Dịch giả: Hàn Lâm Nhi, nila32
Liễu Minh đứng tại chỗ la lên mấy tiếng nữa, nhưng trong không gian thần bí, ngoài đám sương mù ra thì chẳng còn gì khác, cũng không một lời đáp lại, vậy nên hắn đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Một lát sau, cửa mật thất từ từ mở ra, một bóng người áo xanh chậm rãi bước ra.
Càn Như Bình đang đợi ở cách đó không xa, thấy Liễu Minh đột nhiên xuất hiện, tựa tiếu phi tiếu nhìn mình thì có chút nao nao rồi mừng rỡ nói:
"Minh... Minh đại ca, huynh đã đột phá bình cảnh thành công rồi sao?"
Thấy Liễu Minh thần thái sáng láng, Càn Như Bình cũng đoán được bảy tám phần.
"Trong khoảng thời gian này vất vả muội rồi. Đúng rồi, tu vi của muội cũng đã tới Ngưng Dịch hậu kỳ Đại viên mãn, đã có thể thử đột phá cấp Hóa Tinh rồi. Bây giờ ta phải ra ngoài một lát, muội tiếp tục tu luyện đi." Dường như nghĩ tới điều gì, Liễu Minh chợt nói.
Càn Như Bình nghe vậy thì bĩu môi một cái nhưng cũng không nói gì nữa.
Thấy Càn Như Bình hiểu chuyện như vậy, Liễu Minh chỉ mỉm cười một cái rồi bay ra ngoài động phủ.
Ước chừng thời gian một bữa cơm sau, hắn đã tới khu vực phía Đông. Hắn chậm rãi đi tới một cửa hàng tấp nập người đi người vào, cất bước tiến vào. Từ khi Lam Mộc thương hội bắt đầu buôn bán Lãnh Ngưng Đan và Uẩn Linh Đan thì sinh ý cũng nhiều hẳn lên. Trước đây hắn cũng đi ngang qua nơi này mấy lần, thế nên thấy cảnh này cũng chẳng tỏ ra ngạc nhiên chút nào.
Sau khi lấy ra lệnh bài Lam Mộc, hắn liền đi vào một gian phòng trang nhã quen thuộc trên lầu hai. Theo lời của vị trưởng quỹ Lam Mộc thương hội kia thì có lẽ Lam Tư cũng sắp tới, vậy nên Liễu Minh liền ngồi xuống ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Không lâu sau, cánh cửa vang lên một tiếng 'Két', Lam Tư nở nụ cười tươi tắn chậm rãi bước vào.
"Vừa nghe tin Liễu đạo hữu tới thăm, ta liền lập tức trở về." Thấy Liễu Minh ngồi trước bàn, Lam Tư cười nói.
"Lam Tiên tử có lòng, thực ra lần này tới đây, tại hạ có chuyện muốn hỏi." Liễu Minh mở mắt, bình tĩnh nói.
"Đạo hữu có gì không rõ cứ nói, đừng ngại. Chỉ cần là chuyện tiểu muội biết thì chắc chắn sẽ nói hết." Lam Tư có chút nghi hoặc ngồi xuống một chiếc ghế khác rồi mở miệng hỏi.
"Đã như vậy, tại hạ cũng nói thẳng vậy. Không biết Lam Tiên tử có biết trong đại lục Man Hoang này có cách nào trợ giúp tiến giai Thiên Tượng cảnh chăng?" Liễu Minh hỏi.
"Chẳng lẽ Liễu đạo hữu đã tu luyện tới Chân Đan Cảnh Đại viên mãn rồi sao?" Lam Tư nghe vậy, vô cùng kinh hãi hỏi lại.
Liễu Minh sờ sờ cằm, gật nhẹ đầu.
Thấy vậy, thần sắc Lam Tư biến đổi, một lúc lâu sau mới cười khổ trả lời:
"Liễu huynh, ta mới tu luyện tới cấp Chân Đan sơ kỳ mà thôi. Chỉ sợ chuyện liên quan tới Nguyên Thần hay Pháp Tướng cũng không biết nhiều. Thế nhưng các tiền bối trong tộc hẳn là sẽ biết chuyện này, có điều ta cần đi hỏi đã. Ngoài ra, ta cũng sẽ phân phó xem các chi nhánh của thương hội có vật mà đạo hữu cần không."
"Vậy làm phiền Tiên Tử phí tâm. Mà nói tiếp, việc tiến giai Thiên Tượng cần cơ duyên không nhỏ, còn những vật có thể tăng tỷ lệ tiến giai đều là chỉ có thể ngộ không thể cầu, xem ra ta có chút vội vàng rồi." Liễu Minh thấy vậy, hài lòng nói.
"Thế này đi, nửa tháng sau Liễu huynh lại tới đây. Đến lúc đó, dù có tin tức hay không ta cũng sẽ trả lời Liễu huynh. Ngoài ra còn một chuyện nữa tiểu muội muốn báo, nếu huynh nghe xong sẽ cảm thấy hứng thú đấy." Lam Tư suy nghĩ một lát, mở miệng đáp ứng rồi nói tiếp.
