Hắc Tinh Nga, ào ào rơi xuống đất.