Truyện tranh >> Ma Thiên Ký >>Chương 1147: Gặp lại Già Lam (hạ)

Ma Thiên Ký - Chương 1147: Gặp lại Già Lam (hạ)


Dịch giả: MaMa
Ánh mắt Già Lam lạnh lẽo, hai tay lóe lên ánh sáng màu lam, từ trong tay áo bay ra mấy dải tơ màu lam phiêu hốt bất định, đôi tay trắng nõn rung lên, múa kín đến mức mưa gió không lọt.
Sau một khắc, một loạt những lưỡi đao màu lam chằng chịt từ dải tơ kéo nhau ra, lập tức đánh tới, khiến cho đám Minh Trùng trước mặt liên tiếp lui về phía sau, đồng thời cũng bảo hộ chính mình vào trong đó.
Cự trùng Chân Đan cầm đầu thấy vậy, hai mắt mở to hết cỡ, miệng há lớn, phun ra một mảng lớn dịch nhờn màu lục.
Kêu xì xì rồi nổ tung ra!
Những dịch nhờn này thậm chí còn có khả năng ăn mòn, nhanh chóng làm mòn dần những dải tơ, linh quang phòng ngự xung quanh Già Lam lập tức yếu đi. Bảy tám con Minh Trùng lợi dụng kẽ hở chui vào trong phạm vi bảy tám trượng, khiến nàng lập tức rơi vào tình thế nguy ngập.
“Bạo”
Trong đôi mắt đẹp của Già Lam tinh quang lóe lên, miệng khẽ hô lên một tiếng, những dải tơ màu lam quanh thân hóa thành từng đoàn hỏa diễm nổ tung ra xung quanh.
Một luồng khí tức lạnh lẽo lan tràn, hỏa diễm màu lam lập tức nuốt chửng mấy chục con Minh Trùng cấp thấp.
Sau khi hỏa diễm màu lam dần tản đi, hiển lộ ra thân thể từng con Minh Trùng toàn thân bị đóng thành băng óng ánh, sau mấy tiếng “phanh phanh” liền biến thành bột phấn màu lam hoàn toàn tan biến.
Cự trùng Chân Đan màu lục thấy vậy, hai mắt lóe lên sắc mặt dữ tợn, điên cuồng hít vào một hơi, thân thể lập tức tăng vọt, đỉnh đầu mọc ra một đôi xúc tu dài nhỏ màu đen.
Hai cái xúc tu sau khi uốn lượn trên không, lập tức hóa thành một đoàn sương mù màu lục từ hai bên cuốn lấy Già Lam vây vào chính giữa.
Già Lam vừa thấy Minh Trùng cấp Chân Đan tự mình ra tay, răng ngọc khẽ cắn, càng liều mạng dốc sức thúc dục dải lụa bảo hộ quanh thân mình.
Cùng lúc đấy, cách đó hơn vạn dặm, một đạo độn quang màu xanh đang vội vàng bay nhanh về phía Già Lam.
Bên trong độn quang, đúng là Sa Thông Thiên trên người mặc bộ cẩm bào.
Lúc này sắc mặt hắn ngưng trọng, mặc dù đã thúc dục kiếm quang toàn lực bay đi, cộng thêm một tấm phù lục phi hành trân quý, nhưng khoảng cách tới chỗ Già Lam còn một đoạn đường rất dài nữa.

“Phanh!”
Dải tơ màu lam cuối cùng trên tay Già Lam cũng bị chấn vỡ bởi một cỗ lực lớn, thân hình nàng lảo đảo lùi về sau mấy bước mới đứng vững được, khuôn mặt đẹp hiện rõ vẻ nhợt nhạt.