"A, chuyện gì vậy?" Liễu Minh có chút kinh ngạc nói.
"Nhắc tới cũng trùng hợp. Sáng nay, thám tử trong tộc báo về, nói đã tìm được tung tích của tộc Thanh Lánh, ta vốn định tự mình tới báo tin, không ngờ chưa kịp đi đã nghe tin Liễu huynh đại giá quang lâm rồi." Lam Tư mỉm cười nói.
"Chuyện này là thật? Tiên tử đã giúp ta một đại ân rồi." Liễu Minh nghe vậy thì vô cùng vui vẻ.
Lam Tư vung tay áo lên, trên mặt bàn lập tức hiện ra một tấm bản đồ bằng da thú, bên trên vẽ chằng chịt những ký hiệu kỳ lạ. Liễu Minh đưa mắt nhìn thì thấy đó chính là bản đồ vùng phụ cận Lạc Thành.
Lam Tư cũng không nói nhiều, nàng điểm nhẹ ngón tay vào một ký hiệu màu lam, nghiêm túc nói:
"Đây là dãy núi Hắc Ngục, theo ta biết thì tộc Thanh Lánh đang ẩn cư trong dãy núi này, nơi đây cách Lạc Thành tầm nửa tháng lộ trình."
"Nếu vậy thì bây giờ ta liền tới một chút vậy." Liễu Minh đương nhiên không nghi ngờ lời của Lam Tư, lập tức nói.
"Ha ha, Liễu huynh thật đúng là nóng vội. Tộc Thanh Lánh trước nay luôn có phần bài xích các tộc khác. Nếu huynh tới một mình, e rằng không những không đạt được mục đích mà còn có thể bị tộc nhân của bọn họ đuổi đánh nữa. Thế nhưng có chút trùng hợp là tộc trưởng bổn tộc lại có chút chuyện cử ta đi tới tộc này, thế nhưng phải nửa tháng sau mới xuất phát. Tới lúc đó chúng ta cùng đi, được không?" Lam Tư nghĩ ngợi một lúc rồi nói.
Liễu Minh nghe vậy thì có chút trầm ngâm, một lát sau mới gật đầu nói.
"Được rồi, đến lúc đó ta lại phiền đạo hữu vậy. Bây giờ ta có chút chuyện cần làm, cáo từ trước, nửa tháng sau gặp lại."
…
Sau khi rời khỏi thương hội Lam Mộc, Liễu Minh không vội trở về động phủ tại Tiểu Hoàn Viên mà bắt đầu dạo quanh các cửa hàng lớn nhỏ dọc theo bờ biển Đại Đạo.
Trải qua nửa tháng tìm tòi không ngừng nghỉ giữa các ngóc ngách lớn, tham gia hàng loạt phiên chợ cùng một ít hội trao đổi tin tức, hắn rốt cuộc thành công bỏ ra cái giá không nhỏ để mang về thông tin có liên quan đến bảo vật giúp ích cho việc đột phá cảnh giới Thiên Tượng.
Vật ấy gọi là Hàn Uyên Hương, thật ra là một loại hương liệu ngưng kết từ tủy não của Yêu thú Hàn Hương Kình, có tác dùng giảm thiểu ảnh hưởng của Tâm Ma trong quá trình tìm hiểu Thiên Địa pháp tướng vì vậy giá trị to lớn của nó không cần nói cũng biết. Bất quá, Hàn Hương Kình cư trú nơi biển sâu, số lượng cực kỳ thưa thớt. Hơn nữa, Yêu thú này còn có một loại thần thông thiên phú là có thể khiến bản thân trở nên gần như trong suốt trong môi trường nước biển đồng thời phong bế gần như toàn bộ khí tức vì vậy rất khó tìm được tung tích của nó. Lại thêm, yêu cầu đối với địa phương sinh hoạt của yêu thú này cũng vô cùng hà khắc, tìm được nơi ở thích hợp với nó cũng không dễ dàng. Một khi cảm thấy dấu hiệu nguy hiểm, nó sẽ lặng lẽ thi triển thần thông bỏ đi tức thì. Vì vậy tu sĩ bình thường đừng nói đến việc thu thập, có thể tận mắt nhìn thấy loài vật này đã là kỳ ngộ lớn lao rồi. Sau khi nắm rõ điều này, Liễu Minh cũng không dự định tự mình đi kiếm tung tích của Hàn Hương Kình bởi hắn không muốn tiêu tốn quá nhiều thời gian.