Với tu vi Giả Đan của mình, lại bị vây công bởi một đầu Minh Trùng Chân Đan cộng thêm mấy trăm con Minh Trùng cấp thấp, mặc dù đã tự bạo vài kiện Pháp Bảo hình thức ban đầu, đỉnh cấp Linh Khí, nhưng cũng khó khăn lắm mới kiên trì được đến lúc này.
Giờ phút này, sắc mặt của nàng hết sức tái nhợt, bên ngoài quần áo mơ hồ có từng tia điện màu vàng quấn quanh.
Ngay vừa rồi, nàng phải sử dụng một tấm Thiên Lôi Phù do chưởng tòa Phiêu Miểu Phong ban tặng. Nhưng công kích pháp thuật đối với đám Minh Trùng này hiệu quả hết sức nhỏ bé, tuy làm hao tổn một lượng lớn Minh Trùng vây công, nhưng phần lớn lại là đẳng cấp thấp.
Vài con có tu vi Hóa Tinh Kỳ trở lên, cùng với Minh Trùng Chân Đan kia vẫn bình an vô sự, bao vây xung quanh.
Minh Trùng Chân Đan thấy Già Lam đã mất đi ánh sáng màu lam hộ thể, hưng phấn gào rú lên, há mồm phun ra một doàn lục diễm, bay ra bao phủ xuống.
Thân hình Già Lam khẽ động đang muốn né tránh, chợt thân thể mềm mại rung lên, tác động tới vết thương trên cơ thể, miệng phun ra từng ngụm máu tươi, ánh mắt không khỏi ảm đạm.
Ngay vào thời khắc đó, một bóng người màu đen lóe lên, chắn trước người Già Lam.
Nàng khẽ giật mình, nhưng khi đôi mắt đẹp nhìn rõ bóng người trước mặt, nhất thời không thể tin vào mắt mình nữa.
Bóng người màu đen chỉ vung tay lên, một vệt kiếm quang mơ hồ bắn ra, hóa thành một mảnh dày đặc bóng kiếm màu tím, bao phủ phạm vi trăm trượng xung quanh.
Tiếng rít mãnh liệt!
Đoàn lục diễm lúc nãy ngay tức khắc bị kiếm quang chém cho tan tác. Minh Trùng Chân Đan đứng mũi chịu sào lập tức bị kiếm quang bao phủ bên trong, phát ra tiếng kêu hoảng sợ, trên người phun ra dày đặc lục quang, ngưng tụ thành màn hào quang màu lục, bảo vệ toàn thân.
Bóng người màu đen hừ lạnh một tiếng, lập tức trên đỉnh đầu Minh Trùng Chân Đan lóe lên hào quang, hội tụ thành một hư ảnh cự kiếm lớn hơn mười trượng, nhanh như chớp vòng quanh đầu Minh Trùng Chân Đan một vòng.
Rặc rặc!
Màn hào quang bao quanh người Minh Trùng Chân Đan giống như giấy mỏng bị vỡ vụn ra, ánh mắt trì trệ, đầu lâu nghiêng qua, lập tức rơi xuống dưới không một tiếng kêu.
Ngay sau đó là một tiếng vang cực lớn, cự kiếm màu tím đột ngột nổ tung, hóa thành vô số kiếm quang hướng bốn phương tám hướng cuốn đi khắp nơi, một mẻ hốt gọn Minh Trùng còn lại xung quanh.
Sau một hồi tiếng kêu la thảm thiết, thân thể tất cả Minh Trùng đều bị thủng lỗ chỗ như tổ ong, mấy chục đầu Minh Trùng vừa đối mặt đã bị chém giết sạch sẽ.
Bóng người màu đen vung tay lên, đầy trời bóng kiếm chợt lóe lên, một lần nữa lại biến thành một đạo kiếm quang màu tím bay về, đồng thời hắn chậm rãi xoay người lại, đúng là Liễu Minh.
“Liễu…”
Già Lam khẽ cắn môi anh đào, trong mắt đẹp hiện lên một tia lóng lánh hào quang, tuy đã cố gắng giữ bình tĩnh, tuy nhiên vẫn không thể kiếm chế được vẻ kích động hiện ra trên mặt.

“Già Lam sư muội…” Liễu Minh mỉm cười nói. Trong lòng hắn mơ hồ cũng có chút kích động, nhưng mà so với Già Lam vẫn trấn định hơn nhiều.
Đột nhiên, hắn nhìn lên trên người Già Lam, ánh mắt có chút cổ quái.
Nhận ra thần sắc khác lạ của Liễu Minh, Già Lam khẽ giật mình, rồi nhìn lại lên người mình, bông nhiên trên mặt nổi lên hai rặng mây đỏ ửng.
Lúc trước nàng chém giết với một đám Minh Trùng, quần áo trên người có nhiều chỗ bị hao tổn, mặc dù không đến tình trạng áo quần không đủ che thân, nhưng cũng lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn, đặc biệt ở trước ngực, áo đã bị xé mở một lỗ lớn, mờ mờ ảo ảo lộ ra một mảnh tuyết trắng đầy đặn.
Liễu Minh sắc mặt hơi đổi, quay đầu nhìn thoáng qua phía khác, ho nhẹ một tiếng, thuận tay cởi áo bào xanh trên người mình, tiến tới khoác lên người Già Lam, che đi cảnh xuân trên người nàng.
Già Lam khẽ cúi thấp đầu xuống, để kệ Liễu Minh khoác áo cho mình, không có phản kháng.
Nhưng vào lúc này, có tiếng xé gió truyền đến, một đạo ánh sáng màu xanh bắn tới, lóe lên vài cái lộ ra bóng dáng Sa Thông Thiên.
“Già Lam sư muội, ngươi có sao không…”
Vẻ mặt Sa Thông Thiên ân cần lo lắng, đang muốn tiến tới, chợt biến sắc khi nhìn thấy thân ảnh Liễu Minh, cùng với la liệt thi thể của Minh Trùng xung quanh, lời vừa đến miệng bỗng nhiên ngừng lại.
“A, thì ra là Sa huynh, lâu rồi không gặp.” Sau khi Liễu Minh khoác thêm áo cho Già Lam, còn tiện tay sửa sang lại mái tóc có chút lôn xộn của nàng, lúc này mới phất tay lấy ra một cái áo bào xanh khác mặc vào người, thản nhiên nhìn qua Sa Thông Thiên.
Pháp lực tràn đầy trong cơ thể hắn khẽ vận chuyển một chút, lập tức một luồng linh áp khủng bố bao phủ xung quanh.
Đôi mắt đẹp của Già Lam sáng lên, bàn tay trắng như ngọc nắm chặt áo bào xanh trên người, nhìn chằm chằm vào Liễu Minh, tựa như không còn người nào khác ở đây.
Ánh mắt Sa Thông Thiên gắt gao nhìn Liễu Minh, thấy cử động thân mật giữa hai người, cùng với cảm ứng được linh áp trên người Liễu Minh mơ hồ tiếp cận Thiên Tượng, khuôn mặt nhỏ dài của hắn không khỏi có chút khó coi.
“Xem ra Sa huynh cũng không có chuyện gì, Minh Trùng nơi đây đã bị ta quét dọn sạch sẽ rồi, nếu Sa huynh muốn kiếm được một ít công trạng, xin mời đến nơi khác đi thôi.” Liễu Minh giống như cười mà không phải cười, một tay phất lên, trên người phát ra một cỗ hắc khí, bọc lại thân hình hắn và Già Lam, hóa thành một đạo hắc quang, bay thẳng về phía Vạn Linh Sơn Mạch.
“Chân Đan…”
Sau khi nhìn hai người Liễu Minh đi xa, thân thể Sa Thông Thiên run run từng đợt, hai tay nắm chặt miệng thì thào.
Trong lòng của hắn cũng rõ ràng, trước thực lực tuyệt đối, tia hy vọng cuối cùng của hắn cũng đã mất.
Liễu Minh biến thành ánh sáng màu đen bay đi mấy ngàn dặm rồi hạ xuống một cái sơn cốc nhỏ gần Vạn Linh Sơn Mạch, cả hai đều im lặng nhìn nhau.