Nửa ngày sau, tại biên giới phía Bắc của Tiểu Hoàn Viên, Liễu Minh đang đứng yên phía trên quản trường hình vuông cực lớn. Phía Đông của nơi này, có thể thấy được một tòa lầu các gồm hai tầng, trước cửa có dựng một cột đá bằng ngọc trắng cao hơn mười trượng đề ba chữ ‘Thông Triển Các’ bằng cổ tự thật to. Nơi này thực chất chỉ là tổ chức tự phát do tu sĩ Nhân tộc lập ra để mọi người công bố một ít nhiệm vụ, thường là tìm kiếm Linh tài, đương nhiên người công bố cũng cần đưa ra một mức thù lao tương xứng vì vậy có cảm tưởng nơi này khá giống với Huyền điện của Thái Thanh Môn. Ở nơi này nhiều năm như vậy, tuy không thường xuyên ra ngoài nhưng từ miệng những người viếng thăm, Liễu Minh cũng dần quen thuộc các nơi tại Tiểu Hoàn Viên.
Giờ phút này, đại sảnh lầu một của Thông Triển Các không quá đông người, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc áo bào tím chịu trách nhiệm ở đây đang xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần phía sau cái bàn cũ nát. Khi nhìn lướt qua toàn cảnh đại sảnh, Liễu Minh nhìn một ngọc bích cỡ lớn, bên trên xuất hiện từng hàng ký tự chằng chịt, nhìn kĩ chính là những nhiệm vụ được công bố. Sau một suy nghĩ, hắn liền đến ngay trước bàn của vị trung niên nhân áo tím khiến y lập tức mở mắt. Tựa hồ nhìn ra tu vi Liễu Minh không thấp, y bèn nhanh chóng đứng lên.
“Vị tiền bối này có phải muốn tuyên bố nhiệm vụ gì phải không? Người đàn ông áo tím tươi cười chào hỏi.
“Đúng vậy.” Liễu Minh gật đầu.
Dường như nhận thấy Liễu Minh không muốn nói nhiều, vị chấp sự liền lấy ra một khối ngọc bản lớn cỡ bàn tay, cung kính giao cho hắn:
“Đây là lệnh bài tuyên bố, tiền bối chỉ cần ghi lại nhiệm vụ phía trên là được.”
Liễu Minh tiếp nhận lệnh bài sau đó huy động ngón tay, trong nháy mắt viết lên nhiệm vụ tìm kiếm Hàn Hương Kinh. Sau khi nhận lại vật phẩm từ tay họ Liễu, ánh mắt của vị chấp sự nhìn về phía hắn không khỏi nhiều thêm một tia kinh hãi. Tiếp đó, y liền lẳng lặng lấy ra đồ vật chuyên dùng viết thêm nhiệm vụ lên bức tường ngọc đặt giữa đại sảnh: Tìm kiếm tung tích Hàn Hương Kình, treo thưởng năm trăm vạn linh thạch!
“Kính xin tiền bối lưu lại vị trí động phủ. Nếu có người cung cấp manh mối, ta sẽ lập tức liên hệ với người.” Trung niên nhân áo tím nhìn thấy mức giá Liễu Minh nêu ra càng trở nên kính cẩn hơn trước.
Sau khi để lại vị trí động phủ, Liễu Minh lập tức rời khỏi nơi này. Đối với việc có thể thu được manh mối tại đây, hắn cũng không ôm quá nhiều hy vọng chẳng qua là muốn thử vận một lần xem sao. Ngay khi họ Liễu rời đi, một bóng người đã lóe hiện nơi góc phòng. Chính là thanh niên đạo bào xanh từng đến bái phỏng động phủ của hắn, Nhan Thanh. Họ Nhan nhìn qua nhiệm vụ vừa được tuyên bố sau đó nhìn theo phương hướng Liễu Minh rời khỏi. Ánh mắt lập lòe bất định, không biết suy nghĩ cái gì.
Không bao lâu sau, Liễu Minh đã trở về động phủ tạm thời của mình. Giờ phút này, đại sảnh có chút yên tĩnh. Cửa đá mật thất của Càn Như Bình vẫn đang đóng chặt. Những ngày này, Liễu Minh đã đặc biệt lưu lại cho nàng một ít đan dược hỗ trợ đột phá bình cảnh Hóa Tinh kỳ. Tin tưởng không bao lâu nữa, cô gái này có thể thử qua đột phá bình cảnh, trùng kích cảnh giới Hóa Tinh.
Thời hạn nửa tháng ước định với Lam Tư nháy mắt đã tới, Liễu Minh lập tức lên đường tiến đến thương hội Lam Mộc. Vừa tới nơi, liền có người mời hắn vào nội đường tại lầu ba. Khi hắn tiến vào gian phòng trang nhã, phát hiện Lam Tư đã sớm ngồi ở bên trong. Bên cạnh nàng thình lình còn có một thiếu niên bậc hoa phục màu đỏ, tóc đỏ búi cao, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú.
*Lời bình của tridatinh
Hắc Ngục Sơn, ngụ cư Thanh Lánh Tộc
Thông Triển Các, tuyên nhiệm Hàn Hương Kình