Liễu Minh nhìn giai nhân trước mặt, nhất thời không biết phải nói gì.
Già Lam thì lại nhìn sâu vào mắt Liễu Minh, trên mặt phảng phất phát ra thần sắc ai oán, đột nhiên đôi mi thanh tú nhíu lại, lộ ra sắc mặt đau đớn.
Nội tâm Liễu Minh khẽ động, vội vàng nắm chặt lấy bàn tay trắng như ngọc của Già Lam, pháp lực hùng hậu tuôn ra, rót vào trong cơ thể của nàng.
Sắc mặt Già Lam hòa hoãn lại, một dòng nước ấm to lớn nhanh chóng chạy một vòng trong cơ thể, dưới sự trợ giúp của cỗ pháp lực này, thương thế trên người chậm rãi khôi phục lại bình thường.
“Trước hết muội ngồi xuống điều tức một chút, đây là một viên đan dược chữa thương thuộc tính âm, có chút phù hợp với thể chất của ngươi, có tác dụng phụ trợ.” Liễu Minh chậm rãi đỡ Già Lam ngồi xuống, lật tay lấy ra một viên đan dược màu xám, tản mát ra lờ mờ âm khí dao động.
Không nói hai lời, nàng nhận lấy đan dược rồi ngửa đầu nuốt vào, bắt đầu yên lặng vận chuyển công pháp.
Liễu Minh đứng bên cạnh hộ pháp, ánh mắt ngắm nhìn dung nhan tuyệt sắc của nữ tử, trong mắt hiện lên một tia thần sắc phức tạp.
Sau gần nửa canh giờ, sắc mặt Già Lam cũng dễ nhìn hơn không ít, mới từ từ thu công rồi lập tức đứng lên.
“Thế nào rồi? còn chỗ nào không khỏe nữa không?” Liễu Minh quan sát Già Lam từ trên xuống dưới, rồi kéo cổ tay của nàng, một cỗ pháp lực tiến vào trong.
“Không có việc gì, ta chỉ bị pháp lực phản phệ, dẫn đến bị một chút nội thương, mà đan dược của huynh hiệu quả rất tốt, hiện tại không còn đáng ngại nữa rồi, nghỉ ngơi một ngày là có thể khỏi.” Già Lam ánh mắt xoay chuyển, thấy thần sắc ân cần của Liễu Minh, khóe miệng khẽ nhếch lên, vuốt tóc nói.
Pháp lực của Liễu Minh dó xét một vòng trong cơ thể của Già Lam, sau khi thấy không có gì đáng ngại mới nhẹ gật đầu, thu tay lại.
“Liễu huynh, lúc trước huynh nói chỉ đi Ác Quỷ Đạo rèn luyện một phen, thế nhưng lại đi một hơi mấy chục năm, chẳng lẽ không có gì muốn nói với ta sao?” Đôi mắt đẹp của Già Lam nhìn chằm chằm vào mắt Liễu Minh.
“Già Lam sư muội, thật xin lỗi, những năm qua ta lưu lạc bên ngoài cũng không phải là ý muốn của ta…” Liễu Minh thở dài, tiến lên một bước, nhẹ nhàng cầm đôi tay mềm mại của Già Lam.
“Những năm qua huynh đã đi nơi nào? Ta nghe được tin tức từ chỗ Hiểu Ngũ sư tỷ của Lạc U Phong, huynh đã bị mất tích trong một cuộc đại chiến, tông môn đã phái người đi tìm rất lâu, cũng không phát hiện ra chút nào tin tức. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng huynh đã bất hạnh vẫn lạc trong đó rồi.” trên mặt Già Lam lờ mờ đỏ ửng, ôn nhu hỏi.
“Một lời khó nói hết, lúc trước ta…” Liễu Minh cười khổ một tiếng, lập tức tóm tắt kể từ lúc bị Thiên Tượng quỷ tộc đuổi giết, sau lại lưu lạc ở Cửu U Minh Giới, trải qua một phen cơ duyên, kết thành Chân Đan, cuối cùng dưới sự giúp đỡ cùa Thanh Linh phản hồi Đại Lục Trung Thiên. Thậm chí sự tình tại Nam Man chi địa cũng kể qua một chút.
"Hóa ra trong thời gian đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.” Sau khi Già Lam nghe xong những gì mà Liễu Minh đã trải qua những năm gần đây, đôi mắt đẹp chớp liên tục.
“Vậy huynh bây giờ chẳng những kết đan thành công, lại còn tu luyện đến cảnh giới Chân Đan trung kỳ?” Già Lam khẽ cắn môi anh đào hỏi.
“Đúng vậy, hiện tại đã đến Chân Đan trung kỳ đỉnh phong, đoán chừng tiến giai hậu kỳ cũng không còn xa nữa.” Liễu Minh khẽ mỉm cười nói.


Ma Thiên Ký - Chương 1147: Gặp lại Già Lam (hạ)